Nam Thần Biến Thành Cún

Chương 49: Chương 49




Rời khỏi Tô Gia, trên đường đi, tâm trạng Tô Tiểu Đường vô cùng nặng nề.

Ngoài lo lắng này ra, cô còn sợ sẽ mang áp lực đến cho Phương Cảnh Thâm, tuy anh là người của Phương gia, nhưng anh chỉ là một bác sĩ bình thường.

Mãi cho đến khi Phương Cảnh Thâm đưa cô về nhà họ Phương, sau đó mang một đống cổ phiếu, bất động sản lớn khiến người khác nhìn vào phải hoa cả mắt, đặt dưới chân cô...

"Lúc còn trẻ có đầu tư một ít, để một chỗ không quản lý, đến bây giờ chỉ xem lại vài lần, vẫn còn cổ phần của anh ở Phương Thị, sau này đều giao hết cho em quản lý, em không cần cảm thấy có áp lực, cứ thoải mái là được rồi, em không cần quá bận tâm."

Tô Tiểu Đường rất muốn hỏi, đưa cô giữ làm gì, chợt nghe Phương Cảnh Thâm nói, "Khi nào cần thì dùng, không cần thì cứ cầm đếm cho vui vậy."

Chà, chơi đếm tiền?

Thật không ngờ bác sĩ Phương lại mang những thứ quý giá như vậy cho bà xã... tiêu khiển.

Phương Cảnh Thâm: "Bây giờ đã yên tâm hơn chưa?"

Tô Tiểu Đường: "..."

Yên tâm mới là lạ ý! Cô chẳng biết nên nói gì nữa rồi, không phải sao?

"Được rồi, lúc nãy ở dưới lầu anh đã nói gì với Tô Hạo Dương khiến nó sợ đến mức không dám lên tiếng thế?"

Phương Cảnh Thâm cong khóe môi, "Chẳng nói gì cả."

"Không nói gì sao nó lại sợ đến vậy?" Tô Tiểu Đường rõ ràng không tin.

"Anh chỉ nói với nó bốn chữ thôi."

"Là bốn chữ gì mà đáng sợ đến vậy?"

"Anh là bác sĩ. Rất đáng sợ sao?" Phương Cảnh Thâm tỏ ra vô tội.

Tô Tiểu Đường: "..."

Đối với con nít mà nói, bốn chữ này quả thực so với quái vật thời tiền sử còn đáng sợ hơn?

Thật sự tiếp xúc càng lâu, càng phát hiện hình tượng về một nam thần hoàn mỹ càng ngày càng bị phá hỏng.

"Tiểu Đường, khi nào mới dọn đến đây?"

Phương Cảnh Thâm đột nhiên chuyển đề tài, Tô Tiểu Đường phản ứng hơi chậm, "Hả? Dọn đến đây?"

Phương Cảnh Thâm chớp mắt, "Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp rồi."

Lúc này Tô Tiểu Đường mới có phản ứng, "À, chắc là phải chờ thêm một thời gian nữa.."

"Vì sao?"

"Trong nhà vẫn còn một ít hàng chưa bán hết, đều là đồ ăn vật, đâu thể mang theo đến đây đúng không? Vậy quá phiền phức..."

Tô Tiểu Đường tìm một công ty vận chuyển, chuẩn bị chờ sau khi bán hết đợt hàng này, sau này việc giao hàng sẽ do công ty này trực tiếp đảm nhiệm, không cần phải tự mình dự trữ và giao hàng nữa.

Tuy rằng Phương Cảnh Thâm rất muốn nói anh không cảm thấy phiền, có thể mang qua đây rồi tính tiếp, nhưng vẫn giữ hình tượng làm như đã hiểu mọi chuyện, "Vậy được rồi, anh chờ em."

Câu anh chờ em này thật sự mang hàm ý sâu xa, Tô Tiểu Đường không khỏi đỏ mặt.

***

Bởi vì còn một chú cún là Thịt Viên ở nhà, đêm đó Tô Tiểu Đường không ngủ lại, nói chuyện với Phương Cảnh Thâm xong thì lập tức về nhà.

