Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 494: Chương 494: Nhân sinh lần đầu gặp gỡ (5)




Tần Dật Hiên bị cô chui vào lòng, rất ấm áp, rất kì lạ, anh đang muốn đi khỏi, Tô Noãn lại vươn tay tóm lấy tay anh,nhanh chóng dán người vào.

Cơ thể thiếu nữ non nớt lướt qua tay anh, da thịt chạm nhau, Tần Dật Hiên do dự một chút, lần này Tô Noãn nhanh chóng hôn vào miệng Tần Dật Hiên.

Cô điên cuồng không theo trình tự nào hôn môi Tần Dật Hiên, vô cùng ngây ngô, khiến cho Tần Dật Hiên hô hấp hỗn loạn, có chút tình loạn ý mê.

Thực ra Tần Dật Hiên có thể lừa được người khác nhưng không thể lừa được bản thân, anh thực sự thích Tô Noãn nhưng anh không muốn thừa nhận.

Bởi vì theo anh nghĩ Tô Song Song là chấp niệm cả đời của anh nhưng trong thời gian anh xa cô lại yêu người khác, điều này khiến cho anh muốn trốn chạy.

Nhưng anh đã quen với việc mỗi ngày về nhà đều có ánh đèn ấm áp đang sáng lên chờ, vào nhà còn có một người mỉm cười ấm áp với anh.

Tần Dật Hiên suy nghĩ một lát, Tô Noãn đã lột áo của Tần Dật Hiên ra, nằm lên trên, cô cảm thấy rất nóng, mông lung nhìn thấy người đó là Tần Dật Hiên, lại vô cùng khó chịu cọ cọ người vào người anh, nức nở nói: “Tần ca ca, em khó chịu!”

Lúc này Tần Dật Hiên mới phát hiện ra có điểm nào đó không đúng, lập tức tóm lấy vai của Tô Noãn, anh cúi đầu nhìn, thấy gò má của Tô Noãn hồng lên không bình thường, thở dốc, như thế này, khẳng định là trong rượu cô uống bị người khác bỏ thuốc.

“Chết tiệt!” Tần Dật Hiên nhỏ giọng nói, buông vai Tô Noãn, cô liền dán người lại, ngửa đầu lên, vô cùng đáng thương tội nghiệp nhìn Tần Dật Hiên.

“Tần ca ca, giúp em với!”

Một tiếng này quả thực là chất xúc tác, Tần Dật Hiên chỉ cảm thấy trong đầu mình có một tiếng nổ tung, anh muốn dùng nước lạnh để khiến Tô Noãn tỉnh lại,nhưng nếu dùng biện pháp này, nhất định sẽ ảnh hưởng rất lớn với cơ thể của cô gái.

Lúc Tần Dật Hiên do dự, Tô Noãn lại kéo quần của anh ra, ép anh lên trên giường.

Tần Dật Hiên nhìn Tô Noãn, thỏ dài, tuy rằng biết lúc này cô không tỉnh táo, vẫn hỏi một câu: “Noãn Noãn, em tình nguyện sao?”

Tô Noãn đâu có nghĩ gì nhiều, nghe thấy giọng của Tần Dật Hiện, liền nhanh chóng gật đầu, vô cùng khó chịu.

Tần Dật Hiên lại nhìn cô một cái, thấy bản thân mình cũng thích cô, cô cũng thích mình, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm, nghĩ vậy anh liền không chịu đựng nữa, xoay người một cái đè cô dưới thân.

“Cô nhóc, anh sẽ chịu trách nhiệm với em!” Tần Dật Hiên thì thầm một câu, lập tức chuyển thủ thành công, mạnh mẽ hôn lên môi Tô Noãn, giải phóng cơ thể luôn dè nén.

Ngày hôm sau khi Tô Noãn mở mắt, thực ra không nhớ rõ chuyện tối qua lắm nhưng thời điểm sau nửa đêm, cô đã tỉnh lại, bây giờ nghĩ đến chuyện xấu hổ này, cô nhanh chóng lấy chăn che người lại, xoay người.

