Nam Nô

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG BA

“Dịch Thủy?” Một nam nhân mặt trắng nhẵn nhụi ngẩng đầu nhìn Dịch Thủy, thanh âm lơ lớ vừa cao vừa nhỏ, khiến người ta dễ dàng nhận ra hắn là thái giám.

Dịch Thủy gật đầu, “Dạ.” một tiếng ra bộ đáp lời. Liền thấy thái giám kia chân mày cau lại, giọng the thé quát lên: “Ngươi tưởng đây là đâu?! Mặt không rửa mà dám đến? Có muốn được tuyển hay không hả?!”

Trong lòng Dịch Thủy thầm nghĩ: không được tuyển mới là tốt. Ngoài miệng cũng không hề nhân nhượng, cao ngạo nói: “Ta trời sinh cái mặt chính là thế này, công công nếu thấy tuyển không được ta cũng đành chịu.” Một lời chưa nói xong, đã làm viên thái giám chủ tuyển giận run người, hét lên: “Đi ra! Đi ra! Tên nô lệ này là từ chỗ nào đưa đến?! Chỉ có cái dạng như thế cũng muốn làm tính nô, thật là mơ hão quá lắm.” Mắt nhìn Dịch Thủy cứ thế tiêu sái bỏ đi không buồn quay đầu lại, cơn giận của đại thái giám không sao tiêu được. Vì cái việc tệ hại này, không tên nô lệ nào không cung kính tôn xưng hắn một tiếng ‘Đại nhân’, còn dám ngay trước mặt gọi hắn là công công, chỉ duy nhất có mình Dịch Thủy; khó trách hắn ức không chịu nổi.

Ánh trăng nhàn nhạt soi xuống con đường về nhà, Dịch Thủy im lặng ì ạch lê từng bước chân. Chẳng phải hắn vì phải đứng cả ngày mà mệt đến không đi được, chỉ là hắn thật không muốn thấy vẻ mặt thất vọng của cha mẹ và em gái quá sớm. Hắn biết bọn họ ngóng chờ ngày nay từ rất rất lâu rồi, hơn nữa vì dung mạo của hắn mà hôm nay nhìn hắn ra đi ai ai cũng ôm trong lòng kỳ vọng không gì sánh được. Có lẽ mọi người căn bản không hề nghĩ tới chuyện hắn lại rớt tuyển, ước ao lớn lao vậy là tan tành hết; Dịch Thủy thật không đành lòng nhìn gương mặt hụt hẫng chán nản của bọn họ, thậm chí chỉ thoáng nghĩ thôi hắn đã thấy lòng khó chịu tựa như bị khoan dùi.

Vừa bị rớt tuyển xong, hắn đã quyết tâm đến điểm mộ binh nô để báo danh; giờ chỉ còn yên tâm chờ thông báo được tuyển nữa thôi. Điểm này thì Dịch Thủy rất tự tin, thân thể hắn vốn cân đối cường tráng, thể lực tiềm ẩn lại kiên cường dẻo dai vô cùng; hắn tin tưởng quân gia nhất định sáng suốt nhận rõ hạng người nào mới là thích hợp ra trận nhất. Vấn đề bây giờ chính là làm sao đối mặt với cơn giận của cha mẹ. Dù hắn biết họ giận dữ cũng chỉ vì lo lắng cho hắn, không đành để hắn mạo hiểm thân mình… thế nhưng hễ nghĩ hai lão nhân tuổi đã cao mà còn phải chịu xúc động đến thế, hắn liền không kiềm được sợ hãi.

Có điều đường dài mấy đi mãi cũng hết, mặc kệ hắn cố tình trì hoãn thế nào, rốt cuộc cửa nhà đã ở trước mắt. Từ bên trong gian nhà đơn sơ, tiếng ho khan truyền ra từng tràng, bệnh cũ của cha tới giờ vẫn chưa trị dứt được. Dịch Thủy thần người chôn chân ngoài cửa, đột nhiên hắn cảm thấy hối hận vô cùng, nếu mình không cứ thế tùy hứng, nếu mình chịu an mệnh trở thành một gã tính nô… biết đâu bệnh của phụ thân sẽ được chữa khỏi? Hy sinh tôn nghiêm của bản thân để đổi lấy hạnh phúc cho cả gia đình, còn không phải là trách nhiệm của một thân trưởng tử hay sao?