Sáng hôm sau, Tô Tiểu Đường thức dậy như mọi ngày, chuyện đầu tiên cô làm chính là mở máy tính lên xem đơn đặt hàng.

Vừa nhìn xuống bên dưới, kinh ngạc đến mức suýt nữa nuốt hết kem đánh răng vào bụng.

Hàng trong cửa tiệm của cô đều được người khác mua hết, ngay cả móng gà cũng không chừa.

Tô Tiểu Đường nhanh chóng kiểm tra một lượt, càng kinh ngạc hơn nữa chính là tất cả hàng hóa đều là do một người mua.

Mua nhiều như vậy, nếu là nhập hàng thì cũng nên mua hàng giá sỉ ngoài chợ chứ nhỉ, sao lại chọn cửa hàng của cô?

Mua về ăn... Chuyện này càng không thể!

Tô Tiểu Đường gõ lạch cạch mấy chữ.

[Xin chào, bạn ở đâu thế? Hàng của bạn hơi nhiều thì phải, bạn chắc là mua hết chứ? Ăn một mình hay đặt hàng cho tập thể thế? Nếu đúng là vậy, tôi sẽ thêm một chút ưu đãi cho bạn, này, bạn thật sự mua nhiều lắm đó..." ]

Hơn nửa tiệm đồ ăn vặt của cô...

Tô Tiểu Đường đánh răng xong quay lại, đối phương đã trả lời cô.

[Tiểu Đường]

[Là Anh.]

[Ngày mai dọn đến đây ở đi.]

"..." Tô Tiểu Đường á khẩu chỉ trố mắt nhìn, lại thấy mấy dòng chat trong ô hội thoại hiện lên.

[Em mới vừa nói mua nhiều sẽ được nhận thêm ưu đãi?]

[Vậy đêm nay dọn đến luôn nhé.]

...

***

Tập đoàn Phương Thị.

Trong phòng trà, mấy cô bạn đồng nghiệp đang vui vẻ tám chuyện.

"Thật hay giả vậy? Không phải cậu nhìn lầm đó chứ!"

"Tớ cũng cảm thấy không có khả năng này, bạn trai của Tô Tiểu Đường tớ đã gặp rồi, rất đẹp trai! Tiểu Ngải, tớ biết cậu thích tổng giám đốc Phương, nhưng tớ nói thật cậu đừng giận, dáng dấp của người đàn ông đó không kém hơn tổng giám đốc Phương của chúng ta đâu, Tô Tiểu Đường không cần phải đi quyến rũ tổng giám đốc Phương làm gì..."

"Tớ cũng gặp rồi! Tớ cũng gặp rồi! Vô cùng ganh tị! Có hôm vào giờ nghỉ trưa tớ còn thấy Tô Tiểu Đường chọn kẹo cưới, cô ấy còn bảo tớ đến chọn giúp, ngay cả giấy đăng ký kết hôn họ cũng nhận rồi!"

"Cái gì? Đăng ký kết hôn rồi cơ á? Tớ thấy là thật đấy, hôm đó hai người bọn tớ cùng nhau tăng ca, sau khi tan sở thì cùng nhau đợi xe buýt, tuyến xe của tớ đến trước, đi được nửa đường thì phát hiện đánh rơi thứ gì đó, vậy nên tớ xuống xe quay lại nhặt, kết quả là vừa vặn nhìn thấy cô ấy lên xe của tổng giám đốc Phương! Tớ còn thấy tổng giám đốc Phương của chúng ta còn ân cần xách túi xách cho cô ấy! Quan hệ tuyệt đối không bình thường!"

"Tớ lại nghĩ ngược lại, rất có thể có khả năng này, đăng ký kết hôn rồi thì thế nào? Đăng ký kết hôn rồi thì không thể ra ngoài ăn vụng sao? Huống hồ người đàn ông đó lại là tổng giám đốc Phương!"

"Vậy ra, Tô Tiểu Đường quả đúng là giỏi thủ đoạn!"

"Các cô đừng nói bừa, tôi nghĩ Tiểu Đường là người rất tốt, không phải các cô nghĩ gì thì nó sẽ là như vậy!"

"Tri nhân tri diện bất tri tâm..."