Cô xoay người lại, Tần Dật Hiên lập tức cảm giác được động tĩnh, lập tức tỉnh lại, bàn tay to của anh đưa qua, lật Tô Noãn lại, để mặt cô đối diện với mình, Tần Dật Hiên híp mắt hơi lười nhác cúi đầu nhìn Tô Noãn.

“Sao vậy? Đêm qua không biết cô nhóc nào phóng khoáng như thế đấy!” Tần Dật Hiên thấy Tô Noãn xấu hổ đến mức tai đỏ lên, nhịn không được trêu đùa cô.

Tô Noãn vừa nghe thấy, cơ thể run lên, nghĩ đến đêm qua mình vừa khóc và kêu, cuối cùng lại phải cầu xin Tần Dật Hiên, lập tức xấu hổ đến phát khóc.

Tần Dật Hiên thấy cơ thể Tô Noãn run lên, còn tưởng rằng mình dọa đến cô, vội vàng ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Chờ em đủ tuổi, chúng ta liền kết hôn.”

Tô Noãn vừa nghe, liền mỉm cười, ôm eo Tần Dật Hiên, rầu rĩ hừ một tiếng: “Tần ca ca, em yêu anh!”

“Ừm… Đúng rồi Noãn Noãn, hôm qua em gọi anh là anh trai yêu hay là Tần ca ca?” Tần Dật hình như trêu đùa Tô Noãn đến nghiện rồi.

Bình thường cô nhóc này vô cùng đứng đắn, bộ dáng cấm dục, khiến anh không nhịn được mà trêu đùa cô, nhìn cô xấu hổ.

“Ơ kìa! Em đi nấu cơm đây!” Tô Noãn giãy dụa muốn xuống giường, ai ngờ chân vừa chạm đất, liền thấy cái gì đó dinh dính trượt xuống, cô sửng sốt cúi đầu nhìn bắp đùi của mình, vô cùng xấu hổ hét lên một tiếng.

Tần Dật Hiên vừa thấy, cười cười, duỗi tay ra kéo Tô Noãn quay lại giường, hôn cái miệng hồng hồng của cô, sau đó đứng dậy.

“Tắm đi, anh xuống làm bữa sáng.”

Tô Noãn xấu hổ đến mức không dám thò đầu ra, nằm đợi trong chăn, đợi đến khi không còn tiếng động trong phòng nữa, cô mới ló đầu ra, vẻ mặt hạnh phúc.

Tô Noãn tắm sạch sẽ xong rồi xuống lầu, lại phát hiện ra trong phòng bếp chỉ có một nửa bữa sáng, mà không nhìn thấy bóng dáng của tần dật Hiên, cô có chút lo lắng vội vàng cầm điện thoại gọi cho Tần Dật Hiên.

Điện thoại vừa thông, đầu bên kia liền hoảng loạn hỏi một câu: “Song Song em ở đâu?”

Một câu nói này, khiến nét cười hạnh phúc trên mặt Tô Noãn lập tức cứng đờ, cô ngơ ngác đáp lại một câu: “Em là Noãn Noãn, không phải chị Song Song.”

Tần Dật Hiện nhìn thoáng qua điện thoại, giọng nói vô cùng vội vàng: “Noãn Noãn, Song Song mất tích rồi, lát nữa anh gọi lại cho em.”

Nói xong Tần dật Hiên nhanh chóng cúp điện thoại, Tô Noãn đứng như tượng nghe âm thanh tút tút trong điện thoại, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, cô ngỡ ngàng để điện thoại xuống, cơ thể còn đau nhức, nhưng giờ phút này trong lòng lại càng đau hơn.

Tần Dật Hiên đang đi mua đồ, đột nhiên nhận được điện thoại của Tần Mặc, anh còn rất bất ngờ, điện thoại vừa thông, liền nghe thấy Tần Mặc hỏi anh có thấy Tô Song Song không, cô mất tích rồi.

Tần Dật Hiên không nghĩ gì nhiều liền xông ra ngoài, đến bây giờ cũng chưa tìm được Tô Song Song, anh nghĩ đến Tô Song Song đang có thai mà đi đâu mất thật không ổn.

