Nam Thần Biến Thành Mèo

Chương 20: Chương 20




Trên ban công nhỏ nhà Lục Thiền, một cái máy gia dụng bằng điện chiếm gần nửa diện tích. Phòng khách, đặt chễm chệ trước mặt con mèo là chiếc tủ TV làm bằng gỗ lim tinh xảo, Lục Thiền đang ở trong phòng ngủ, sắp xếp lại chồng sách đủ loại kiểu dáng, giá sách lúc trước bị bán đi, giá sách mới tựa hồ so với cái trước còn lớn hơn rất nhiều, phỏng chừng có thể chứa hết 100 quyển sách.

Khoảng thời gian này, tâm tình Lục Thiền tựa hồ không tệ.

Trần Thuật thành khách quen nhà Lục Thiền, mỗi ngày đều chạy qua ăn chực cơm, tuy rằng Tề Thiệu Diễn tựa hồ tỏ vẻ hắn khó chịu, nhưng không thể ngăn cản sự thật rằng Trần Thuật có ý định muốn đóng tiền ăn cơm dài hạn.

Lục Thiền nhiều lần từ chối, nhưng bị Trần Thuật dứt khoát cự tuyệt.

Xấp tiền mặt màu hồng kia Lục Thiền không biết nên xử lý như thế nào, một thời gian sau đống tiền kia cũng nhanh chóng bị lãng quên bên trong tủ, không người hỏi han. (chị thật phí của T.T)

Sau chuyện tình đêm đó, Trần Thuật không có hỏi lại, mỗi ngày hi hi ha ha cùng Lục Thiền trò chuyện về tác phẩm mới, giống như cái gì cũng không biết, điều này cũng làm cho Lục Thiền thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đều không phải cố ý dấu giếm cái gì, trên đời này có những chuyện tuy đã nắm rõ trong lòng bàn tay nhưng vì một số lý do khách quan buộc không thể nhiều lời.

Chuyên mục tháng này khó được câu hạn, nhưng cũng may giao đúng thời hạn. Mà bản thảo mới lại một lần nữa thất bại, rốt cuộc chọc biên tập A Giang không hài lòng: “Cô trở về nước mà đầu óc đã để lại Mĩ rồi phải không?”

Lục Thiền nhìn dòng chữ vô cùng kì quặc viết trong bản thảo, lặng lẽ nhẫn nại A Giang phun trào.

Khoảng thời gian gần đây Tề Tiểu Uyển số lần tìm đến nhà cô ngày càng chịu khó. Kì lạ nhất, chính là mỗi lần Tề Tiểu Uyển đến nhà, kích động nhất cư nhiên là mèo nhà mình.

Cái bộ dạng bắt chước làm nũng của con mèo nào đó thật chọc người.

Lục Thiền cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhưng cũng không có phản ứng gì, dù sao đoạn thời gian này Cải trắng đã đối xử với cô càng ngày càng tốt. Ít nhất, khi cô dùng hành động tỏ vẻ thân thiết nó sẽ không kháng cự.

Trong những ngày gần đây, tinh thần Tề Tiểu Uyển tựa hồ tốt lên không ít, nói đến chuyện của anh hai thì miệng rốt cuộc thản nhiên, không hề động một tí liền đỏ hốc mắt. Lục Thiền không biết an ủi như thế nào mới tốt, nhưng thấy cô bé như vậy, cũng yên lặng nhẹ nhàng thở phào.

Tình hình anh trai của Tề Tiểu Uyển vẫn trước sau như một, dường như không có dấu hiệu tỉnh lại. Còn người anh cả còn lại từ trước đến này chưa bao giờ toát ra chút gợn sóng, lại ngay buổi tối gặp tai nạn hôm đó, Tề Tiểu Uyển rình xem thì thấy anh cả đứng trước giường anh hai, hai mắt nhuốm đỏ. Trên thương trường anh cả luôn là người đàn ông lãnh khốc vô tình, nhưng cho đến bây giờ Tề Tiểu Uyển mới thấy được một mặt nhún thuận của anh.

Này cũng thực hợp lý, vượt ngoài dự đoán làm Tề Tiểu Uyển đắc ý.

