Nam Sinh Mấy Người Chơi Game Thật Lợi Hại

Chương 8: Chương 8




Lăng Mông nói xong tự giác đóng app YY, hắn muốn quang minh chính đại thắng Mang thần một lần, không thèm làm đảng nhìn trộm.

Kèn hiệu xung phong nổi lên, Lăng Mông thay đổi tác phong chiến đấu ngày xưa, kiên nhẫn phát triển kinh tế. Đối phương thấy động tác của hắn chậm chạp, tò mò phái binh dò xét. Lăng Mông ưu tiên thăng cấp thiết bị phản trinh sát, đè binh trinh sát xuống mặt đất cố gắng chà.

—— Chà? Chà!? Hành động khỉ gì vậy?

Nhìn mọi người hợp xướng đồng lòng trên màn chữ, Mang thần cười khổ.

“Mọi người mong tôi thua đến vậy sao?”

—— Không phải lập trường của tui không kiên định mà là do phần thưởng quá mê người.

—— Nếu thắng cũng lộ mặt, tui tin chắc mọi người vẫn sẽ ủng hộ anh thắng.

Mang thần vừa nói chuyện phiếm vừa bày binh bố trận, giọng nói thoải mái vui vẻ, cùng với trận địa sẵn sàng đón địch của Lăng Mông tạo thành chênh lệch rõ ràng.

Lăng Mông nghiên cứu rất nhiều video đối chiến của Mang thần nên có thể nói hắn hiểu rõ người này như lòng bàn tay, ai cũng có điểm mạnh điểm yếu và Mang thần cũng không ngoại lệ, Hắn muốn lợi dụng ưu thế này để đánh cho đối phương trở tay không kịp.

Đầu tiên hắn giả vờ đánh lén tài nguyên, âm thầm quấy nhiễu radar của đối phương, sau đó thừa dịp radar gián đoạn, phái hạm đội phi hành qua công kích trạm hạt nhân của đối phương.

Phát triển của Mang thần nháy mắt chậm đi rất nhiều, Lăng Mông từ bỏ việc thừa thắng xông lên, thay vào đó là nắm chặt thời gian thu thập tài nguyên mở rộng hạm đội.

Rơi vào thế hạ phong, Mang thần cũng bắt đầu nghiêm túc. Y biết Lăng Mông Thượng Thần giữa mùa giải tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, chỉ không ngờ đối phương lại tiến bộ lớn như vậy, so với lần gặp trước kia hệt như hai người khác nhau.

Thuyết minh trong phòng trực tiếp ít đi rất nhiều, cả màn chữ cũng ít đi trông thấy, tất cả đều tập trung tinh thần quan sát trận đấu này, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu là chỉ muốn xem hai người này đi mua sắm trong siêu thị trường học.

Trong lúc ngươi tới ta đi thay phiên thăm dò, Lăng Mông dẫn hạm đội khổng lồ của liên bang triển khai đột kích, binh lính của Mang thần không phải là đối thủ của hắn nên đành phải vừa đánh vừa rút lui, đến công sự của tiền tuyến cũng không kịp dỡ bỏ, bị Lăng Mông phái gián điệp đến biến chúng thành của mình.

“Cậu ấy tiến bộ rất nhiều.”

Mang thần thở dài tận đáy lòng.

—— Mang thần chính miệng khen JB của Chanh ba ba rất lớn!

()JB: hình như là “con bay bay” của đàn ông =)))

—— Cuối cùng cũng đến ngày này, mọi người nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị Chanh ba ba chi phối!

—— Chanh ba ba là thế giới của tui, hỏi anh có sợ không!

Mang thần không có sức để ý đến những bình luận tràn đầy ô giới hạn, cho trung tâm hạch nhân phát nổ.

“Nhưng tôi không muốn lộ thân phận thực sự thì phải làm thế nào?

—— Không ngờ Mang thần cũng chơi xấu, hào quang thần tượng không cần nữa sao?

—— Cho dù thua cược vẫn phải là hảo hán chứ!