Có thể khiến cho Tần Mặc gọi điện cho anh, khẳng định không phải là việc nhỏ, nghĩ như vậy, anh lại càng hoảng hốt, chạy đi tìm Tô Song Song.

Đến buổi tối, Tần Dật Hiên mới nhận được điện thoại của Tần Mặc, giọng nói của Tần Mặc đầu bên kia mệt mỏi, còn lộ ra một chút tưc giận nói: “Song Song đã trở lại rồi, bởi vì cô mang thai thích ngủ, nên ngủ quên lúc lên mạng.”

“Cái gì?” Tần Dật Hiên nghe vậy suýt nữa thì tức chết, nhưng biết Tô Song Song không có chuyện gì cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Anh đã bí mật đổi đồng hồ đeo tay của cô ấy rồi, về sau không thể tháo xuống được nữa, sau này cậu không cần phải lo lắng nữa đâu.” Tần Dật Hiên không ngờ Tần Mặc sẽ nói như vậy, sửng sôt một chút mới nói.

“Cậu có muốn tới gặp cô ấy không?” Tần Mặc nhìn lướt qua Tô Song Song vẫn còn đang dỗi, nếu không phải sợ cô tức giận động thai, Tần Mặc sẽ không nói ra vấn đề như vậy, để Tần Dật Hiên tới.

Quả thực Tô Song Song nghe thấy, ánh mắt lập tức sáng lấp lánh, hình như là không còn tức giận nữa.

Tần Dật Hiên do dự một chút rồi từ chối, hôm qua anh vừa xảy ra quan hệ với Tô Noãn, bây giờ còn chưa chuẩn bị tốt để đi gặp Tô Song Song.

“Vậy được!” Tần Mặc chỉ mong Tần Dật Hiên từ chối, vừa nghe thấy liền không thèm khuyên bảo gì, trực tiếp cúp máy, sau đó đi dỗ vợ.

Tần Dật Hiên nghe thấy tiếng cúp máy trong điện thoại, đột nhiên nở nụ cười, anh còn thắc mắc không biết hũ dấm chua Tần Mặc đã đổi tính từ bao giờ, bên Tô Song Song đã không cần anh lo lắng nữa, anh còn có chút nhớ cô nhóc ở nhà chờ anh rồi.

Tô Noãn ngồi trên sofa, vẫn không nhúc nhích, đợi đến tối, Tần Dật Hiên mới trở về, anh đẩy cửa ra, nhìn thấy cả phòng tối tăm vô cùng sửng sốt, vội vàng mở đèn lên, thấy Tô Noãn ngồi trên sofa không nhúc nhích, anh lại càng ngạc nhiên.

“Noãn Noãn?” Tần Dật Hiên theo bản năng kêu một tiếng, một lát sau Tô Noãn mới quay đầu lại nhìn về phía Tàn dật Hiên, mở miệng, cười vô cùng gượng gạo.

Tần Dật Hiên lập tức cảm thấy có gì đó rất lạ, bước nhanh qua, sờ sờ trán Tô Noãn, thấy không nóng mới yên tâm, anh hơi mệt mỏi ngồi bên cạnh, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì đâu…” Thực ra Tô Noãn muốn hỏi, chẳng lẽ trong lòng anh Tô Song Song vẫn quan trọng nhất sao? Nhưng Tô Noãn không dám hỏi, cười cười đứng dậy muốn lên lầu.

Nhưng cô đã ngồi lâu lắm rồi, vừa mới đứng dậy, hai chân liền run lên, đau đến mực cô phải ngồi lại vào ghế, nhíu hai đầu lông mày.

Tần Dật Hiên vội vàng đi tới xoa chân cho cô, cau mày, trách móc: “Lúc chờ anh tại sao không đi lại, để cho chân tê như vậy!”

Tô Noãn rất muốn cười nhưng cô không cười nổi, cô nghĩ nghĩ, vẫn hỏi một câu: “Có phải anh để em gọi anh là anh trai là bởi vì chị Song Song cũng gọi anh là anh trai không?”

