Nam Lân Cẩm Lý

Chương 15: Chương 15




Tìm cách ra khỏi cửa cũng không hề dễ dàng, mới sáng sớm, thật vất vả chớp thời cơ đi vứt rác, mới chạy ra ngoài, cậu sợ liên tục quay đầu, chỉ sợ Phương Yến Yến phát hiện cậu chạy, sẽ tố cáo với mẹ cậu.

Vốn bảo đi leo núi, cậu tới trễ, mặt trời bắt đầu nhô cao, không thể làm gì khác hơn là lại đi xem phim, hai người thương lượng đàng hoàng là cái gì cũng không làm, kết quả xem được một nửa cậu đã ngủ, đổ trên bả vai Quý Chính Tác bất tỉnh nhân sự, bộ phim kết thúc rồi vẫn còn chưa tỉnh.

Mơ mơ màng màng vào siêu thị đi một vòng, xách theo một đống đồ, kết quả mới ra khỏi siêu thị không bao lâu thì gặp trời mưa, cậu còn vui mừng vì không phải đi leo núi, nửa đường mưa càng ngày càng lớn, hai người bị tưới ướt như chuột lột, đến gần nhà Quý Chính Tác, chỉ có thể vào nhà hắn tránh mưa trước.

Quý Chính Tác nhận lấy hai túi, nhìn cậu còn lưỡng lự nhìn xung quanh, “Nhanh vào đi, dì Trương không có ở đây, hôm nay dì về nhà.”

Nhà Quý Chính Tác rất lớn, vào cửa là sân nhà rộng lớn, bao gồm tầng hầm dưới đất tổng cộng có bốn tầng, hai tầng trên căn bản đều thuộc về Quý Chính Tác, phòng sách, phòng đàn, phòng luyện võ, còn có phòng ngủ, Quý Vấn Tuyền thực sự cho hắn cả thiên hạ giang sơn mà nuôi lớn.

Cậu tắm trong phòng tắm Quý Chính Tác, Quý Chính Tác còn chưa đi ra, cậu không muốn mặc quần lót Quý Chính Tác, chỉ mặc một áo lót rộng, quần đùi ngắn, chân trần đứng trên thảm xốp, không bị chân chạm đât, lần lượt đi hai tầng xem từng phòng một.

Lúc mở đến cánh cửa thứ ba, Quý Chính Tác đúng lúc từ sau lưng cậu nhô ra, đẩy cửa ra một chút, chống lại tầm mắt cậu, “Đến xem đi.”

Quý Chính Tác nắm vai cậu đẩy chân cậu vào, cậu đảo mắt nhìn phòng đàn một vòng, nhìn thấy thật là nhiều nhạc cụ lớn nhỏ mà cậu không nhớ nổi tên.

Quý Chính Tác mới tắm xong, trên người có hơi nước tươi mát, ngửi rất thoải mái, “Mẹ anh muốn cái gì cũng phải để anh học, cuối cùng cái gì cũng chỉ học được một ít.” Hắn hỏi Phương Yểu An, “Còn nhớ không? Trước kia chúng ta từng chơi ở đây rồi.” Hắn cười cười, “Nhưng em nói nhàm chán.”

“ Đúng rồi, không phải em mới học dương cầm sao?” Hắn đè Phương Yểu An trên ghế dương cầm, đây là một chiếc dương cầm tam giác lớn màu đen, hắn mớ nắp đàn, ngón tay thon dài linh hoạt đánh trên phím đàn đen trắng, “Có muốn thử một chút hay không?”

Phương Yểu An cũng chỉ học dương cầm được mấy tháng, mẹ cậu cưỡng chế ép cậu đi, bản thân cậu không thích học, lại sợ thầy giáo buồn, mới học được một bài < tiểu tinh tinh>. Không biết bao lâu rồi không chạm vào dương cầm, căn bản cái gì cũng không nhớ, quỷ thần xui khiến, lại thực sự đặt tay lên.

