Nam Lân Cẩm Lý

Chương 18: Chương 18




Tắm xong đã hơn năm giờ, Quý Chính Tác đúng lúc gọi video call đến, cậu một bên lau tóc một bên nhận.

Khuôn mặt phóng đại Quý Chính Tác chỉ thoáng cái lấp đầy màn hình, “Tiểu An, hôm nay em khai giảng à?”

“Ừ, hôm nay sao cậu về sớm vậy?”

“Hôm nay kết thúc tương đối sớm a.”

“Nghiêm Bách Dư đâu? Chỉ mình cậu thôi sao?” Hắn ở chung phòng cùng Nghiêm Bách Dư.

“Chỉ một mình anh, cậu ấy đi ăn cơm.”

“Vậy cậu cũng đi ăn cơm đi, đừng để bị đói.”

Quý Chính Tác lập tức lắc đầu, “Anh không đói anh không đói.” Hắn càng đến gần màn hình, miệng hơi cong lên, cười thật ngoan ngoãn khéo léo, “Tiểu An.”

“Làm gì?” Phương Yểu An sắc bén bắt được một vài điều không ổn, đặt điện thoại xa hơn chút.

“Anh muốn, anh muốn nhìn một chút.” Hiếm khi hắn xấu hổ mở miệng.

Thậm chí lúc Quý Chính Tác bắt đầu há mồm đó cậu đã biết hắn đang định nói gì, từ chối, “Không muốn.”

“Cho anh nhìn một chút thôi mà, em không nhớ anh sao?” Lại bắt đầu, mặt dày mày dạn làm nũng.

“Không nhớ.” Cậu nghiêng đầu qua một bên, xấu hổ phấn sương mù leo lên gò má cậu.

“Em không nhớ? Thực sự không nhớ?” Màn hình điện thoại đột nhiên lay động một trận, rõ ràng ngay sau đó, một cây dương v*t thô to dọa người lập đầy màn hình, tính khi vừa to vừa dài, quy đầu đỏ tía phát sáng, rỉ ra giọt nước, thịt gân nhảy lên phần thân trên, cách màn hình cậu cũng có thể cảm nhận được tính khí thô nóng kia đập vào mặt.

Cậu thiếu chút nữa ném điện thoại.

Giọng Quý Chính Tác giữa lúc này nghe đặc biệt lưu manh, “Em không nhớ nó sao?”

Một lúc lâu cậu không nói ra lời, trên người thật vất vả dập tắt ngọn lửa dục vọng, lại dấy lên lần nữa, giữa hai chân ham muốn kẹp thật chặt, có chút phiền lòng chảy xuống dâm dịch.

Quý Chính Tác nắm cây dương v*t đáng sợ kia nhanh chóng luật động phần thân trên, không kịp chờ đợi, không biết xấu hổ lời gì cũng có thể nói ra miệng được, “Em đừng xấu hổ, Tiểu An, em coi như anh đang ở đó, anh cởi quần em, là anh ép em được không? Em cho anh xem chút đi mà!”

Yết hầu cậu lăn một cái, dâm dịch dường như tưới giữa hai chân, cả người mềm yếu không chuyển động được, giống như ngồi rất lâu, lòng bàn chân bị mất cảm giác.

Quý Chính Tác còn đang không ngừng thử thuyết phục cậu, mỗi một tiếng, giọng nói vừa sắc tình vừa khàn.

Cậu không nói tiếng nào, cố gắng đè thẹn thùng xuống, trước đi khóa cửa phòng lại, bò lên giường, đặt gối đệm dưới eo, mở rộng hai chân, bại lộ toàn bộ côn th*t ra. Há miệng từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, ngón tay xấu hổ đẩy hai cánh thịt môi dính đầy nước ra, hướng về ống kính điện thoại lộ ra huyệt thịt đói khát tao lãng của mình.

Cậu ngay lập tức thấy hai mắt Quý Chính Tác phóng đại trên màn hình, tay hắn mò điện thoại, giống như thật có thể xuyên qua không quan, “Thật xinh đẹp, âm đế cứng lên rồi à? Thật mập, muốn ngậm trong miệng liếm liếm.”

Quý Chính Tác cong khóe miệng cười, cuồng nhiệt dị thường, “Nó rất non nớt, rất nhiều nước, vừa ướt vừa mềm, như liếm một cây kem nóng, anh chỉ cần dùng chút lực là có thể liếm chảy nó. Vừa đụng đến nó, em sẽ không ngừng run rẩy, phía dưới chảy thật nhiều nước, vừa tao vừa ngọt.” Hắn si mê cười lên, lỗ mũi ghé vào điện thoại trước mặt ngửi sâu một cái, thật giống như ngửi thấy, “Thật tao, lúc em tắm em tự sờ đúng không? Bị em làm đỏ lên rồi, em nhìn xem anh mang theo gì đây!”

Phương Yểu An bị hắn nói vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, sức lực tình dục ào ạt ập đến khiến đầu óc cậu u mê, cả người mềm nhũn, bị cách điện thoại một tấc mà gian dâm.

Cậu ngẩng đầu lên, thấy Quý Chính Tác giơ một khối vải nhăn nhíu, “Nhìn thấy không? Là quần lót của em.” Hắn cười một chút, đem quần lót đặt trước mặt mình, lại mất hứng lấy xuống, “Không còn mùi em nữa.”

