Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 4: Chương 4: tỉnh Giấc.




-Cô ấy sao rồi?

-Lão đại,tôi nghĩ lát nữa tiểu thư sẽ tỉnh.Nhưng nếu...

-Cứ nói tiếp!

-Nhưng nếu đêm nay không tỉnh thì một tuần nữa mới tỉnh dậy được.Cái này là do tâm trí của tiểu thư.

-Ý cậu là...

-Tiểu thư không tỉnh chỉ là cô ấy không muốn.Có lẽ do cú sốc đã trải qua.

-Ra ngoài đi!

Người khám cho Lâm Tú Vi là Đại Bảo-thuộc hạ của Vương Thành Long.Và cũng là bác sĩ duy nhất được bước chân vào ngôi nhà của hắn.Vương Thành Long nổi tiếng là kẻ hắc ám,hắn luôn tỉ mỉ chọn ra những người đáng được ở bên cạnh hắn nhất.Thậm trí ngay cả khi rơi vào trạng thái nửa sống nửa chết cũng không để bác sĩ bên ngoài mó tay vào.Mọi chuyện liên quan đến y đều một tay Đại Bảo lo hết.

Ánh mắt lạnh băng nhưng vẫn ánh lên những tia lo lắng.Vương Thành Long nhìn chăm chú vào gương mặt hốc hác kia.Cầm lấy đôi tay nhỏ bé của Lâm Tú Vi,hắn ghé sát khuôn mặt mình vào tai cô rồi nố nhỏ nhẹ.

-Nếu em không thức dậy ngay lập tức thì tôi sẽ tiễn cả gia đình em xuống đó luôn.Đây là mệnh lệnh!

Lại nói đến tình trạng của Lâm Tú Vi.Cô vẫn nằm đó,đôi mắt dường như không muốn động đậy.Trong cơn miên man đó cô lạc vào một nơi đen mịt,tối tăm.Lang thang tìm lối thoát nhưng Lâm Tú Vi dù có đi đến mổ nhừ cả đôi chân vẫn không thấy.Bất chợt một ánh sáng lóe lên,thân hình cao to,dần dần tiến gần lại cô.

-Anh...anh là ai?

-Nắm lấy tay tôi,tôi sẽ đưa em ra khỏi nơi này!

Gương mặt người đó lạnh băng khiến Lâm Tú Vi cảm thấy ngột ngạt.Thân thể mềm nhũn nhưng vẫn cố gắng hết sức để trốn tránh bàn tay kia.

-Tôi...không...đi...với...người mà tôi không biết.

-Em không biết tôi?Nhưng tôi biết rõ về em.

-Tôi sẽ không đi với anh.

-Nếu em không đi thì cái gia đình nhỏ của em cùng với thằng người yêu bội bạc sẽ xuống mồ cả đấy.Em tin không?

Đôi mắt yếu ớt chống chọi với đôi mắt băng giá mà kiên đinh khiến người cô như mềm nhũn.Lâm Tú Vi không chịu liền chạy về phía trước,người đàn ông cũng đuổi theo.

-Lâm Tú Vi!Tú Vi!Em sao vậy?

Vương Thành Long lo lắng cầm tay Lâm Tú Vi và gọi tên cô.Người canh bên ngoài nghe vậy cũng chạy vào.

-Lão đại,có chuyện gì?

-Đi gọi Đại Bảo cho tôi,nhanh!

Hai người vừa chạy vào nhìn nhau vẻ khó hiểu bởi họ chưa thấy Vương Thành Long lo lắng cho ai như vậy.Lập tức chạy ra khổ phòng gọi Đại Bảo.

-Lão đại...

-Cô ấy bị sao đây?

Bảo Đại nhìn sơ qua rồi lấy đồ nghề bắt đầu công việc của một bác sĩ chuyên nghiệp.Khám một lúc thì Đại Bảo nhìn hắn có vẻ khó xử.

-Chuyện gì?

-Tâm trí đã tỉnh nhưng lại có thứ gì đó kéo tiểu thư trở lại.

-Không có cách nào?

-Phải trông cậy vào tiểu thư thôi.

-Chết tiệt.Người đâu.

-Dạ,lão đại.

-Mang cốc nước lạnh lại đây cho tôi.

Đại Bảo không phản ứng chỉ ngước lên nhìn Vương Thành Long với đôi mắt kinh ngạc cùng sự hiếu kì.Cốc nước được mang đến,Vương Thành Long hất luôn vào mặt Lâm Tú Vi rồi hét lớn.

