Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1079: Chương 1079: Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 12




Edit: Tinh Niệm

Tiểu Hoa ra tiếng

“Ký chủ, nam chủ nhìn qua hẳn là choáng váng.”

Tô Yên lên tiếng

“Ân”

Nàng cũng đã nhìn ra.

Tiểu Hoa lại nói

“Ký chủ, chị nghe nói qua tình tiết chim non chưa?”

“Ân?”

“Chính là khi chim non mới sinh ra sẽ có hảo cảm đối với người thứ nhất nó nhìn thấy, cũng nhận làm mẫu thân.”

Tô Yên

“...Em là nói hắn coi ta là mẹ hắn?”

“Ưm, cái này chắc là không phải đâu a.

Nhưng mà nam chủ đại nhân hẳn là sau khi hôn mê tỉnh lại, người thứ nhất nhìn thấy là chị nên liền có hảo cảm với chị.”

Hảo cảm này tới thật đúng là đột nhiên không kịp phòng ngừa.

Tô Yên nhìn nam nhân đang lôi kéo quần áo nàng.

Duỗi tay dắt lấy người, sau đó nói

“Trước tiên rời đi nơi này, tìm một chỗ ở đã.”

Dứt lời, một hàng bốn người liền nhanh chóng biến mất ở đầu ngõ này.

······

Khách điếm.

Phong Chỉ ra tay hào phóng, trực tiếp mua bốn gian thượng đẳng.

Tô Yên dẫn Khanh Khanh đi vào một gian trong đó, ý bảo

“Đêm nay chàng ở nơi này.”

Nam nhân thành thành thật thật gật đầu.

Nói xong, Tô Yên buông tay hắn ra, đi đến cửa phòng.

Kết quả nàng đi ra ngoài cửa phòng, nam nhân cũng theo đi ra.

Nàng xoay người

“Trở về ngủ đi.”

Nam nhân gật đầu.

Kết quả Tô Yên lại đi ra phía trước, hắn vẫn đi theo.

Nàng có chút bất đắc dĩ

“Muốn ngủ cùng ta?”

Nam nhân chớp chớp, hốc mắt đỏ bừng

“Ta có thể canh ở cửa.”

Thanh âm hắn rất nhỏ, có chút không xác định, rất cẩn thận.

Nói xong, hắn như sợ Tô Yên không đồng ý, có chút sốt ruột

“Ta sẽ thực an tĩnh, sẽ không làm ồn đến nàng.”

Trên mặt Tô Yên không có một chút di động.

Nàng nhìn nam nhân cả nửa ngày.

Sau đó, đi đến trước mặt nam nhân, trực tiếp lần nữa lôi người lại trở lại căn phòng kia.

Đóng lại cửa phòng.

Nam nhân cho rằng Tô Yên tức giận, cúi đầu một bộ nhận phạt, đứng ở cửa.

Tô Yên nhìn một loạt hành động của hắn.

Nàng kéo người đến ghế bành, ý bảo hắn ngồi xuống.

Sau đó khom lưng, cúi đầu nghiêm túc hỏi hắn

“Chàng rốt cuộc tên gọi là gì?”

Nam nhân hơi há mồm, nhỏ giọng nói

“Khanh Khanh”

“Tên đầy đủ”

“Khanh Khanh.”

Không biết vì sao, thân thể nam nhân lập tức căng chặt lên.

Không còn nhìn Tô Yên nữa, mà cúi đầu, lông mi run run, nhỏ giọng lẩm bẩm

“Ta tên Khanh Khanh, chính là Khanh Khanh.”

Hắn tựa hồ đang lâm vào hỗn loạn.

Tiếng nói chuyện càng ngày càng nhỏ.

Sau đó, trên mặt lộ ra biểu tình rất khổ sở.

Tô Yên nói mỗi một câu, hắn đều rất nghiêm túc suy nghĩ.

Yên Yên hỏi hắn tên đầy đủ, nhưng là, hắn cũng chỉ biết mình tên Khanh Khanh.

Hắn không ngừng nỗ lực suy nghĩ.

Hắn tên đầy đủ gọi là gì?

Tên đầy đủ....

Tên, nghĩ nghĩ, đầu như là muốn xé rách ra.

Đau không chịu được.

Hắn thống khổ hừ nhẹ.

Tô Yên duỗi tay, vuốt đầu hắn

“Được, được, em không hỏi.”

Nàng từ bỏ tiếp tục truy vấn.

Mà lúc này, môi nam nhân giật giật

“Hoa Vô Khuynh, ta tên Hoa Vô Khuynh.”

Sắc mặt hắn tái nhợt, ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng loáng nhìn Tô Yên.

Phảng phất như mình đã hoàn thành một cái nhiệm vụ phi thường xuất sắc.

Chờ đợi nàng khích lệ.

Tô Yên nhìn, sờ sờ đầu hắn

“Còn đau không?”

Hoa Vô Khuynh ủy ủy khuất khuất gật đầu

“Đau”

Tô Yên xoa đầu cho hắn.

Hoa Vô Khuynh.

Tên này có chút quen thuộc.

Mình hình như đã từng nghe qua.

Suy nghĩ nửa ngày không có kết quả.

Cuối cùng, vẫn là bảo Hoa Vô Khuynh lên giường, nàng ở bên cạnh lôi kéo tay hắn, xác nhận hắn ngủ rồi, lúc này mới buông ra, đi ra ngoài.

Hoa Vô Khuynh, tên rất quen thuộc.

Tô Yên trở lại phòng mình,suy nghĩ cả đêm đều không có nhớ tới.

Cho đến sáng sớm hôm sau, xuống lầu ăn cơm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.