Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 11: Chương 11




“Không.” Trần Ngọc ngẩng đầu lên nhìn cô.

Thiếu niên khẽ mỉm cười gật gật đầu: “Vì vậy nên chuyện mà cô lo lắng sẽ không xảy ra đâu. Hơn nữa thì chẳng phải trong lòng cô cũng tin tưởng anh ta sao?”

Diệp Sơ Dương nói xong liền ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt của đối phương, trông thấy thần sắc khó đoán của đối phương cô e là bản thân nói chưa thoát ý, cuối cùng lại bổ sung thêm một câu: “Có vài người đáng để cô tin tưởng.”

Nếu Trần Ngọc cảm thấy những lời lúc trước của Diệp Sơ Dương là xằng bậy thì khi nghe tới câu cuối cùng, trái tim của cô trong chốc lát như bừng tỉnh~

Ông thầy bói trông có vẻ trẻ tuổi trước mắt này xem ra cũng có chút bản lĩnh đấy!

Mấy hôm nay cô phát hiện chồng mình thường giấu giếm mình chuyện gì đó. Thế nhưng khi cô hỏi thì đối phương lại cứ hàm hồ chối đây đẩy, rõ ràng là vụng trộm nên chột dạ.

Từng có một độ cô nghi ngờ liệu có phải chồng mình có người phụ nữ khác ở bên ngoài hay không. Nhưng cố lại thầm nhủ trong lòng là không thể nào.

Hai người họ yêu nhau từ hồi cấp 3 đến giờ, cùng bước từ trường học cho tới lễ đường, cả hai đã trải qua quá nhiều quá nhiều chuyện. Tình cảm của cả hai thế nào thì trong lòng cô rất rõ.

Nhưng dẫu là như vậy thì cái mầm mống nghi ngờ trong lòng vẫn ngày một lớn lên, thậm chí nó còn vọng tưởng tới mức khai hoa kết trái.

Đến nay nghe thấy lời của vị thiếu niên này, cô tựa như đã giải toả được nút thắt trong lòng.

Trần Ngọc lập tức cúi gập người về phía Diệp Sơ Dương: “Cảm ơn đại sư đã chỉ điểm.”

“Không cần khách sáo.” Diệp Sơ Dương cười với cô rồi nói: “Quay về đi, sẽ có tin tốt lành thôi.”

“Được.”

Sau khi Trần Ngọc đi khỏi, Diệp Sơ Dương liền nhét mấy tờ chủ tịch Mao mà mình vừa nhận được vào túi áo rồi lôi ra một tờ còn lại bước tới bên cạnh ông chủ sạp hoa quả, nói: “Ông chủ, cân cho ít táo đi, xong rồi tính luôn cả mười hai tệ lúc nãy nữa.”

“Ồ, được, được thôi.” Ông chủ sạp hoa quả nghe xong, dường như vô thức giật một cái túi ni lông rồi nhặt năm sáu quả táo cho vào.

Sau khi đưa táo và tiền lẻ cho Diệp Sơ Dương, ông ta có chút hiếu kỳ hỏi: “Người anh em, những điều cậu vừa nói là nói bừa phải không?”

Nghe xong, Diệp Sơ Dương vốn đang lấy một quả táo lau qua định cho vào mồm lập rức ngước mắt lên rồi chậm rãi lên tiếng: “Tôi không làm cái chuyện hổ thẹn với lòng mình như vậy, tôi là một thầy bói có đạo đức nghề nghiệp.”

Ông chủ sạp hoa quả: “…Vậy sao cậu nhìn ra được?”

“Cái này ý mà, là bí mật, không được nói không được nói.”

Ông chủ sạp hoa quả: “…Thực ra cậu nói bừa hết thôi đúng không?”

Cô còn định nói thêm cái gì đó nhưng lại bị một tiếng phanh xe gấp gáp làm gián đoạn.

Hai người Diệp Sơ Dương nhìn về phía tiếng phanh xe liền thấy một cậu trai trẻ độ hai mươi tuổi tóc vàng hoe đang bước về phía mình.

Chính xác hơn thì là cậu ta đang bước tới một chỗ trống bên cạnh mình.

Chàng thanh niên trẻ đó vừa bước đi vừa nghe điện thoại: “Anh đến rồi, đang đứng ở cổng rạp chiếu phim. Em cũng nhanh lên đi, đừng lề mà lề mề nữa.”

Nghe xong, Diệp Sơ Dương liền ngẩng đầu nhìn về sau lưng mình~

Rạp chiếu phim Hắc Hà.

Lẽ nào cô đã cản đường của người ta?

Diệp Sơ Dương lặng lẽ nhích sang bên cạnh rồi tiếp tục đợi mối làm ăn tìm tới.

Lúc này, cũng không biết có phải cậu thanh niên kia đợi chờ lâu quá, cảm thấy nhạt nhẽo hay không mà xách mông bước tới ngồi xuống trước mặt Diệp Sơ Dương, sau đó anh ta nhìn thấy mấy chữ trên bàn rồi không kiềm được mà chau màu lại: “Đù, 888 tệ mới xem một quẻ? Thầy là người xem bói ăn dầy nhất mà tôi từng gặp đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.