Quý Chính Tác kéo rèm cửa sổ phòng đàn ra, bên ngoài trời còn đang mưa, mùa hè thường thấy nhất là mưa đối lưu, mặt trời còn đó, ánh sáng xuyên qua màn mưa, xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào, hiện ra màu cam vàng giống trứng vịt, toàn bộ tầm mắt giống như có thêm mắt kính lọc không cân đối, giữa một độ bão hòa vô cùng cao.

Hắn nghe tiếng đàn hổn loạn, Phương Yểu An đang ngồi trước dương cầm, khổ não nhớ lại bản nhạc, ngón tay đặt trên phím đàn vụng về nghiêm túc đánh từng phím, lúc đánh sai dừng lại, mặt cậu đỏ lên, rõ ràng luống cuống xấu hổ.

Hắn cảm thấy đáng yêu, không chân thật đáng yêu, ở nơi thế giới đỏ mờ này, tươi mới sinh động đáng yêu. Hắn kéo rèm cửa sổ vào, một tay khoác trên vai Phương Yểu An, một tay khác nắm ngón tay cậu đè trên phím đàn.

Tóc Phương Yểu An còn chưa khô, mùi thơm của dầu gội ướt át đánh thẳng vào mũi hắn, hắn hơi run, tim giống như có người cầm cưa chặt cây, hùng hoành lôi kéo. Mỗi lần hắn nắm ngón tay Phương Yểu An đánh xuống một phím sẽ thấy cậu bĩu môi lên, mỏng non trơn bóng, có chút nước đọng lại, đang nhỏ giọng nhớ lại âm phổ.

Yết hầu hắn nặng nề lăn vòng, giống như có một cây đuốc từ chân hắn ầm ầm phóng lên, nhanh chóng bám víu, chốc lát qua đỉnh đầu. Cả người hắn nóng như lửa, bị dục vọng đột nhiên xuất hiện quấy nhiễu đành bó tay chịu thua.

Hắn từ từ buông lỏng tay ngồi xổm xuống, đùi phải quỳ xuống đất, chóp mũi cùng môi ướt át chậm rãi hôn xuống, sau tai, bên gáy, thiếu niên xương bả vai xương gầy hẹp, dính vào mùi vải, hắn ôm lấy eo Phương Yểu An, mặt chôn sau eo cậu, mơ màng lẩm bẩm, “Tiểu An.”

Phương Yểu An như bị hắn gọi nóng hơn, có chút không được tự nhiên, “Làm gì?”

Quý Chính Tác đặt tay bên hông cậu bỗng nhiên siết chặt, cậu bị sợ, nâng giọng lên, “Cậu làm gì!” Cậu còn chưa kịp giãy giụa, lòng bàn tay sần sùi đã trượt vào trong quần áo cậu, áo lót bị kéo lên, Quý Chính Tác quỳ xuống đất, như thánh đồ thành kính, dọc theo sống lưng cậu nhô ra hôn một một đường.

Lưng như bị một con rắn độc nham hiểm bò vào, mỗi lần môi Quý Chính Tác chạm vào cậu, Phương Yểu An sẽ mất tự nhiên run rẩy thẳng lưng về phía trước, cũng không cố gắng trốn tránh.

Tay Quý Chính Tác đưa vào trong quần cậu, cậu không mặc quần lót, bên trong trần truồng, cái tay kia dễ dàng bắt âm hành mềm mại phía trước, nắm phần ngọn, nắn bóp có nhịp điệu.

Phương Yểu An ngước cổ phát ra một tiếng rên không biết là kháng cự hay hưởng thụ, môi khô khốc nóng như lửa dán lên gáy nhỏ của cậu mà chậm chạp ma sát lên, lại linh hoạt ngậm vành tai cậu. Cậu bi ôm thật chặt, trước sau kẹp lại, nước chảy trên mã nhãn luôn bị ngón tay xấu xa kéo ra, khiến cậu kẹp chân vô lực run rẩy, cậu ghét cảm giác thần kinh thiếu nước không có sức lực này, “Không muốn, buông ra.”

Quý Chính Tác kéo cậu lại, từ chính diện ôm hôn cậu, kìm chặt eo cậu kéo lên, cởi quần cậu. Mông Phương Yểu An dán trên ghế đàn bằng da, lạnh lẽo, có chút ngượng.