"Đúng vậy, tận mắt tôi nhìn thấy sao có thể sai được?"

"Cô tận mắt nhìn thấy cái gì? Không phải chỉ nhìn thấy Tiểu Đường lên xe của tổng giám đốc Phương thôi sao? Không phải là lên... giường..."

"Này, Mục Dao, cô nói giúp cho Tô Tiểu Đường nhiều vậy, cô ta rốt cục đã cho cô lợi lộc gì?"

"Ha ha, Tiểu Đường chưa cho tôi lợi lộc gì cả, nhưng thật là đã cho người nào đó lợi lộc rồi! Mấy hôm trước không biết ai đã đâm vào cái sọt suýt chút nữa thì khóc thét, nhờ Tiểu Đường dẹp đường giúp, còn bây giờ chỉ mới qua vài ngày đã trở mặt đâm sau lưng... Phiii, thế giới này đúng là không thể chỉ nhìn mặt! Dáng vẻ xinh đẹp nhưng bụng dạ không hẳn đều là rắn rết, dáng vẻ xấu xí không hẳn là tâm hồn đều cao đẹp!"

"Mục Dao! Cô nói ai xấu đó!"

"Ai yo, hóa ra cô rất hiểu rõ bản thân mình nha ~ "

"Cô..."

***

"Vừa rồi bổn cô nương mới đại chiến với một lũ chó chết, phải chi cậu có mặt ở đó để xem tư thế oai hùng của tớ! Thế nào, có phải rất có nghĩa khí đúng không? Thời buổi bây giờ loại người ngay thẳng như tớ không còn nhiều đâu!"

Sau khi rời khỏi phòng trà, Mục Dao vô cùng đắc ý thuật lại cho Tô Tiểu Đường nghe tình hình trận chiến vừa diễn ra, sau đó lén lén lút lút ghé sát lại hỏi: "Nói, chúng ta là đồng nghiệp đúng không? Sao cậu lại lên xe của tổng giám đốc Phương!"

Tô Tiểu Đường xoa xoa mi tâm, "Đây mới là mục đích thật sự của cậu đúng không?"

"Ai yooo, bỏ hết những chi tiết thừa thải đi! Nói nhanh nói nhanh! Hiếu kỳ sắp chết rồi đây này!"

"Sự thật chính là lúc mang xe đi bảo trì thì tình cờ gặp được, tổng giám đốc Phương với tớ tiện đường, nên có lòng tốt cho tớ đi nhờ một đoạn!"

"Ồ, tiện đường? Tớ nhớ không nhầm thì nhà cậu đi hướng ngược lại mà! Á à, tớ biết rồi, cậu dọn về nhà chồng ở rồi đúng không? Này, nhưng mà hướng nhà tổng giám đốc Phương là khu nhà của người giàu mà! Chậc chậc, chồng cậu có phải giàu có lắm không?"

"Không có, chỉ là một bác sĩ bình thường thôi."

Tô Tiểu Đường bị hỏi đến mức đầu sắp nổ tung, không thể nào ngờ được một lần nhẹ dạ để Phương Cảnh Xán chở lại phiền phức đến vậy, cũng có phần lo lắng về Mục Dao.

"Sau này cậu đừng cãi nhau với mấy người đó nữa, cẩn thận bọn họ gây khó dễ cho cậu!"

Mục Dao "lên giọng" một tiếng, "Người đứng sau bổn tiểu thư tốt như vậy, ai dám làm khó dễ với tớ?"

Tô Tiểu Đường: "..."

Vậy cũng được...

Mục Dao là con gái của một gia đình thuộc một trong những đại cổ đông của Phương Thị.

***

Mấy hôm nay Tô Tiểu Đường vốn rất vui vẻ, bị chuyện ầm ĩ này có chút buồn bực.

Do bị Phương Cảnh Thâm tẩy não, cô đã hình thành thói quen là mỗi lần có tâm sự sẽ tìm anh chia sẻ, vậy nên sau khi tan sở lập tức gọi điện thoại cho anh.

"Sao thế?" Tô Tiểu Đường vẫn chưa mở miệng, Phương Cảnh Thâm dường như đã đoán ra được cô có tâm sự.

