Nam Phụ! Tỷ Tỷ Sẽ Bảo Vệ Ngươi

Chương 29: Chương 29: Kiều Nam (2)




Theo đúng lịch trình thì sau khi dạy học xong Tuệ An phải về bệnh viện ngay để chăm sóc cho Ngọc Uyên nhưng giờ thì cô phải thay đổi một chút rồi. Dù gì Kiều Nam vẫn còn 3 tiết học nữa mới kết thúc nên cô tính quay về nhà để gặp Bụt ngay. Hành động lẫn cử chỉ vừa rồi của em trai càng làm cho Tuệ An lo lắng. Cô cảm thấy anh không giống anh như bình thường, giống như một con người khác sau lớp ngụy trang hiền làng lương thiện mà cô từng thấy trước đây.

Về đến nhà Tuệ An chỉ kịp chào cô giúp việc rồi lao như tên lên phòng, khóa chặt cửa lại.

“Bụt…ông ở đâu? Ra đây nhanh lên..tôi có chuyện gấp. Bụt..Bụt..Sao bình thường ông hay xuất hiện bất ngờ mà giờ mất tăm vậy?”

Gọi mãi không thấy hồi âm gì, cô bất lực thả người ngồi xuống giường. Cổ tay vừa bị Kiều Nam nắm vẫn còn đang rất đau. Tên này mà không học võ thì thật khó tin. Cái sức này đâu phải cứ người bình thường là dùng đường đâu, cách nắm cổ tay của anh rất giống người đã luyện qua…kiếm pháp?

- Hú ! Ta đây…Khạp sa ta mi ta!

Tuệ An giật bắt mình ngước mặt lên. Một “cụ già” chính hiệu xuất hiện trước mặt cô với bộ đồ bó sát màu cầu vồng để tắm biển, trông vô cùng mất thiện cảm. Chưa tính tâm trạng cô đang buồn rầu thì nhìn thấy Bụt càng sầu não hơn, còn thêm vài phần muốn chém người.

- Tôi đang đang có chuyện gấp. Ông ăn mặc thế kia mà coi được à?

Bụt ngơ ngơ ngác ngác:

- Ớ…ta đang đi du lịch biển Thái Lan thì nghe thấy con gọi, vội về ngay đây này. Tí đi tắm tiếp.

Tuệ An lấy tay đập mạnh lên trán với vẻ mặt hết sức khó coi:

- Tôi muốn nói chuyện nghiêm túc đấy. Kiều Nam … à không hoàng tử thiên đình của ông rất có vấn đề!

- Có ư? Dạo này ta hay bận công việc đôi khi thì đi thư giãn (Tác giả: Vậy luôn ==!) nên không có để ý đến con đang ở đây. Ta cứ nghĩ mọi chuyện đang diễn biến rất tốt chứ? - Bụt nghiêm túc lên hẳn, chậm rãi vuốt túm râu bạc phơ của mình.

Đúng là dạo này xử lí công việc trên thiên đình cũng khá vất vả khiến cho Bụt không có thời gian quan tâm đến Tuệ An. Lúc rảnh việc thì ông lại vội đi nghỉ mát luôn nên chẳng nắm bắt được gì cả.

Tuệ An cũng không phải người thù hằn dai dẳng gì, cô nhanh chóng cho qua mấy chuyện lặt vặt:

- Vấn đề là, cậu ấy rất lạ…ông hiểu chứ? Giờ đây, Kiều Nam đang quan tâm hơi quá chuyện của tôi rồi, nó hình như biết mọi thứ. Theo tôi, nó không hề ngoan hiền như bình thường, mà nó có tập võ thì đúng hơn!

- Không đúng! Thân thể này khi hoàng tử nhập vào là chưa hề có tập qua võ gì. Ta đã kiểm tra kĩ càng rồi. - Bụt vội phản bác.

Nghe xong câu này, hình như Tuệ An nghĩ ra điều gì đó:

- Tôi hỏi nhé, vậy khi hoàng tử nhập vào thân xác này thì ông có xem được lịch sử cậu ta đã làm gì nữa không?

- Không! Vì nếu ta xem khi đó sẽ là phạm luật của Ngọc Hoàng ban xuống cho hoàng tử lịch kiếp.

Cái hôm mà Kiều Nam đi, phụ hoàng cậu đã ra lệnh không cho bất kì ai giúp đỡ. Vậy nên Bụt chỉ vội xem xong quá khứ của Lục Kiều Nam cũ và nhờ Tuệ An giúp đỡ được thôi. Chuyện sau đó phải dựa vào chính cô để thay đổi. Vậy thì điều mà Tuệ An đang nghĩ là rất có khả năng. Chắc chắn rằng trong thời gian Kiều Nam đến đây trước cô, anh đã làm những chuyện mà đến cả Bụt còn không biết.

- Tôi nhớ không nhầm, lúc chúng ta gặp ta lần đầu, cô gái đưa tôi tới có nói Kiều Nam cũng chỉ phạm lỗi và bị đầy đi được mấy ngày thôi mà?

Bụt cũng gật gù theo đồng tình:

- Đúng! Nhưng mà 5 ngày đó bị biến thành 16 năm rồi!

Tuệ An giật bắn mình:

- What? Sao lại là 16 năm?

- Ta cũng không hiểu nổi. Hai thân thể này như bị hòa vào nhau, hay nói cách khác hoàng tử chính là Kiều Nam đúng hơn. Kiều Nam là một phần tiên khí của hoàng tử bị vướng mắc vào đâu, nó đang muốn tìm chủ nhân nên có thể đã cố tạo ra sóng gió để hoàng tử bị phạt. Rồi lại làm ta gặp cuốn truyện này…

Hai người vừa nói mà vừa không khỏi sợ hãi.

Bụt tiếp tục:

- Khi con xuyên qua rồi ta mới phát hiện lịch trình bị biến thành những 5 năm.Đã thế kí ức còn bị hòa lẫn.

Tuệ An quá sợ người em trai này rồi, còn cái gì mà cô chưa biết nữa đây.

- Tôi muốn về nhà…ngay lập tức. Đây không còn là cái cốt truyện tôi từng đọc nữa rồi.

- Không thể quay đầu được rồi, giờ con phải tìm ra chân tướng.

- Nhưng Kiều Nam nó không tin tôi, nó thay đổi rồi. Và nó sẽ không thể khóc vì tôi…Ông hiểu chứ? - Tuệ An vô cùng phẫn nộ. Cô không nghĩ mình lại vướng vào mớ rắc rối này. Còn Bụt thì chỉ biết im lặng không nói lên lời. Ông thấy mình thật có lỗi, đáng lẽ cô bé trước mặt ông đang sống yên ổn nhưng lại lạc vào đây.

- Khoan! Bụt…tôi nhớ rồi

Bụt theo bản năng mà ngẩng đầu lên:

- Hả?

Tuệ An vỗ hai tay vào nhau một cái rõ to:

- Kiều Nam từng khóc vì tôi rồi. Hôm mà nó sinh nhật, khi tôi ở nhà một mình.

- Nói mới nhớ…đúng vậy thật - Bụt cũng ngớ ra điều gì.

Nhưng cả hai bọn họ đều hiểu rằng có chuyện không đúng…vì nếu vậy thì rõ ràng nhiệm vụ đã hoàn thành, Kiều Nam đã nhớ ra mọi chuyện rồi.

- Liệu ông có nhầm lẫn?

- Ta chắc chắn là không nhầm…có lẽ là vì…Thái tử khóc không thật lòng…!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.