Môi dưới cậu bị ngậm trong miệng hung hăng nút, một lúc không khép được miệng, nước miếng hỗn tạp chảy xuống. Cậu vừa si mê vừa thống khổ bị Quý Chính Tác nhấc chân lên, đẩy thân thể sang hai bên, nữ huyệt sưng mập to dày bại lô trong không khí.

Hai đầu ngón tay Quý Chính Tác tách âm môi rộng ra, kéo ra thật rộng, lộ ra thịt hoa tươi non tao đỏ không ngừng chảy nước bên trong, đầu hắn chậm rãi xích lại gần giữa hai chân đầy nước, lè lưỡi tới liếm mạnh một đường, chép miệng một cái, giống như nếm thức ăn, “Thật non.”

Phương Yểu An có chút khó chịu, đẩy đầu hắn ra, “Lại nói linh tinh gì đấy!” Không đợi cậu nói xong, đầu lưỡi chết tiệt kia lại liếm tiếp, quấn lấy âm đế yếu ớt nhạy cảm gặm cắn, một bên thịt môi bị răng ngậm mài, cậu mở rộng hai chân, nước phía dưới sắp bị hút sạch, đầu lưỡi kia vẫn còn không biết thỏa mãn đủ dây dưa đảo xung quanh.

“ Không muốn, ô, ngứa, không muốn!” Trên người tắm xong nước còn chưa khô, lại bị mồ hôi làm ướt, bả vai cậu ngửa về sau đàn dương cầm, nước mắt tràn ra, thần sắc thê thảm nắm tóc Quý Chính Tác, hạ thể co quắp bắn nước.

Quý Chính Tác liếm sạch sẽ hoa huy*t non nớt, dương cụ phía dưới cứng rắn muốn bạo nổ, hắn sớm đã không đủ thỏa mãn chỉ ma sát bên ngoài, đã cắm vào từ lâu, cho dù đem chân Phương Yểu An mài ra lửa, hắn cũng rất khó bắn.

Hắn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, Phương Yểu An mềm mại trên ghế đàn, cậu còn đang trong dư vị cao triều, hai tai đỏ bừng, nhắm mắt lại mơ hồ run rẩy, quần áo nhăn nhíu, đầu v* đỏ lặng lẽ nhô lên, thịt hộ giữa hai chân xinh đẹp dâm đãng bị hút ra bên ngoài, dáng vẻ tao lãng không chút phòng bị.

Con ngươi bị dục vọng thiêu đốt đen bóng, thuận tay kéo người lên, đẩy lên tường, không nói lời nào tách chân Phương Yểu An ra, không đợi cậu phản ứng kịp, nắm tính khí cắm vào bên trong.

Phương Yểu An chợt bị một tính khí to lớn ghim vào, đường vào chật hẹp đâm mở một chút, cây gậy sắt thô to cứng rắn nóng như lửa chế trụ, tiến quân thần tốc thẳng vào, như phải đâm xuyên cậu. Con mắt cậu như sắp nứt, con ngươi xông mạnh ra bên ngoài, thừa nhận bá đạo mạnh mẽ đỉnh vào, tay nắm thành quyền vô lực đánh trên vai Quý Chính Tác, phát ra tiếng khóc đứt quãng, “Ô, đau, đau, a...”

Quý Chính Tác bị đánh phát đau, cắn răng cả người mồ hôi nóng, xích gần hôn hôn trán đầy mồ hôi của cậu, “Thật xin lỗi Tiểu An, nhanh thôi, một lúc là ổn rồi.”

Nói xong dưới háng chợt đâm mạnh một cái, toàn bộ tiến vào, Phương Yểu An lập tức mặt tái xanh, hai chân bị nhấc lên vô lực co rúm mấy cái, hàm răng rùng mình, một câu nói cũng không nói ra miệng, đau đớn ép nước mắt ra thành hạt lớn, đập đập xuống.

Quý Chính Tác đem chân cậu quấn ngang hông mình, ôm mông cậu, thử đỉnh qua lại mấy cái, bị âm đ*o trơn bóng non nớt bọc siết chặt, cổ họng hắn cứng lại, cục xương ở yết hầu lay động, “Fuck, thật chặt, Tiểu An, em thật chặt.”