"À, cũng không có gì, lúc này ở công ty, em bị lan truyền một tin đồn... không vui..."

Phương Cảnh Thâm cười khẽ, "Vậy sao? Với ai?"

Tô Tiểu Đường: "Phương Cảnh Xán..."

Phương Cảnh Thâm: "..."

Tô Tiểu Đường mang tất cả mọi chuyện nói cho Phương Cảnh Thâm nghe, nói ra hết lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Phương Cảnh Thâm: "Vì chuyện này nên mới không vui sao?"

Tô Tiểu Đường: "Ừ..."

Phương Cảnh Thâm: "Được rồi, tan sở chờ anh."

Tô Tiểu Đường: "Vâng."

Mười phút sau, Tô Tiểu Đường đi xuống lầu.

Mấy cô gái mải lo tám chuyện trong phòng trà vẫn chưa đi, lén la lén lút vòng ra phía sau.

Tô Tiểu Đường ra đến cửa công ty, Phương Cảnh Xán lập tức vui vẻ lái xe về phía cô, còn cố ý xuống mở cửa xe cho cô.

Tô Tiểu Đường lui về sau một bước, "À, Phương Cảnh Thâm một lát nữa sẽ đến, bảo tôi chờ anh ấy..."

Phương Cảnh Xán nghe vậy lập tức đổi sắc mặt, "Anh ta đến đây làm gì? Chị về chung với em không được sao?"

Lời này vừa nói ra, xung quanh lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán.

Trán Tô Tiểu Đường nổi đầy gân xanh, "Phương Cảnh Xán, nhỏ giọng một chút! Cậu không thể chú ý cách ăn nói của mình chút sao?"

"Em thế nào?" Vẻ mặt Phương Cảnh Xán tỏ ra vô tội.

Tô Tiểu Đường hít sâu một hơi: "Tóm lại, tôi không đi chung xe với cậu, cậu về trước đi!"

"Vì sao? Hôm nay chị không về nhà à? Để anh ta nấu cơm cho em sao? Em đã chờ món cơm sườn cả ngày rồi! Hôm qua chị đã đồng ý làm cho em ăn mà!" Phương Cảnh Xán vô cùng tủi thân.

"Làm làm làm! Chưa nói không làm mà! Tôi chỉ nói cậu về nhà trước đi thôi!"

Lúc Tô Tiểu Đường gần như đợi đến mệt lả, cuối cùng Phương Cảnh Thâm cũng xuất hiện.

Phương Cảnh Thâm hình như không có lái xe đến, bước xuống từ một chiếc taxi, động tác đầu tiên là đặt tay lên vai Tô Tiểu Đường, theo thói quen nhẹ nhàng vuốt tóc cô, sau đó nhìn về phía Phương Cảnh Xán đang đứng cạnh cô.

Phương Cảnh Xán cũng đang dõi theo anh, vẻ mặt như vừa bị cướp thức ăn.

Cơm sườn của cậu!

Người vây xem xung quanh càng ngày càng nhiều, đông người thế này muốn đánh nhau sao?

Lúc này, một thành viên hội đồng quản trị của công ty đi ngang qua, vị này ước chừng năm sáu chục tuổi, cái đầu hói như Địa Trung Hải kèm theo cái bụng bia như đang có thai sáu tháng, thấy thế cực kỳ nhiệt tình bước tới chào hỏi.

"Ôi chao, đây không phải là tổng giám đốc Phương sao? Đã lâu không gặp!"

Những lời này vô cùng khách sáo, vô cùng thích hợp, nhưng ông ta nhìn Phương Cảnh Thâm gọi.

Phương Cảnh Thâm bước đến bắt tay ông ta, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, "Chú Mục, chú nên đổi cách xưng hô đi thôi."

Tổng giám đốc Mục để lộ giọng cười sang sảng: "Ha ha ha, gọi quen rồi, không sửa được! Tổng giám đốc Phương đừng để bụng!"

Lúc này "Tổng giám đốc Phương" nhìn về phía Phương Cảnh Xán.

Khóe miệng Phương Cảnh Xán giật giật, rõ ràng Phương Cảnh Thâm ở công ty chỉ có một năm, chú lấy đâu ra thói quen đó? Nói là quen rồi, hẳn là cách xưng hô đó đối với cậu quen hơn chứ nhỉ?