Chỉ duy nhất không hài lòng, đại khái chính là bạn trai Lâm Luật Dương suốt ngày không thấy bóng dáng, nói chuyện qua điện thoại cũng chỉ ân cần hỏi thăm hờ hững. Có thể vừa tiếp nhận gia sản, cố gắng muốn đạt được thành tích, Tề Tiểu Uyển tuy rằng thông cảm cho hắn, nhưng không cách nào che dấu sự mất mác.

Những lời này đương nhiên không thể nói cho anh cả, anh ấy đã tận lực làm việc quá độ, huống hồ những chuyện ấy cô cũng không nói thành lời. Bố mẹ trong nhà càng không thể, giai đoạn này bọn họ trông có vẻ rất phờ phạc tiều tuỵ, bản thân sao không đạo lý mà biến mọi chuyện trở nên ngột ngạt thêm.

Vì thế, Lục Thiền thành lựa chọn tốt nhất.

Lục Thiền nghe Tề Tiểu Uyển thao thao cằn nhằn oán niệm, cười nhẹ, kiên nhẫn thật tốt đóng vai người nghe.

Cứ như vậy, mọi chuyện hết thảy một chút một chút phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Đương nhiên lúc này, Tề Thiệu Diễn cảm thấy không thể nói hai chữ ‘toàn bộ’ quá sớm.

Tề Tiểu Uyển và Trần Thuật không hiểu vì sao trở nên thân thiết hẳn, ngay cả Lục Thiền cũng cảm thấy bất ngờ. Một người là thiên kim đại tiểu thư từ nhỏ sống trong cảnh giàu sang, một người là trạch nam suốt ngày ăn mì gói sống qua ngày, hai người này thế mà lại có tiếng nói chung thật là việc đáng truy cứu, mà hiện tại, hai cái người nào đó cứ như bạn bè lâu năm cùng ngồi trên ghế sô pha nhà Lục Thiền cắn hạt dưa trò chuyện vui vẻ.

Biểu tình Tề Thiệu Diễn thực vi diệu.

Ê! Tên hỗn đãn! Cách xa em gái ông một chút!

Trong phòng, Lục Thiền ngồi trầm tư suy nghĩ, cắn bút rối rắm nửa ngày mà không có ý tưởng nào, mà cách một cánh cửa, tiếng cười kỳ dị bên ngoài lại làm cho cô một chữ cũng không đánh được.

Lục Thiền không nhịn được nữa, lao ra phòng ngủ, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào hai người trên sô pha, căm giận nói: “Có thể hay không im lặng trong chốc lát? Thử ầm ĩ một lần nữa tôi đem hai người ném xuống.”

Hai người ngồi trên sô pha đột nhiên trầm mặc, ngơ ngác nhìn cái bóng uy vũ của ‘nữ thần’.

Đáy lòng Lục Thiền phiền chán, lửa giận ngập trời nhìn đôi nam nữ có bộ dáng đã bị doạ ngốc ngồi trên sô pha, đột nhiên có chút áy náy. Cô vừa định mở miệng xin lỗi thì thấy Tề Tiểu Uyển nhào về phía này làm một tư thế quỳ gối chúc mừng năm mới: “Trà đại nhân, chúng tiểu nhân sai lầm rồi, tiểu nhân trước sau như một ngưỡng mộ ngài! Chúng tiểu nhân nhất định không nói lời nào nữa hết, chỉ cần chào hỏi, mới là điều tốt.

Trần Thuật cười một tiếng, cũng học theo dáng vẻ Tề Tiểu Uyển ghé vào trên sô pha, vẻ mặt thành kính.

Lục Thiền khoé miệng trừu rút, cô không phải phật, bái cái gì má bái!

Lục Thiền giận dữ nói: “Quên đi, tôi thật sự không có tâm tình viết tiếp, hai người cứ tiếp tục.” Nói xong, liền chuẩn bị trở về phòng.

Tề Tiểu Uyển vội vàng đứng dậy giữ chặt tay cô: “Lục Thiền, không cần buồn bực, chúng ta có thể cùng nhau trò chuyện, khẳng định sẽ không buồn.”