Thế nhưng ván đã đóng thuyền, đâu còn lần chinh tuyển thứ hai cho hắn sửa chữa nữa. Nhắm mắt lại một chốc, hắn kiên quyết ngẩng đầu lên cứng cỏi bước qua cánh cửa thô sơ.

***

Ánh nguyệt lung linh chiếu rọi bên song cửa, ngự hoa viên một vườn hoa cỏ mỹ lệ ngát hương. Cả không gian ngập tràn hương sắc đến động lòng người.

Khoan khoái ngồi trong tiểu đình, Hạ Hầu Lan nhàn nhã đưa lên môi một chén say lòng mỹ tửu, hai mắt mơ màng thưởng thức khung cảnh hoa viên rực rỡ nguyệt quang. Cung kính đứng bên cạnh hắn, Hạ Hầu Thư vẫn lặng yên chờ phân phó.

“Thư nhi, đêm nay… tân tuyển tính nô liệu thị tẩm được chứ?” Thờ ơ hỏi thiếp thân gia nhân, trong đầu Hạ Hầu Lan lại mơ hồ xuất hiện dáng vẻ lười biếng lại có phần như ngạo mạn của người nọ.

“Dạ. Bẩm Vương gia, nô tài đã dặn Hoa cô nương tỉ mỉ tuyển lựa, cũng khéo nhắc nàng thật lưu tâm tìm… ha hả… hình dáng nô lệ kia nô tài nhớ kỹ lắm a.” Hạ Hầu Thư cười ám muội; xưa nay hắn nếu không hiểu rõ tâm tư Vương gia, hỏi sao có thể bình yên bao năm ở tại vị trí tốt thế này.

Quả nhiên đã thấy Hạ Hầu Lan trên mặt hé ra ý cười hài lòng, rồi hắn đứng dậy, nói: “Ta cũng mệt rồi, đem tàn tịch* ban cho bọn hạ nhân đi.” Nghe vậy Hạ Hầu Thư vội vã khoác thêm áo choàng cho hắn rồi theo bước rời đi; còn lại đã sớm có bọn nha đầu chuẩn bị dọn dẹp.

Trở lại ‘An Dật cung’ – nơi chuyên dùng triệu kiến tính nô thị tẩm, quả nhiên đã thấy một thân người thon thả đang quỳ trước giường ngà. Nhớ tới vẻ mặt tựa như chẳng buồn lưu tâm bất cứ điều gì, bụng dưới Hạ Hầu Lan bỗng nhói lên một luồng nhiệt lưu, khát khao chinh phục trong lòng nháy mắt cuộn trào vô phương kìm nén. Hắn sải chân bước đến, thấp giọng hỏi: “Người tên là gì? Ngẩng đầu lên cho Bản vương xem.”

“Bẩm Vương gia, nô tài là Tang Nam, may mắn được Vong Nguyệt cô nương ưu ái, đặc tuyển tới hầu hạ Vương gia.” Thanh âm trả lời mang theo vị đạo nhu mị hiếm có ở nam hài, thế nhưng lại gợi trong lòng Hạ Hầu Lan cảm giác khó chịu. Thực khó nghĩ được tiếng nói lồ lộ ý xu nịnh này có điểm nào liên hệ với gương mặt kiệt ngạo bất tuân đến mỹ lệ nọ.

Hạ Hầu Lan cau mày nhìn thiếu niên dưới mắt, vừa vặn hắn cũng ngẩng đầu lên. Khuôn mặt kiều mị diễm lệ chiếu vào trong mắt, chỉ có điều hẳn nhiên không phải gương mặt trong tâm trí mình. Trong khoảnh khắc bùng lên giận dữ, Hạ Hầu Lan phẫn nộ quát lên:

“Hạ Hầu Thư! Ngươi tới đây!!”

—–

*tàn tịch: tiệc còn thừa

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.