-Lâm...Tú...Vi...dậy ngay cho tôi!

Cả phòng im lặng,bao trùm một không khí hắc ám tưởng chừng như nghẹn thở.Một lúc sau,tiếng Lâm Tú Vi cất lên.

-Khụ...khụ...

Cô choàng luôn người dậy,toàn thân run lẩy bẩy.Mọi người trong phòng thở phào nhẹ nhõm.Thật ra Vương Thành Long cũng vậy,đôi mắt trở lên hiền dụ hơn nhìn cô.Gương mặt đó không dễ đề người ta biết tuổi thật của hắn.Đã ba mươi nhưng sở hữu một gương mặt như trai 25,cả về vóc dáng lẫn gu ăn mặc đều thể hiện uy quyền.

-Tiểu thư,may là cô đã tỉnh lại.Cô thấy trong người thế nào rồi?

-Anh là ai?Đây là đâu?Sao tôi lại ở đây?

-Ra ngoài hết đi!Kêu người chuẩn bị thức ăn mang lên đây.

Khi câu nói dứt đồng nghĩa với cảnh trong phòng không còn ai,Lâm Tú Vi lo lắng nhìn Vương Thành Long.Gương mặt này rất quen.Cô cố nhớ lại nhưng những hình ảnh sđos chỉ thấp thỏm,mờ nhạt không rõ nét.Bị nhìn chăm chú bằng ánh mắt tò mò của Lâm Tú Vi làm hắn thấy không được thoải mái.

-Em nhìn gì?Mặt tôi nhọ hả?

-Không...không có.Sao tôi lại ở đây?

-Là em theo tôi về,chẳng lẽ lại không nhớ!

-Tôi sao?Không...

-Lão đại,thức ăn có rồi!

Một người phụ nữ gương mặt hiền lành bê bát cháo vào đặt lên bàn.Bà nhìn Lâm Tú Vi vẻ hiếu kì rồi mỉm cười đi ra ngoài.

-Đừng nhìn nữa,ăn đi!

-Tôi không đói.Về nhà tôi sẽ ăn sau!

Lâm Tú Vi chống tay lên giường,dùng hết sức của mình đúng dậy.Nhưng chưa đi được bước nào thì đã loạng choạng ngã xuống.Một cánh tay rắn chắc đỡ cô.

-Muốn ra khỏi đây thì em cũng phải khỏi bệnh chứ!

Đặt Lâm Tú Vi xuống giường,Vương Hàn Long cầm lấy bát cháo giơ trước mặt Lâm Tú Vi.

-Ăn nhanh đi kẻo nguội!

-Tôi không đói.Anh là ai?

-Vương...Hàn...Long.

Vương Hàn Long nói tên mình xong cầm lấy tay Lâm Tú Vi dí bát cháo vào tay rồi đi ra.Ra đến cửa,hắn quay lại lộ ra nửa khuôn mặt lạnh lung nói cụt ngủn.

-Ăn cho xong rồi nghỉ đi.

Cánh cửa khép lại,Lâm Tú Vi nhìn xung quanh phòng,rồi lại quay sang nhìn bát cháo.Vốn định đứng dậy nhưng chân cô vẫn còn đau.Bụng thì réo ầm ĩ khiến cô nuốt nước bọt liên tục và rồi không kiểm soát cầm lấy thìa ăn hết bát cháo lúc nào không hay.

-Công việc tôi giao cho cậu thế nào rồi?

-Chuyện đó đã xong.Còn về trường học...

-Cứ xin nghỉ,nói có chuyện là được rồi!

-Thuộc hạ hiểu.

-Chủ tịch,năm phút nữa ngài có cuộc họp hội đồng quản trị!

-Được rồi,cậu về đi.

Người đàn ông mặc đồ đen ra khỏi phòng.

Vương Thành Long mở máy tính lên coi.Hình ảnh một cô gái đang nằm nghiêng về một bên trên chiếc giường rộng lớn.Đôi mắt nhắm lại hiện roc cặp lông mi cong dài.Gương mặt có chút hồng hào hơn.Thi thoảng lại thấy cô lật người,mỗi lần lật chiếc trán bướng bỉnh lại nhăn lại,có vẻ rất đau.Trán Vương Thành Long cũng nhăn theo.Sau đó cầm chiếc áo véc đen và cầm tập tài liệu ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.