Như có một đôi bàn tay vô hình kiềm chặt cổ cậu, Phương Yểu An há miệng, một chữ cũng không phát ra được, theo động tác Quý Chính Tác bị đụng lắc qua lắc lại. Dị vật sinh mãnh vừa thô vừa nóng, gân thịt như sừng nhọn, cậu bị lấp đầy, không có một khe hở, như bị tính khí thô to đâm chết, nữ huyệt bị phá ra, ngay cả toàn bộ bụng dưới nóng hừng hực giật đau. Mắt cậu trắng rã, gáy đập trên tường, nhỏ giọng nức nở, “Ưm....”

Quý Chính Tác bị kẹp hai bên thắt lưng mắt tê dại, bàn tay nắm mông thịt đẫy đà, liều mạng đâm vào, dương v*t dữ tợn thô to lần lượt phá vỡ mỏng non bên trong, tàn bạo kịch liệt thao lộng.

Trong non huyệt chật hẹp nhiều nước trơn trượt, bởi vì đau đớn co rút lại, gặm mút buộc chặt dương v*t, cảm giác khiến cho người ta mù quáng, khoái cảm bao phủ, đốt cháy toàn thân cậu, giống như đứng trong đống lửa.

Hắn thậm chí không kịp chú ý đến Phương Yểu An thỏa mãn hay không, dục vọng như con ngựa hoang bị đứt dây cương, mang tội ác tục tĩu sắc dục mãnh liệt đâm vào. Hắn liều mạng thao đỉnh Phương Yểu An, eo thoát lực, dường như phải thao Phương Yểu An đến tan lỏng mất, tiểu côn th*t trước mặt bị mặc kệ đau mềm theo động tác thao lộng, đặc biệt buồn cười.

Phương Yểu An không thấy được đau đớn cuối cùng, như bị giết chết rồi, dương v*t thô to vừa hung ác vừa mãnh liệt, như đang đóng cọc, nhiều lần đâm đến điểm G của cậu, cổ tử cung cậu đau đến mất cảm giác, cả người bị bao phủ một cảm giác đau đớn ảm đảm.

Cậu muốn chết, toàn thân bị điều khiển tượng gỗ, ngửa đầu về sau, nước mắt lặng lẽ phủ đầy khuôn mặt cậu.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cậu bị đỉnh đến nhỏ giọng kêu một tiếng, phía dưới trở nên nóng ấm, trơn bóng, giữa đùi khô khan dần dần bị một dòng nước ấm bắn tóe lên thay thế.

Khuôn mặt nhợt nhạt dần dần đỏ ửng, cậu ôm lấy đầu đầy mồ hôi của Quý Chính Tác, theo dương v*t điên cuồng đỉnh làm, mông thịt đẫy đà bị Quý Chính Tác vỗ ba ba thành tiếng, túi tinh hoàn nặng trĩu đập trên môi thịt sưng phồng, tạo ra một vòng nước trắng bệch.

Cậu há miệng run rẩy rên rỉ, hai chân bị va chạm thoải mái, Quý Chính Tác đem cậu ôm cao hơn một chút, miệng ngậm mút đầu v* đỏ chót, vang lên tiếng mút, thao cậu từ dưới lên. Cả người cậu như nhũn ra, bị đỉnh đến phát run, trên lưng va chạm mặt tường lạnh như băng, ngón tay bóp bả vai Quý Chính Tác, điên cuồng lắc đầu, trong miệng quên mình kêu dâm, “Thật sướng, thật sướng, Quý Chính Tác!”

Cậu hoàn toàn bị vòng nước khoái cảm này nuốt mất, hai chân mở rộng tiếp nhận hắn mạnh mẽ ra vào, mềm nhũn thành một bãi nước, treo trên người Quý Chính Tác đâm vào lắc lư qua lại. Quý Chính Tác bị cánh tay cậu vòng qua, gom lại dưới háng điện cuông rút ra cắm vào, vừa sâu vừa nặng, liên tục thẳng tiến vào trong tử cung cậu, cậu ngửa dài cổ, cánh mũi xụt xịt, đau đến khóc, “Thật sâu, ô, đi vào đi vào.”