Trần Thuật cũng gật gật đầu: “Đúng rồi, chúng ta có thể làm một số chuyện có ý nghĩa kích thích ý tưởng của cô, nói ví dụ như ---- A? Đùa giỡn Cải Trắng? Bộ dạng Cải Trắng xù lông rất vui mắt a.”

Cải Trắng đang uống nước đột nhiên bị nghẹn.

Lục Thiền tức giận trừng mắt liếc Trần Thuật một cái: “Nói cái gì đó? Chỉ biết khi dễ Cải Trắng, trách không được nó không thích cậu.”

Cải Trắng yên lặng gật đầu.

Cảm giác của Tề Tiểu Uyển đối với Cải Trắng có điểm không hiểu, có lẽ bởi vì Cải Trắng biểu lộ sự yêu thích với chính mình cũng có lẽ là một ít nguyên nhân khác, địa vị của Cải Trắng trong lòng Tề Tiểu Uyển theo gió lốc mà lên. Sau khi nghe Trần Thuật nói, lập tức đưa tay nhéo lỗ tai hắn, hung tợn nói: “Nói cái gì đó? Cẩn thận tôi đại diện cho ánh trăng tiêu diệt cậu.” (Bạn nào có xem Thuỷ thủ mặt trăng có thể hiểu -.-)

Biểu tình Trần Thuật có chút vô tội, hắn nhìn đôi mắt trừng lạnh của cô gái trước mắt, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ muốn làm không khí thêm sinh động thôi mà.”

Hắn biết, Cải Trắng là gia, hắn căn bản không thể trêu vào.

“Cho nên nói, chuyện Trà Trà có tác phẩm mới là giả?” Tề Tiểu Uyển vẻ mặt không thể tin.

Lục Thiền tựa hồ thực bất đắc dĩ: “Chị chưa từng thừa nhận a.”

Trần Thuật đối với chuyện này cũng coi như có vẻ cảm kích: “Lục Thiền, áp lực tâm lý của cô quá lớn, đừng sợ thị trường không tiếp thụ, chỉ cần là cô viết tôi đều đón đọc.”

Tề Tiểu Uyển liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Bị người ta tán thành như vậy, Lục Thiền nói không cảm động là giả, cô có chút ngượng ngùng cười cười: “Nhưng bây giờ, tôi hoàn toàn không có ý tưởng. . . . . .”

Ba người hai mặt nhìn nhau, nhất thời trầm mặc không nói.

Tề Thiệu Diễn tự giải trí vui vẻ nửa ngày, cảm thấy không thú vị liền chạy tới, vừa mới đến bên người Lục Thiền, chợt nghe một câu như vậy.

Trần Thuật mím môi trầm mặc lúc lâu, cau mày mở miệng: “Lục Thiền, tiểu thuyết trước kia cô lấy cảm hứng như thế nào?”

Lục Thiền sửng sốt, nghĩ nghĩ nói: “Kì thực phương thức cũng không có gì đặc biệt. . . . . . ‘Thanh lưu chi bối’ là vì thời điểm đó bố tôi qua đời, mới có ý tưởng để viết, ‘Yến ca’ là vì tôi cùng bạn tốt cãi nhau, sau đó có ý tưởng liền viết ra, về phần ‘Chỉ tiêm mạt nhật’ sao. . . . . . Khụ khụ, lúc ở ký túc xá hồi đại học tôi bị đau chân, đi đường luôn khập khiễng, cảm thấy chơi thật vui, sau này đem chuyện đó nhớ mãi liền lấy ý tưởng viết ra. . .”

Ba người lại trầm mặc.

Tề Tiểu Uyển nói: “Vì sao cái gì cũng không phải chuyện tốt.”

Trần Thuật nói: “Thần tượng, chúng ta đánh một trận đi.”

“. . . . . .”

“A biết rồi!” Tề Tiểu Uyển đột nhiên reo lên làm Trần Thuật cùng Lục Thiền giật nảy mình. Tề Thiệu Diễn lười biếng ghé vào đùi Lục Thiền, nghe được thanh âm Tề Tiểu Uyển thì chậm rãi mở mắt.

Tề Tiểu Uyển tươi cười giảo hoạt: “Bằng không, đi du lịch đi.”