Kỳ thực, Phương Cảnh Thâm nghiêm khắc với Phương Cảnh Xán như vậy là có lý do.

Lý do chính là... Anh muốn tìm đường thoát cho mình!

Năm đó Phương Cảnh Xán còn trẻ rất ngỗ nghịch, lại ham chơi, cả ngày không làm việc đàng hoàng, đoạn thời gian đó sức khỏe mẹ Phương không tốt, Phương Trạch Minh phải ở bên cạnh chăm sóc bà, chuyện của công ty không thể nào giúp được, vì vậy sau khi tốt nghiệp Phương Cảnh Thâm vốn nên đến bệnh viện lại bị ép buộc đến nơi này làm việc một năm, sau đó trong vòng một năm này huấn luyện cho Phương Cảnh Xán, cuối cùng bắt cậu ta nhận công việc của mình, sau đó anh có thể tự do làm bác sĩ.

Tuy rằng Phương Cảnh Xán bị ép buộc đến công ty làm rất bất mãn, nhưng không thể không thừa nhận, cậu ta so với người anh Phương Cảnh Thâm lạnh lùng kiệm lời của mình, có năng khiếu kinh doanh trời phú, tiếp xúc với môi trường này như cá gặp nước, mặc dù trước kia đều bị đa số cổ đông phản đối nhưng sau cùng vẫn phải công nhận con mắt nhìn người của Phương Cảnh Thâm vô cùng chính xác.

Đối với việc này, Phương Cảnh Xán tỏ ra không hài lòng, rõ ràng bản thân cậu là thiên tài, vì sao công lao lại thuộc về mắt nhìn người của Phương Cảnh Thâm?

Nếu không phải vì cảm thấy khi còn trẻ bị Phương Cảnh Thâm uốn nắn, bị mang ra làm bia hứng đạn, có lẽ cậu sẽ càng thích công việc bây giờ hơn.

"Nói vậy cô bé xinh đẹp đó chính là đứa con dâu mà lúc nào bố cháu cũng luôn miệng nhắc đến đó sao? Ha ha ha, trước đây mỗi lần lão Phương đi uống rượu vẫn thường hay kêu ca rằng hai đứa con trai chẳng đứa nào bình thường, lo rằng đời này sẽ không thể sống được đến lúc nhìn thấy cháu mình ra đời, chuyện phiền muộn này cuối cùng cũng chấm dứt rồi!" Tổng giám đốc Mục hết sức vui vẻ.

Phương Cảnh Thâm: "..."

Phương Cảnh Xán: "..."

Tô Tiểu Đường: "..."

Cái gì gọi là không có đứa nào bình thường? Đây là cha ruột sao?

"Haiz! Cháu dâu à, hôm nay gặp mặt quá vội vàng, lần sau nhất định chú sẽ tặng cho cháu một món quà gặp mặt đặc biệt!"

Tô Tiểu Đường có chút ngượng ngùng, "Chú Mục, chú khách sáo quá rồi."

"Phải phải!" Nghe Tô Tiểu Đường gọi mình một tiếng chú, tổng giám đốc Mục trở nên thoải mái hơn, lại nói chuyện thêm vài câu, "Được rồi, Phương Cảnh Xán, cháu cũng phải cố gắng lên mới được!"

Phương Cảnh Xán: "Tổng giám đốc Mục, chú có thể đổi cách xưng hô được không?"

Tổng giám đốc Mục: "Haiz, tan sở rồi không còn phân biệt nữa, gọi như vậy thân thiết hơn!"

Phương Cảnh Xán: "..." Cũng không sai.

Tổng giám đốc Mục cùng ba người nói chuyện với nhau thật vui, một đám nhân viên kẻ trong tối kẻ ngoài sáng bốn mắt nhìn nhau đầy thâm ý.

Phương Cảnh Thâm liếc nhìn đồng hồ đeo tay giục: "Đi mở cửa xe đi."

"Hả?" Phương Cảnh Xán không hiểu ý anh trai nói, nhìn anh một lúc, còn tưởng rằng anh chỉ đưa Tô Tiểu Đường đi.

