Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 12: Chương 12




Nghe xong, Diệp Sơ Dương vẫn tiếp tục chậm rãi gặm táo “rôm rốp rôm rốp”, mãi cho tới khi cả quả táo đã vào trong bụng thì cô mới khẽ nhả lời: “Tôi cũng là thầy xem bói lợi hại nhất mà cậu từng gặp.”

“Ồ. Tuổi còn trẻ thế mà tự tin như vậy cơ à? Chi bằng thầy cũng xem luôn cho tôi đi?

“Được thôi, 888 tệ, trả tiền trước cho tôi đã. Thanh toán bằng tiền mặt, alipay, wechat đều được.”

Cậu trai trẻ tuổi: “…Đưa điện thoại đây để tôi quét mã.”

Vừa dứt lời, điện thoại của Diệp Sơ Dương còn chưa kịp rút ra thì đã nghe thấy tiếng giày cao gót “cộp cộp cộp” vang lên. Ngay sau đó là một mùi hương sực nức.

Diệp Sơ Dương chau mày, chỉ thấy một cô gái khoảng hai mươi tuổi đang đứng cạnh chàng thanh niên trẻ ấy, cô gái mặc một chiếc váy ngắn màu hồng, đứng trên một đôi giày cao ngất ngưởng, đeo chiếc túi màu đỏ với logo vô cùng bắt mắt.

“Phi Vũ, anh định xem bói à? Anh tin mấy cái bói toán này đấy à? Anh bị hâm rồi sao?” Cô gái bước tới bên cạnh Ôn Phi Vũ để ý tới động tác của bạn trai mình lập tức ngây ra.

Ngay lập tức cô ta nhìn Diệp Sơ Dương với ánh mắt khinh khỉnh rồi kéo cánh tay Ôn Phi Vũ, ý muốn kéo Ôn Phi Vũ đi khỏi đây.

Ôn Phi Vũ thấy vậy cũng chẳng lập tức quay người đi ngay mà hất tay cô gái đó ra: “Ông đây còn có việc quan trọng phải làm, đừng có quấy nhiễu!” Nói xong câu này, cậu thanh niên lập tức đưa điện thoại cho Diệp Sơ Dương nhìn rồi cười híp mắt lại nói: “Đại sư, xem cho tôi đi?”

“Vậy thì xem xem chúng tôi có thể thiên trường địa cửu được không!”

Lời của Diệp Sơ Dương vừa dứt, Ôn Phi Vũ còn chưa kịp suy nghĩ tỉ mỉ thì giọng nói của cô gái đã vọng tới từ bên cạnh.

Diệp Sơ Dương: “….Vừa rồi chẳng phải còn nói là đừng có tin mấy cái bói toán này hay sao?”

Hơn nữa thì cái này dường như cũng chẳng cần phải xem làm gì chứ nhỉ? Người nào có mắt cũng nhìn ra được cậu ấm nhà giàu như Ôn Phi Vũ này chỉ tìm bừa một cô gái chơi bời mà thôi. Thế mà cô gái này cũng coi là thật.

Nghĩ tới đây, Diệp Sơ Dương lại ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn chàng thanh niên trẻ tuổi trước mắt~

Lòng mắt trắng dã có cả nốt ruồi, dưới bọng mắt đầy rãnh đào hoa, lông mày thì thưa thớt tản mạn.

Rõ ràng là người không chung tình trong chuyện tình cảm, có mới nới cũ, đứng núi này trông núi nọ.

Đúng vào lúc Diệp Sơ Dương trầm ngâm nhìn chằm chằm Ôn Phi Vũ thì đối phương lại ngại ngùng nở một nụ cười gượng gạo, rồi lập tức kéo cánh tay của bạn gái mình đi: “Đi thôi đi thôi, xem xem tí nữa xem phim gì cái đã.”

Nói xong cậu ta liền nói một tiếng xin lỗi với Diệp Sơ Dương rồi cùng bạn gái bước tới chỗ trống ở một bên, đến ngay cả việc vừa xong trả 888 tệ xem bói cũng chẳng màng tới nữa.

Chỉ có điều, sau khi để ý tới vị trí mà Ôn Phi Vũ và cô gái đó đang đứng thì Diệp Sơ Dương lại khẽ nhướng mày nói với hai người bên đó: “Này, cậu qua đây, tôi có chuyện nói với cậu.”

Ôn Phi Vũ ngẩng đầu liền nhìn thấy Diệp Sơ Dương đang nhìn mình chằm chằm, cậu ta giơ tay chỉ vào mũi mình lại thấy đối phương gật đầu. Trong lòng có chút nghi hoặc, cậu ta liền bước về phía Diệp Sơ Dương.

Sau đó, khi Ôn Phi Vũ và bạn gái vừa bước tới bên cạnh Diệp Sơ Dương thì sau lưng liền vang lên tiếng va chạm của xe cùng tiếng kêu thét chói tai.

Ôn Phi Vũ mặt nghệt ra quay đầu về phía sau liền nhìn thấy chỗ anh ta đứng ban nãy liền một chiếc xe con màu đen đang nằm im ở đấy, đầu xe còn đang bốc khói.

Ôn Phi Vũ: “……”

Cái đẹt! Vừa rồi mà anh ta còn đứng ở chỗ đó thì bây giờ há chẳng phải tiêu đời rồi sao?

Cậu trai trẻ tuổi trợn tròn mắt, rõ ràng vẫn đang khiếp vía chưa hoàn hồn lại được.

Diệp Sơ Dương lãnh đạm liếc cậu ta một cái rồi nhìn điện thoại ở bên cạnh, cô thấy thời gian không còn sớm nữa liền đứng dậy thu dọn cái bàn nhỏ và chiếc ghế rồi rời khỏi đó.

Mãi cho tới lúc khi Diệp Sơ Dương đi xa, Ôn Phi Vũ mới tựa như kịp phản ứng lại, cậu ta hướng về bóng người trước mắt hét lên: “Đại sư! Cảm tạ ơn cứu mạng của thầy!!”

Nghe xong, Diệp Sơ Dương liền chầm chậm vẫy vẫy tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.