Nam Sinh Mấy Anh Chơi Game Thật Lợi Hại

Chương 52: Chương 52: Bọn tui cho cậu miêu lương, hai người lại cho bọn tui ăn cẩu lương 2




@Mangosteen: Thoát kiếp F.A. [huy hiệu quả chanh.jpg]

–@Xoài Vàng Bé Bi: Tâm tình như nickname!!!

–@FanA: Ủa khoan, trước đó ông ế hả??!

–@FanB: Hai người không phải đã bên nhau từ tám trăm năm trước rồi hả @Lemon

–@FanC: Chanh baba đến giờ vẫn chưa ừ hử gì, Mang Thần lại đơn phương tuyên bố hết ế.

–@FanD: Ngộ không tin, ngộ muốn nghe @Lemon Mông Mông chính miệng xác nhận.

–@FanE: Mang Thần trực tiếp bày tỏ, cầu @Lemon thẳng thắn trả lời.

……

Đồ ăn ngon cũng không cản được nhiệt huyết lướt weibo của Lăng Mông. Hơn nữa, sau khi Đan Trúc tự chủ trương đăng cái status, weibo của Lăng Mông cũng vô cùng náo nhiệt.

@Lemon: Mấy người bình thường chỉ tin ổng không tin tui, bây giờ lại muốn nghe tui nói? Ba ba còn lâu mới nói!

–@FanA: Mông Mông tsun.

–@FanB: Đừng tsun nữa Mông Mông.

–@FanC: Việc nhỏ nghe ổng, việc lớn nghe cậu.

–@FanD: Việc công nghe ổng, việc tư nghe cậu.

……

– Đừng cắm đầu chơi điện thoại nữa, ăn nhiều chút nào. – Đan Trúc múc thêm một chén cháo để trước mặt Lăng Mông đang bận chiến đấu hăng hái với fan trên điện thoại.

– Ưm! – Lăng Mông nghe lời, bỏ điện thoại xuống vùi đầu ăn ngấu nghiến. Quán Đan Trúc chọn đúng là nấu ngon thật, hơn nữa còn có thiên hướng nêm nhạt, vô cùng thích hợp với người mới khỏi bệnh như cậu.

Đan Trúc thực sự cảm thấy Lăng Mông đổi thành streamer ẩm thực thì thích hợp hơn. Nhìn cậu toàn tâm toàn ý hưởng thụ thức ăn ngon làm người ta có cảm giác thèm ăn hơn nhiều.

– Có thể tìm được quán ăn ngon như vậy, anh quả không hổ là dân bản địa. – Lăng Mông khen.

– Hồ Sóc còn nhiều quán ngon lắm, đợi em khỏi hẳn thì tuần nào anh cũng dẫn em đi ăn.

– Thật không?

– Em thích ăn cái gì anh đưa em đi ăn cái đó. Em thích chơi game anh có thể nắm tay chỉ em chơi. Với tư chất của em thì vào top 100 cũng không thành vấn đề. – Đan Trúc từng bước từng bước ném mồi nhử để Lăng Mông biết, nếu từ chối anh sẽ là tổn thất lớn đến chừng nào.

Nghe thấy mình có thể tiến vào top 100, ánh mắt Lăng Mông liền sáng rực hẳn lên. Cậu tự mình vất vả, tốn biết bao tinh lực mới từ cấp Kim Cương leo lên cấp Thần, lại dưới sự hướng dẫn của Đan Trúc mới vào được top 250, sau đó cứ dậm chân tại chỗ, mãi mà vẫn không lên được thêm hạng nào. Giờ mà vào top 100 thì lại tha hồ tự xưng baba trước một trăm năm mươi người nữa.

– Một lời đã định!

Lăng Mông ăn uống no say xong, đợi đến khi Đan Trúc hỏi cậu tiếp theo muốn đi đâu mới ngớ ra mình bị Đan Trúc lôi ra ngoài để tiến hành cái gọi là “hẹn hò”.

Đây là vấn đề khó xơi đối với trạch nam như cậu đấy.

– Ặc, hay là… đi quán net có được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.