"Không phải muốn ăn cơm sườn sao? Suy nghĩ cái gì, đi siêu thị thôi! Nguyên liệu nấu ăn dự trữ cho một tuần trong tủ lạnh bị em ăn sạch chỉ trong vòng ba ngày."

Phương Cảnh Xán vừa nghe xong lập tức cười đến mức vẻ mặt xán lạn, "Anh à, sao không nói sớm! Lên xe lên xe! Em đi mua thức ăn! Mua nhiều một chút mới được!"

Vì vậy, mọi người nhìn thấy ba người không hề ầm ĩ, ngược lại còn rất vui vẻ cùng nhau lên xe, trước khi đi bọn họ còn thân thiết cẩn thận mở cửa xe cho Tô Tiểu Đường.

"Vậy mới nói... Đây rốt cuộc là tình huống gì?"

"Chồng Tô Tiểu Đường quen Tổng giám đốc Phương?"

"Hơn nữa tổng giám đốc Mục cũng quen..."

"Ngại quá, tớ to gan đưa ra một giả thiết thế này!"

"Dài dòng! Nói mau đi!"

"Tớ nhớ hình như chủ tịch Phương có hai người con trai, còn nghe nói lúc đầu tổng giám đốc của công ty không phải là tổng giám đốc Phương bây giờ, mà là con trai lớn của chủ tịch Phương..."

"Vậy nên ý của cậu là..."

"Ôi trời ạ! Không thể nào! Chết mất thôi!"

"Mục Dao chắc chắn đã mang hết chuyện lúc trưa nói cho Tô Tiểu Đường!"

"Ôi —— còn ngay lúc tớ nói mấy lời khó nghe! Tiểu Ngải à... Cuối cùng tớ cũng hiểu được cái gì gọi là họa từ miệng mà ra! Không ngờ chỗ dựa của Tô Tiểu Đường còn vững chắc hơn cả Mục Dao..."

***

Tô Tiểu Đường nhận ra lần xuất hiện này của Phương Cảnh Thâm là có mục đích, sốt ruột hỏi một câu: "Vậy là... xong rồi sao?"

Phương Cảnh Thâm: "Chẳng lẽ em muốn mọi chuyện tồi tệ hơn nữa sao?"

Tô Tiểu Đường lắc đầu nguầy nguậy.

Phương Cảnh Xán nhìn thấy cảnh Tô Tiểu Đường lắc đầu qua kính chiếu hậu, "Chị dâu à chị lắc đầu cái gì chứ! Có biết bao cô gái muốn nói chuyện với em, muốn tạo scandal với em, em cũng không thèm để ý! Em chỉ vì cơm sườn, bún thịt, gà om hành hoa, tôm rim, cá hấp chua ngọt nên mới cố gắng mà làm thôi..."

Tô Tiểu Đường: "Vậy thì thật là cảm ơn cậu..."

Nhìn bộ dáng càng ngày càng ngốc nghếch của em trai mình, Phương Cảnh Thâm khẽ liếc mắt nhìn cậu ta không nói gì, rõ ràng đối với cậu ta đã xem như hết thuốc chữa.

Phương Cảnh Thâm theo thói quen dùng ngón tay sờ sờ gương mặt của bà xã mình, cưng chìu giống như đang chơi đùa với thú cưng, tuy rằng năm tháng tạo cho anh tính cách vốn có, cô vẫn chưa tỏ ra qua mức thân thiết, nhưng hôm nay có chuyện xảy ra đã biết tìm anh thương lượng, đã là tiến bộ rất lớn, cô gái mạnh mẽ đã phần nào trở nên dịu dàng nhu thuận.

"Đừng lo lắng, không sao, ngay từ đầu anh vẫn luôn giấu diếm thân phận của em. Trong khoảng thời gian này xem như em ra ngoài xã giao, để em biết người nào có thể kết bạn, người nào không, tránh khỏi sau này khi thân phận được tiết lộ sẽ bị người ta lợi dụng."

Phương Cảnh Xán ở bên cạnh nghe được lời này không nói gì, với trí thông minh của bà xã anh trai, anh ta cũng tốn không ít công sức rồi.