Tần Dật Hiên không ngờ Tô Noãn lại đột nhiên hỏi thế, tuy rằng anh không muốn nhắc tới vấn đề này nhưng vẫn thành thực gật đầu.

Tô Noãn hít mạnh vào một hơi, lại hỏi một câu nữa: “Vậy anh gọi em là Noãn Noãn, có phải bởi vì chị ấy tên là Song Song không?”

Tần Dật Hiên không hiểu lắm, nhưng mà quả thực anh vì Song Song mới thích biệt danh láy, do dự một chút, anh vẫn gật đầu.

Tô Noãn nghe vậy nhắm mắt lại, cố đè nén nước mắt trong mắt, tiếp tục hỏi: “Vậy ở trong lòng anh có phải chị Song Song quan trọng hơn em không?”

Lần này Tần Dật không tán đồng, anh lắc lắc đầu, nhưng nếu nói ai quan trong hơn, anh không thể phân biệt được, trấn an Tô Noãn nói: “Hai người đều là người quan trọng nhất đối với anh, chỉ có hai người thôi.”

“Anh, đến bây giờ anh vẫn chưa từng nói rằng anh yêu em, em biết là anh quyết định bên em là vì chuyện tối qua, em thật sự là không cần anh phải chịu trách nhiệm, thật sự là không cần.”

Tô Noãn nói xong lùi về sau vài bước,dứt khoát nói: “Anh, mai em sẽ quay lại kí túc xá, trong khoảng thời gian này cảm ơn anh đã chăm sóc cho em.”

Tô Noãn nói xong xoay người chạy lên tầng, bởi vì chân vẫn còn tê, cô chạy nghiêng ngả, suýt nữa ngã xuống Tần Dật Hiên nhìn mà vô cùng lo lắng, theo bản năng muốn đi theo đỡ cô nhưng nghĩ lại những điều cô vừa nói, liền dừng chân lại.

Tần Dật Hiên phiền chán nắm lấy đầu của mình, chôn người thật sâu trong sofa, giờ phút này, chính anh cũng cảm thấy có chút lo lắng.

Anh có thể khẳng định được bản thân anh thích Tô Noãn nhưng Tô Song Song trong lòng anh cũng vô cùng quan trong, bây giờ nói thế nào với Tô Noãn, Tần Dật Hiên cũng không biết nữa.

Tần Dật Hiên ngồi ở phòng khách đến hơn nửa đêm, đến hơn một giờ đột nhiên anh nghĩ ra một ý kiến hay, hôm sau anh sẽ cho Tô Noãn một sự ngạc nhiên.

Nhưng Tần Dật Hiên không thể nghĩ tới, ngày hôm sau lúc Tô Noãn muốn tới trường học, Tô Song Song lại gọi điện thoại cho anh, Tần Dật Hiên nhìn điện thoại, một lúc sau mới có dũng khí nhấc máy.

“Anh… anh có muốn đến đây không, chúng ta gặp mặt không?” Tô Song Song cũng phải lấy hết dũng khí, nếu không phải hôm qua Tần Mặc gọi cho Tần Dật Hiên, hôm nay Tô Song Song cũng không dám gọi điện thoại cho Tần Dật Hiên.

Tần Dật Hiên nhìn thoáng qua đồng hồ, đột nhiên nở nụ cười, anh đã nghĩ thông nói: “Song Song, anh muốn đi tìm chị dâu nhỏ của em, chờ anh đưa cô ấy quay lại, rồi đưa cô ấy đi gặp em!”

“A! Được được được!” Tô Song Song vừa nghe, nhịn không được cười rộ lên, vội vàng cúp máy không làm anh chậm trễ.

Tô Noãn đứng ở cửa, xách theo vali, quay đầu nhìn lại căn phòng mình đã ở bốn năm, hơi khịt mũi nhưng đột nhiên lại nhìn thấy Tần Dật Hiên đứng cách đó không xa, mở hai tay ra, cười như ánh mặt trời về phía cô.

“Noãn Noãn, anh yêu em!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.