Cậu đột nhiên run rẩy, hạ thân bị tay che mất, cả người giống như không xương mềm nhũn ngã xuống giường.

Quý Chính Tác ầm ĩ không vui, “Đừng che tay, anh muốn xem, đẩy ra, anh muốn xem.” Giọng lại yếu xuống, như đang cầu xin, “Tiểu An, cho anh nhìn, anh nhìn một chút thôi được không?”

Không khí đều giống như bị tình dục dẫn lửa thiếu nước, cậu nóng đến khó chịu, giùng giằng lại ngồi dậy, đem thịt huyệt đầy nước hướng về phía ống kính, âm thần bị tách ra dính đầy dâm dịch, đọng thành một bãi nhỏ, chảy từ từ xuống.

Đầu cậu trống không, không nhịn được hơi co rút, run rẩy sung sướng như đi tiểu, mắt nửa khép mở, mang giọng nức nở ngập ngừng, “Chảy thật nhiều nước, như đi tiểu vậy, chảy trên giường rồi.”

Quý Chính Tác gấp gáp đứng lên, “Không được, em chặn nó lại, để anh chạy đến uống.” Giọng hắn trở nên vừa kho khan vừa nóng bỏng mạnh mẽ, “Anh thực sự muốn liếm, bắt đầu từ âm đế em, liếm âm môi, rồi đi đến miệng niệu đạo nhỏ, em khẳng định không biết miệng niệu đạo của em ở đâu đâu. Anh nói cho em, phía trên âm đ*o, có một cái hang nho nhỏ, đặc biệt đáng yêu. Anh sẽ còn liếm xuống, liếm âm đ*o em, liếm hậu môn em, hút mạnh, liếm đến khi em bắn, sau đó làm em.”

Hắn ngọt ngào thâm tình nói thô tục, “Tiểu An, bên trong em thật nhỏ, thật hẹp, kẹp anh rất thoải mái, anh ôm em làm, ở trên giường, bên cạnh cửa sổ, trên sàn nhà,...”

“Đừng nói, đừng nói, cầu xin anh, đừng nói!” Cậu khóc vừa thấp kém vừa đáng thương, đầu đặt trên gối, ngón tay tách thịt huyệt ea, âm đế cứng rắn tê dại, toàn bộ dưới eo cũng đứng lên rồi, hông đi theo kịch bản của Quý Chính Tác mà mạnh mẽ nhấp nhô.

Quý Chính Tác xấu xa thô tục cũng không phải vì cậu cầu xin tha thứ mà dừng lại, hắn nói tiếp, trong cổ họng như cất giấu một nhọn lửa, điên cuồng say mê, “Để em cưỡi trên người anh, anh sẽ bắn vào, bắn sâu trong em, em sẽ mang thai, lớn bụng sinh con cho anh.”

Mặt Phương Yểu An đỏ bừng, há miệng nước miếng tràn ra ngoài, răng trên răng dưới đóng mở đụng vào nhau, nước mắt lã chã rơi xuống, cánh mũi xụt xịt, trong cổ họng phát ra gào thét sắc bén, “A, muốn đi tiểu, muốn tiểu,...”

Cùng lúc đó, Chu Thư Nhu ở trong phòng khách lớn tiếng gọi cậu, “Phương Yểu An, ra ăn cơm.”

Cách một tấm cửa, nghe mẹ cậu gào thét, hạ thể trần truồng hướng về Quý Chính Tác trên màn hình điên cuồng bắn một trận, thậm chí không cắm vào, không có vuốt ve, chỉ bằng mấy câu nói kia, hạ thể cậu giống như đi tiểu mà cao triều vậy.

Cậu trợn to hai mắt, không nói ra được một câu, thân thể run mấy cái, nâng eo cứng ngắn đi tắt tiếng, mất sức tháo xuống. Giống như vật nhỏ bị thương, co thành một góc không ngừng co rút, nữ huyệt đi niệu đạo khẩu có chút khô khốc chặt đau, như thực sự bị Quý Chính Tác hung hăng mút qua.

“Phương Yểu An, nghe tiếng gì không, ra ăn cơm.” Mẹ cậu lại gọi, bên gõ bên không bực mình kêu lên.

Cổ họng giống như bị nhét một đống bông vải, mềm nhũn căng phồng, không phát ra được tiếng nào, đây là lần thứ hai trong này cậu cao trào, so với lần đầu còn đòi mạng hơn, thân thể như bị chia làm hai nửa, một nửa phấn khởi một nửa mệt mỏi, chân cậu khoác lên mép giường, có chút rút gân nhẹ.

Cậu một lúc lâu mới ngồi dậy được, điện thoại bị bắn đến không còn hình dạng gì, rút mấy tờ giấy ra lau sạch sẽ, Quý Chính Tác bên kia cười mắt trong vắt, rất sạch sẻ tuấn tú, “Anh chặn thật nhiều đồ, em bắn nhiều quá, thật đẹp mắt.”

Cậu từng ngụm từng ngụm thở gấp, ngay cả mở mắt cũng phí sức, tỉnh hồn lại vì dâm loạn vừa rồi mà khó chịu, dùng giọng lạnh lẽo cứng rắn để che giấu xấu hổ của mình, giọng còn khàn khàn, “Tôi cúp đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.