Cậu phát hiện cây tính khí kia đi vào càng sâu sẽ càng thoải mái, không tự chủ được ưỡn eo lên nghênh đón, cậu như ngâm trong biển, tứ chi mở rộng có cảm giác vô lực căng đau, khoái cảm sắc bén mạnh mẽ, cậu nhìn thấy một mảnh màu trắng mênh mông, chỉ thoáng chốc sẽ đem cậu tiêu diệt.

Tay cậu đánh loạn xạ, “Không muốn, dừng lại, không muốn, ô!”

Quý Chính Tác ngược lại thao càng hung ác hơn, thô bạo đâm vào, khoang bụng đều bị hắn va chạm đến tê dại, cậu dần sợ, sợ cây dữ tợn xấu xí kia đâm phá bụng cậu. Bỗng nhiên bụng co rút một trận, cậu kéo căng thắt lưng, thét lên một tiếng, d*m thủy tanh nồng dinh dính từ trong thẩn thể cậu bắn ra.

Sau đó cậu rất nhanh mềm xuống, khắp người mồ hôi nóng bám trên người Quý Chính Tác, bắp chân không ngừng run, giống như chết một lần.

Quý Chính Tác bị cậu ôm cổ phát đau, hạ thể mạnh mẽ đâm loạn vài cái, trước lúc không kiềm chế được rút ra, từng đợt tinh dịch nóng bỏng sềnh sệt tưới trên âm đế quen thuộc của cậu.

Phương Yểu An bị hắn đặt xuống, cuối cùng chân cũng được chạm đất, miệng huyệt bị khô không ăn được dương tinh nóng hổi, không biết đường nào đến sinh ra một cảm giác hư không trống vắng. Cậu lè lưỡi liếm liếm môi khô khốc của mình, hôn Quý Chính Tác đang nằm trên vai cậu, hỏi, “Tại sao? Tại sao không bắn vào?”

Quý Chính Tác dừng một chút, chống lại tầm mắt mong chờ mờ mịt ướt đẫm của cậu, “Anh sợ em mang thai.”

Cậu cầm cây dương v*t cứng rắn thô to nóng như lửa kia, đẩy hai bên âm thần sưng to ra, từ từ bỏ vào trong huyệt dâm đầy nước, sảng khoái đong đưa thở hổn hển cả người, “Sẽ không mang thai, bắn vào đi.”

Lúc đi kiểm tra bác sĩ có nói, bộ phân sinh dục nữ của cậu phát triển không hoàn chỉnh, tỷ lệ mang thai rất nhỏ, có lẽ cả đời chỉ có một lần. Lúc ấy cậu cũng không để bụng, cậu cảm thấy bản thân có thể phòng thủ tàn phá thân thể này cả đời, ai nghĩ tới lại gặp ngay Quý Chính Tác.

“Tại sao?” Quý Chính Tác mắt trợn to, vội vàng hỏi vặn, rõ ràng vừa rồi hắn còn nói sợ cậu mang thai, bây giờ lại tích cực hỏi cậu vì sao mà không mang thai.

Tính khí nóng bỏng có lực chôn trong cơ thể cậu, đứng thẳng rất có cảm giác tồn tại, quy đầu bật lên đụng vào bên trong vách tường cậu, từng trận tê dại, Quý Chính Tác còn đang không ngừng truy hỏi cậu, “Tại sao? Tại sao không thể mang thai?”

Cậu cảm thấy mình thực sự dâm đãng, thật là khối cơ thể dâm đãng, thoáng chốc huyệt dâm cảm thấy sướng ngứa không chịu nổi, lắc eo chủ động đi mài cây côn th*t kia, nâng hai mắt ngấn lệ nhìn Quý Chính Tác, mê mang nói, “Ai biết được? Có khi cậu bắn nhiều, ô, bắn nhiều một chút sẽ mang thai được đâu.” Cậu uốn éo cái mông, để cho dương cụ kia đánh vòng trong âm đ*o đói khát của mình, sung sướng thở khẽ, “A, ngứa, thật sướng, a...”