Nhìn vẻ mặt lờ mờ không hiểu gì của Trần Thuật và Lục Thiền, cô vội vàng giải thích: “Hai người nghĩ xem, đi du lịch á, rất có thể đụng tới nhiều loại chuyện, chúng ta vĩnh viễn không thể nào đoán được tiếp theo sẽ gặp chuyện gì. Nhìn xem phong cảnh nơi nơi một chút, nói không chừng sẽ có ý tưởng hay a. Cả ngày gò bó bản thân ở nhà thì buồn chết mất, còn có thể giải sầu. Vạn nhất gặp được cái gì diễm ngộ, lòng có cảm xúc, viết thành văn, a ha ha ha. . . . . .”

“Ạch ----“

Mặt Cải Trắng không chút thay đổi dùng sức xoa xoa đầu Tề Tiểu Uyển.

Tề Tiểu Uyển: “. . . . . .” Q_Q Cô nói cái gì sai sao?

Cải Trắng: “. . . . . .” Ha ha!

Trần Thuật nghe xong, trực tiếp không để tâm câu nói sau cùng, , hắn gật gật đầu: “A, chủ ý này được. Dù sao Lục Thiền cô thời gian cũng rảnh rỗi, ra ngoài một chút cũng tốt.”

Lục Thiền nghĩ nghĩ liền gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trần Thuật cùng Tề Tiểu Uyển: “Ừ, ý kiến không tồi, nhưng Cải Trắng làm sao bây giờ?”

“Mang theo luôn.”

“Vậy chuyên mục bản thảo làm sao?”

“Cô muốn đi du lịch vòng quanh thế giới sao? Hơn nữa thế giới này trải rộng vô tuyến còn sợ nộp không đúng hạn?”

“. . . . . .Này cũng không sai, nhưng là, đi chỗ nào?”

“À, Lâm Thị? Hoặc đến Giang Nam chơi đi?”

Đây không phải tác phong của Lục Thiền, chứng này từ trước đến nay kéo dài nghiêm trọng, nếu gặp chuyện cảm thấy thực sự không hứng thú, cô bình thường đều nói qua loa một câu “A, chuyện này nói sau”, nhưng không thể không đánh giá thấp sự nhiệt tình của Trần Thuật và Tề Tiểu Uyển, thời gian một buổi chiều ngắn ngủi, Lục Thiền cái gì cũng không làm, trơ mắt nhìn hai người bàn luận về chủ đề “Nên đi nơi nào chơi” mở rộng thành “Chỗ này cũng ăn ngon lắm”.

Này! Sai lệch rồi!

Toàn bộ quá trình tuy rằng người cần đi không nói câu nào, bất quá vẫn không ảnh hưởng gì đến Tề Tiểu Uyển cùng Trần Thuật suy tính tạo ra “Kế hoạch du lịch”.

Hai người bọn họ đắc ý viết ra một bản ‘Đồ thị cứu quốc’ . Một buổi du lịch đổi lấy một ‘nữ thần’, đáng giá!

Kế hoạch du lịch được định sẵn vào chủ nhật tới đây, thời gian sau một tuần, lần này rời nhà chỉ đem theo một hành lý nhỏ cùng một con mèo.

Đối với sự thu xếp này, Trần Thuật phát biểu ý kiến của hắn: “Hả? Chúng ta không đi sao?”

Cải Trắng: “. . . . . .” Ha ha.

Tề Tiểu Uyển tức giận trắng mặt liếc hắn một cái: “’Tôi bận rất nhiều chuyện, không thể đi cùng. Về phần cậu, vẫn nên thành thành thật thật ở nhà đợi. Cậu đi theo có cái gì dùng, loại chuyện này tốt nhất nên để cho bản thân Lục Thiền tự đi, cậu đi theo sẽ làm chị ấy phân tâm.”

Đây là logic gì? Trần Thuật chu chu miệng, tội nghiệp dơ tay lên: “Tôi xin đồng hành, tôi có thể bảo vệ thần tượng. . . . . .”

Tề Tiểu Uyển mãnh liệt trào phúng: “Cậu? Thôi đi, cậu ngay cả Cải Trắng đều đánh không lại.”

Trần Thuật: “. . . . . .” Cái gì cũng đừng nói, tôi muốn yên tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.