Hết lần này tới lần khác đương sự lúc nào cũng ngốc nghếch nghĩ rằng chỉ số thông minh cùng tình yêu của mình bị khinh bỉ, ngoài mặt hạnh phúc nhưng trong lòng lại lo sợ không thôi...

***

Lúc đến siêu thị, Phương Cảnh Xán giống như thảo nê mã bị tuột dây cương, chỉ trong chốc lát xe đẩy đã chất đầy đồ.

"Chị dâu, em muốn ăn cái này cái này còn có cái này nữa!"

Nơi này bán nhiều hàng hóa, miệng càng ngày càng liến thoắn, bất ngờ có được Tô Tiểu Đường dọn đến nấu ăn dọn dẹp, mọi công việc xã giao cậu đều từ chối hết, ba ngày thì có hai ngày là về nhà ăn cơm.

Đương nhiên, còn có một một nguyên nhân quan trọng hơn—— vì muốn phá đám Phương Cảnh Thâm.

Cậu tính toán rất tỉ mỉ, trước kia bị Phương Cảnh Thâm áp bách nhiều năm như vậy, bây giờ mà cuốn gói rời đi thật quá thiệt thòi.

Vì vậy, cậu làm theo cách ngược lại, vừa mới dọn ra ngoài ở hai ngày đã lót tót trở về, cả ngày như con ong cứ vo ve bay qua bay lại trước mặt hai người.

Mục tiêu cuối cùng của cậu là lượn lờ đến lúc Phương Cảnh Thâm không chịu đựng được nữa mới thôi.

***

"Phương Cảnh Xán, chú qua đây." Phương Cảnh Thâm đứng trong phòng bếp gọi một tiếng.

Lúc đó, Phương Cảnh Xán đang bày ra bộ dạng như đại gia nằm dài trên ghế sofa xem TV, trong tay còn đang cầm một túi đồ ăn vặt mà mấy hôm trước vừa chuyển đến từ cửa hàng của Tô Tiểu Đường, nghe vậy không tình nguyện nói: "Làm gì! Em muốn xem tivi!"

Phương Cảnh Thâm: "Rửa rau, hoặc là ra cửa quẹo phải cút ra khỏi nhà."

Phương Cảnh Xán: "..."

Trước đây bị anh ta uy hiếp bằng cách giữ lại nhà, bây giờ lại bị anh ta uy hiếp bằng cách muốn đuổi cậu ra khỏi nhà.

Còn có thể sống thoải mái được không?

Phương Cảnh Xán nhận lệnh chạy đến cắt hành tây, cay đến mức nước mắt ràn rụa, "Lá rơi loạn lạc trong giá rét, rơi đầy mặt ta. Ngô huynh trọng sắc khiến tim ta đau đớn. Lời huynh nói như băng trâm đâm vào lòng ta. Đệ đệ thật sự rất đau lòng..."

***

Không gian chật hẹp tại gian bếp, khắp nơi đều là màu hồng.

Lúc Tô Tiểu Đường cắt rau, nếu không có người bên ngoài Phương Cảnh Thâm sẽ ôm eo cô, bước đến hôn một cái...

Lúc Phương Cảnh Thâm ăn thịt nguội, vẻ mặt Tô Tiểu Đường sẽ trở nên mê mẩn len lén lấy điện thoại ra chụp một tấm, Phương Cảnh Thâm ngoái đầu lại nhìn cười dịu dàng, đút cô một miếng gỏi ngó sen non mềm...

Ăn noãn hoa, đầu tiên Tô Tiểu Đường sẽ gắp cho Phương Cảnh Thâm nếm thử...

Xung quanh chiếc bàn, hai người bọn họ cùng một chú cún đều rất vui vẻ...

Phương Cảnh Xán phát hiện ra bản thân mình còn cô đơn hơn cả một chú cún, trong lòng bi thương lệ chảy thành sông, rốt cuộc cậu cũng phát hiện ra mình đã hoàn toàn sai lầm, cậu không phải đang chọc tức Phương Cảnh Thâm, mà là đang làm khó bản thân mình...

Cuộc sống này làm sao chịu đựng được...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.