Trên màn hình của Mang thần xuất hiện báo động màu đỏ, đây là dấu hiệu trạm không gian chính bị tấn công. Lúc này đối thủ không chỉ tấn công trực diện mà còn phái hai chi đội trái phải bọc đánh, có thể nói lần này Lăng Mông thắng chắc.

Dựa theo tốc độ hiện tại, ba mươi giây nữa căn cứ đế quốc sẽ hoàn toàn bị phá hủy, cảm thấy mình không còn cơ hội thắng lợi nữa nên Mang thần đã ngừng phòng thủ. Trong ba lần giao phong, đây là lần đầu tiên Lăng Mông thắng lợi, hơn nữa còn thắng đánh cược vẻ vang, Lăng Mông kích động đến nỗi con chuột trong tay ướt đầy mồ hôi.

“Mẹ nó? Mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Mông Mông mày thắng rồi, Mông soái quá đi!” Bạn cùng phòng hưng phấn đến mức hận không thể phất cờ trợ uy.

—— Chanh ba ba cố lên 666!!

—— Ba ba! Đừng khiến chúng con thất vọng!

Ngay cả những người đang xem trực tiếp trong phòng Mang thần cũng đều nghiêng về một phía.

Màn hiện của Mang thần bây giờ hầu như đen kịt, không có radar, không có lính trinh sát, căn cứ liên bang với y bây giờ chỉ là một cái động tối mù.

“Làm sao đây?” Mang thần rê chuột lung tung trên màn hình, “Đánh cược một phen vậy, nơi này.”

—— Nếu trúng được tui sẽ trực tiếp đi ăn S! (S hình như là viết tắt của ‘shit’ thì phải, trong tiếng trung hình như cũng bắt đầu bằng chữ S?)

“Mặc cho số phận.”Mang thần ấn chuột trái máy tính.

Mắt thấy căn cứ chính của đế quốc sắp bị phá hủy, mà hình Lăng Mông đột nhiên rung dữ dội, hình ảnh đang công kích biến thành đen trắng, giữa màn hình nhảy ra dấu hiệu thất bại.

Lăng Mông nghẹn họng nhìn màn hình chằm chằm, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

“A, Mông Mông, hình như mày bị người ta cho nổ hạt nhân.”Bạn cùng phòng yếu ớt chỉ vào màn hình, đồng dạng biểu tình khó tin.

Lăng Mông nhanh chóng quay đầu: “Sao anh ta làm được?”

Hắn đã phá radar của đối phương, không có radar, căn cứ của mình trong mắt Mang thần là một khoảng đen sì, một đầu đạn hạt nhân rơi xuống khoảng đen sì đó, còn rớt trúng nhà chính, ai tin?

Bạn cùng phòng nghiêng nghiêng đầu: “Tao nghĩ, chắc là… đoán mò?”

“Ha ha, lucky.” Mang thần quăng chuột máy tính, dựa vào lưng ghế, sung sướng xoay xoay cổ tay đau.

Giờ là chiến tranh dài kỳ rồi.

——?????

—— Mẹ nó vậy cũng được?

—— Anh đang đùa tui sao?

—— Bàn tay Thượng đế!!!

—— Anh trai nói muốn trực tiếp ăn S ơi, anh đâu rồi?

Mang thần từ trong khẩn trương nhanh chóng trầm tĩnh lại, ung dung nhìn màn chữ như thác nước chảy ngược, tất cả đều cảm khái vận khí đáng sợ của y nhưng thực tế trong mười giây cuối cùng trước khi tử vong, y đã thực hiện một phỏng đoán lớn mật và nghiêm túc tính toán, tuy rằng lúc ném đạn hạt nhân là y đánh cược nhưng ít ra y vẫn có ba phần nắm chắc.

[Đế quốc] Mangoteen: Good game, cậu đánh rất hay.

Lăng Mông oán hận gõ di ngôn.

[Liên bang]Lemon: Có chơi có chịu! Chờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.