Nam Chủ Hắc Hóa Xấu Xa Quá!

Chương 17: Chương 17: Bạn ngồi cùng bàn lạnh tình quá khó ở (17)




Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)

Tần Hạo vừa dứt lời, tất cả mọi người trong lớp lập tức xoay đầu lại nhìn về phía hai người, trên mặt bọn họ mang theo kinh ngạc cùng vui sướng khi người khác gặp họa, còn có một tia...đồng tình. Nhiễm Thất cau mày ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại quay đầu liếc nhìn Thẩm Mặc Hiên.

Nhất thời, bầu không khí chẳng hiểu sao lại có chút cứng nhắc.

Giáo viên chủ nhiệm vừa tính mở miệng giảng hòa, còn chưa kịp nói gì, đã nhìn thấy Thẩm Mặc Hiên đứng lên, con ngươi đen nhánh trước sau như một mang theo sự bình tĩnh cùng lãnh đạm, khí thế bức người. Cứ như vậy yên lặng mà nhìn Tần Hạo.

Tần Hạo bỡn cợt cười một tiếng, khẽ nhíu mày: “So một lúc?”

“Này, các em...”

Giáo viên chủ nhiệm còn chưa nói xong, đã bị một đống học sinh muốn xem náo nhiệt cắt ngang, một nữ sinh lớn tiếng nói: “Lão sư à. chuyện này cô không cần lo đâu ạ, chúng em có thể giải quyết tốt!”

“Đúng vậy, lão sư...Cô cứ coi như không nhìn thấy đi!”

“Đúng đấy! Chúng em rất lâu rồi không có phấn khích như vậy nha!”

Giáo viên chủ nhiệm là một giáo sư nữ vừa tốt nghiệp không lâu, kinh nghiệm còn chưa đủ, gặp được loại chuyện này thật sự không biết nên làm gì bây giờ, trước mắt tình huống có chút không khống chế nổi, cô phải nhanh chóng đi tìm chủ nhiệm lâu năm, muốn ông hỗ trợ giải quyết!

“Ơ, lão sư đi rồi, thừa dịp cô ấy còn chưa trở về, tranh thủ thời gian đi nha!”

“Đúng đó, đánh đánh đánh! Chúng tớ đều rất muốn xem.”

Vẻ mặt Nhiễm Thất lo lắng, Tần Hạo xuất thân từ gia đình giàu có, vì để hắn có thể phòng vệ, kỹ năng đánh nhau hắn nhất định đã học từ nhỏ đến lớn. Nói như vậy, Thẩm Mặc Hiên nhìn như thế nào cũng đều chịu thiệt thòi...

Nhiễm Thất ở chung với hắn lâu như vậy, cô biết rõ chỉ số thông minh của hắn đặc biệt cao, nhưng ở phương diện đánh nhau thì không phải chỉ số thông minh cao là có thể trở nên lợi hại được. Nhưng nếu Thẩm Mặc Hiên ở trước mặt tất cả mọi người trong lớp từ chối, không chỉ bị bẽ mặt tổn thương tự tôn, mà hơn nữa cái vị trí này cuối cùng phải đưa cho ai?

“Được thôi.” Thời điểm Nhiễm Thất còn đang nghĩ bậy nghĩ bạ, đột nhiên bên cạnh truyền đến thanh âm quen thuộc.

Nhiễm Thất ngẩng đầu lên nhìn hắn, cánh môi mím lại thành một đường thẳng, trong mắt tràn ngập sự lo lắng, cô muốn khuyên can, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Tần Hạo nhìn thấy động tác của Nhiễm Thất, con ngươi hiện lên một tia hung ác nham hiểm, biểu tình dần dần lạnh xuống: “Vậy bây giờ đi! Đằng sau sân trường có một bãi cỏ...”

“Đi.” Thẩm Mặc Hiên dứt khoát trả lời.

Trong con mắt đen kịt của Thẩm Mặc Hiên mang theo một tia u ám, ánh mắt Tần Hạo nhìn về phía Nhiễm Thất mang theo mười phần xâm lược, Thẩm Mặc Hiên sao không nhìn rõ loại ánh mắt này, nếu đã dám ngấp nghé, hắn tất nhiên sẽ khiến cho Tần Hạo ghi nhớ thật lâu!

Tần Hạo nâng cằm lên nhìn hắn: “Tôi trước hết tới đó chờ cậu, đừng để tôi đợi lâu!” Anh tuấn xoay người một cái, sau đó mở cửa ra ngoài.

Một đám học sinh rảnh rỗi không có việc gì làm cũng chạy theo xem náo nhiệt, còn có một vài nữ sinh hưng phấn: “A a a a a ——, trăm năm khó gặp nha! Tôi còn tưởng sẽ không thấy được nữa chứ...”

Thẩm Mặc Hiên đi qua chỗ ngồi của Nhiễm Thất, nắm tay cô, ý bảo cô yên tâm: “Không cho đi theo, ngồi ở đây chép bài tập toán!”

“A!” Nhiễm Thất mà ủ mặt ê, “Nhưng tớ không muốn chép bài tập toán!”

Mấy lần đều chép bài tập của hắn, cô có cảm giác mình không biết làm bài tập nữa rồi.

Thẩm Mặc Hiên cười khẽ, vuốt tóc cô, nói một câu: “Cũng được, vậy làm bài tập ngữ văn đi!”

Sau đó không đợi Nhiễm Thất phản bác, liền mang theo nụ cười khẽ mà đi ra ngoài.

“Ài ——” Nhiễm Thất kéo kéo khóe miệng, có chút bất đắc dĩ.

Tuy Thẩm Mặc Hiên không muốn làm cô lo lắng, nhưng cô lại không thể yên lòng. Nhiễm Thất chau mày, môi siết chặt lại, cả người có chút đứng ngồi không yên. Nếu không...thì lén lút vậy?

Ngoại trừ mẹ của cô, hắn dù gì cũng là người quan tâm cô nhất nha!

Hắn không cho cô đi, là sợ cô nhìn thấy bộ dạng chật vật của hắn, sợ cô ghét bỏ hắn sao?

Còn không đợi Nhiễm Thất nghĩ lại, bên cạnh cô không biết từ lúc nào đã có một nữ sinh đứng đó.

Cô nữ sinh ngoài miệng còn ngậm cây kẹo que, động tác tiêu sái tùy tiện, trực tiếp chuyển cái ghế bên cạnh, ngồi kế bên Nhiễm Thất, mập mờ không rõ nói: “Ài, xin chào, tớ gọi là Tang Tảo, họ Mễ! Cậu cứ gọi Tang Tảo là được rồi!”

- ----------------------------------------------------

Ninh: Trong cái biến có cái ngọt:v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.