Quý Chính Tác nâng chân cậu lên, hai mắt đỏ thẫm, phát điên đâm mạnh vào bên trong, “Anh nhất định phải để em mang thai, em phải sinh con cho anh.” Hắn bắt thắt lưng Phương Yểu An, giống như xách một miếng bông vải, phá hủy trong bắp thịt ẩn chứa sức lực kinh người, mỗi một lần cắm hung ác, đều lật âm môi Phương Yểu An ra bên ngoài, nước miếng chảy ròng, trong phòng đàn trống trải không ngừng truyền đến tiếng va chạm thể xác dâm loạn.

“Tôi không được, tôi không được, ô... “ Cậu bị mạnh mẽ đỉnh vô số lần, dương v*t to nóng trực tiếp đâm đến cửa tử cung mềm mại của cậu, cắn răng nghiến lợi gọi ra, “Quý Chính Tác!”

Toàn thân cậu căng thẳng, từng đợt nam tinh nóng hổi đút vào tử cung bị hắn đụng đến không còn cảm giác, cả người cậu nóng bừng phát run, côn th*t phía dưới bị va chạm như vật trang trí.

Quý Chính Tác một bên hung hăng thao cậu một bên hỏi cậu, “Anh muốn em mang thai, Tiểu An, anh bắn toàn bộ cho em, em mang thai được không?” Mí mắt cậu nặng nề mở không ra, dương v*t to lớn cắn trong huyệt dâm dầy nước phát ra tiếng vang bành bạch, bị thao đến dường như bất tỉnh nhân sự, hoa huy*t nóng rát, hoàn toàn bị thao đủ.

Tối hôm đó lúc về nhà bụng dưới cậu còn hơi gồ lên, chứa tinh dịch Quý Chính Tác, Quý Chính Tác lục tung nhà tìm một nắp rượu lớn nhất nhét vào miệng huyệt chảy đầy tinh dịch của cậu, một bên hôn lên chiếc bụng gồ lên một bên lẩm bẩm vài từ, “Bắn nhiều như vậy nhất định sẽ mang thai, nhất định sẽ mang thai.”

Hai chân cậu bị thao không khép lại được, ngậm rượu nhét vào, vô cùng lúng túng xách chân đi bộ, cũng may có Quý Chính Tác đỡ cậu, cậu cố ý làm bộ như chân bị thương, mới không để người khác chú ý đến.

Trong bụng thứ kia vừa đầy vừa phồng, lúc đi bộ giống như đang lay động, mỗi một giây phút cậu đều có một ảo giác sắp không giữ được nữa, muốn bỏ nắp rượu kia ra, bắn ướt đáy quần cậu.

Quý Chính Tác đưa cậu về đến dưới tầng, dặn dò mãi, “Không được rút ra, ngày mai anh đến tìm em.”

Cậu nghiêng đầu về nhà, không để ý tới Phương Yến Yến nhìn hả hê cười, bắt đầu truy tội với mẹ cậu đang chuẩn bị lên cơn thịnh nộ, đem đồ Quý Chính Tác mua cho ném trên ghế sa lon, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, rút ra, cái nắp đã bị d*m thủy thấm ướt đẫm, tự mình tách thịt môi ra, dùng sức lấy những thứ trắng bẩn kia ra, bụng mới không phồng như vậy nữa.

Lại dùng nước rửa tẩy nữ huyệt bị thao đến sưng nóng, cậu dùng nước lạnh tưới lên mặt, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, môi cùng khóe mắt cũng sưng lên, gò má trắng bệnh, cậu nhịn không được run run, khoái cảm từ trận làm tình kia vẫn còn không cơ thể cậu tỏa ra mãi không đi.

Cậu hừm một tiếng, bất đắc dĩ nghĩ, quá mức thoải mái.

ps: Làm truyện giữa lớp học, trong tình trạng vừa nghe thuyết trình vừa đánh máy, đầu óc không tập trung nổi nhưng vẫn cố, mà chương này có đoạn nào nó được chong xáng không? tui quá mạo hiểm nhể =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.