Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 276: Chương 276: Tiên Tôn, nhập ma (5)




Edit: ULies

Beta: Ư Ư

Lúc Tô Yên tỉnh lại đã là buổi tối.

Nàng mở to mắt, phát hiện ra cảm giác ấm áp bên má bèn vội vàng cúi đầu xuống nhìn.

Ồ, nàng dựa vào ngực nam sủng của mình ngủ cả trưa.

Lồng ngực trắng nõn kia bị nàng đè thành một vệt đỏ.

Nàng chớp chớp mắt chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.

Phượng Dụ nhìn bộ dáng mờ mịt vô hại này của nàng, hắn cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì mà lại cúi đầu nhỏ giọng nói: “Giáo chủ ngủ thật sâu.”

“Ừm.”

Tô Yên gác đầu lên gối, chớp chớp mắt bắt đầu lấy lại tinh thần.

“Giáo chủ có thoải mái không?”

Tô Yên yên lặng duỗi tay sờ sờ lồng ngực trắng nõn của hắn rồi mềm mại nói: “Cũng được.”

Nhưng vừa nói xong thì Tiểu Hoa đã vội vàng nhắc nhở, “Ký chủ, khí thế, khí thế, ngài là ma đầu giết người không chớp mắt cơ mà!”

Tô Yên ngừng lại, sau đó vẻ ngu ngơ của nàng lập tức biến mất mà thay vào đó là nghiêm túc.

Nàng ngồi dậy nhìn Tiểu Dụ, “Ngươi nói nhiều quá.”

Phượng Dụ nhìn Tô Yên, hắn rũ mắt thu lại nụ cười nhạt trên mặt, “Giáo chủ, Tiểu Dụ biết sai rồi.”

Phượng Dụ ngồi dậy bước xuống giường rồi quỳ xuống mặt đất.

Tô Yên không ngờ hắn lại làm vậy nên chỉ biết im lặng mím môi.

Nàng cũng bước xuống giường, nhắm mắt lại, hừm, vẫn buồn ngủ quá đi.

Nàng cảm thấy hình như cơ thể này lâu rồi chưa được nghỉ ngơi.

Sau đó nàng đứng đợi thêm một lát mà vẫn thấy Tiểu Dụ đang quỳ ở đằng kia.

Nàng đi qua đó, nhấc chân lên, đá đá, “Hầu hạ ta mặc quần áo.”

Tiểu Dụ nghe xong mới đứng dậy, “Vâng.”

Hắn đứng dậy yên lặng bước tới trước mặt Tô Yên, cầm lấy tấm áo choàng màu đỏ đặt trên mép giường.

Tô Yên đứng yên để hắn mặc cho nàng.

Khi đã làm xong tất cả Tô Yên mới nghênh ngang đi ra ngoài.

Đi được nửa đường nàng mới phát hiện Tiểu Dụ không đi theo.

Nàng dừng chân nhìn về phía mép giường, không ngờ sau khi người kia giúp nàng chỉnh trang xong lại quỳ xuống dưới đất.

Tô Yên im lặng một lát rồi nói: “Ngươi đang làm gì?”

“Đang đợi giáo chủ xử phạt.”

Nàng chớp chớp mắt rồi sờ soạng túi tiền tìm kẹo sữa dâu trong túi.

Móc kẹo ra, bóc vỏ, chậm rãi cắn.

Vì trong miệng đang ngậm kẹo nên giọng nói của nàng trở nên mơ hồ không rõ, “Ta đâu có nói muốn phạt ngươi, đi theo ta.”

Giọng điệu chậm rãi, sau đó Tiểu Hoa nhỏ giọng nhắc nhở, “Ký chủ, ngài phải uy vũ một chút, phải có phong cách tổng giám đốc bá đạo!”

Bộ dáng ngu ngơ của Tô Yên lại được thay bằng vẻ mặt nghiêm túc, “Đừng để ta nói lại lần thứ hai, nhanh lên.”

Tiểu Dụ ngẩn người, “Tuân lệnh, giáo chủ.”

Nói xong, hắn đi về phía Tô Yên.

Nghe giọng điệu của hắn giống như đang sợ hãi.

Nhưng nhìn dáng đi của hắn lại khiến người ta cảm thấy.... giống như hắn đang đi dạo trong sân vắng vậy.

Tiểu Dụ cúi đầu đi theo Tô Yên.

Hai người một trước một sau.

Bên ngoài cung điện là một đống tỳ nữ và thị vệ.

Đây chính là thói quen của nguyên chủ.

Thích gióng trống khua chiêng, hưởng thụ cảm giác sau lưng là đám người mênh mông cuồn cuộn, tất cả đều cúi đầu đầy kinh sợ, khuất phục.

Tô Yên đi được một đoạn, sau đó lại dừng một đoạn, rồi lại nhìn trái nhìn phải.

Phượng Dụ yên lặng nhìn, không hiểu sao hắn luôn cảm thấy vị giáo chủ này..... muốn đi nơi nào đó nhưng mà lại không biết đường.....

Một loạt biểu hiện của Tô Yên khiến hắn càng chắc chắn rằng, trong cơ thể của giáo chủ chính là một linh hồn hoàn toàn khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.