Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1078: Chương 1078: Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 11




Edit: Tinh Niệm

Phong Chỉ nghe xong toàn bộ tin tức.

Nàng có chút hoảng loạn

“Từ từ, để ta ngẫm lại, để ta cẩn thận xem xét lại mấy chi tiết đã.”

Phái Huyền Băng bọn họ nhận được mệnh lệnh của chưởng môn, tìm kiếm nguyên nhân dẫn đến việc gần nửa số thôn dân trúng độc trong một cái sơn trang ở dưới chân núi phụ cận, thuận đường giải cứu thôn dân.

Sau đó, trải qua mấy ngày tra cứu.

Đại sư huynh Đại sư tỷ được đến một ít manh mối.

Mà tất cả manh mối đều chỉ hướng Ma giáo.

Trong lòng Phong Chỉ cũng vẫn luôn hoài nghi Ma giáo.

Nếu nói nàng vẫn luôn tìm chứng cứ là ai làm.

Chi bằng nói nàng vẫn luôn tìm chứng cứ chứng minh là Ma giáo làm.

Nhưng là hiện tại.

Đột nhiên phát hiện, sự tình không phải hướng suy nghĩ kia.

Có người cố ý giá họa cho Ma giáo, là để đạt được bảo tàng của Ma giáo??

Nói cách khác, Ma giáo không phải là chủ mưu sự kiện lần này mà là người bị hại??

Vậy rốt cuộc là ai?

Có kế hoạch có tổ chức như vậy, lại thuần thục như vậy.

Cái tổ chức đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc muốn làm gì??

Vô số ý tưởng bay ra, nhiễu loạn tâm tư Phong Chỉ.

Nàng nghĩ không rõ, chỉ có thể vò đầu.

Quay đầu nhìn, thấy Tô Yên hết thảy như thường, tựa hồ cũng không bối rối.

Phong Chỉ nhỏ giọng nói

“Cô chẳng lẽ không cảm thấy chuyện này phức tạp?”

“Ân?”

Tô Yên bị hỏi đến sửng sốt.

Sau đó chậm rãi nói

“Tìm ra cái tổ chức có hình xăm này, hết thảy sẽ rõ.”

Phong Chỉ vừa nghe, hả? ân... có đạo lý a.

Như thế nào từ trong miệng Tô Yên nói ra, lập tức liền đơn giản như vậy đây?

Phong Chỉ không tự giác lại hỏi một câu

“Vậy cô cảm thấy chúng ta nên làm sao bây giờ?”

“Hai đại hán kia nghe lệnh người bên trong viện này, chứng tỏ người trong viện chính là cấp trên của bọn họ.”

Tô Yên nói xong.

Phong Chỉ ngay lập tức tiếp lời

“Cho nên chúng ta cần thăm thăm dò viện tử này, tìm hiểu nguồn gốc?”

Tô Yên gật đầu

“Ân”

Phong Chỉ đứng lên

“Đi, chúng ta vào xem!”

Tô Yên lắc đầu

“Ta còn có việc, hôm nay không đi được.”

Phong Chỉ vừa nghe liền nghi hoặc

“Có việc? Chuyện gì?”

Còn có chuyện gì quan trọng hơn cả việc tìm được tổ chức phía sau màn này??

Tô Yên nói

“Đi ra ngoài lại nói.”

Phong Chỉ nhìn sân, có điểm đáng tiếc.

Đều tới chỗ này rồi a.

Tô Yên ra tiếng

“Không quen thuộc tình huống bên trong, tự tiện đi vào sẽ rút dây động rừng.”

Phong Chỉ vừa nghe, ân, có đạo lý.

Nhịn không được lại hỏi

“Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

“Quang minh chính đại tới một lần, vào xem.”

“Quang... quang minh chính đại tới kiểu gì?”

“Làm khách nhân.”

Phong Chỉ trừng lớn đôi mắt nhìn Tô Yên.

Sau đó đánh giá trên dưới.

Nhìn Tô Yên yên yên tĩnh tĩnh, không nghĩ tới còn có can đảm này a.

Nàng không xác định hỏi lại một lần

“Giả nam nhân, làm khách làng chơi??”

Tô Yên gật đầu

“Ân”

Kết quả là, Phong Chỉ bị Tô Yên thuyết phục rồi.

Thành thành thật thật rời đi theo Tô Yên, trở về bàn bạc kỹ hơn.

Khi Tô Yên cùng Phong Chỉ ra ngoài.

Vị nam nhân Khanh Khanh kia trước mắt sáng ngời.

Hắn đi đến trước mặt Tô Yên, cao hứng kéo lại tay nàng

“Yên Yên.”

Ánh mắt hắn sáng loáng, dùng đôi mắt không dính bụi trần kia nhìn Tô Yên.

Phong Chỉ bên cạnh bị hoảng sợ, trong thời gian ngắn như vậy, như thế nào lại có một nam nhân rồi?

Còn thân mật lôi kéo Tô Yên kêu Yên Yên??

Quan trọng là, nam nhân này lớn lên... cũng thật xinh đẹp a.

Phong Chỉ duỗi tay, nhịn không được sờ sờ khuôn mặt chính mình.

Nàng cũng rất đẹp a.

Ân!

Phải có tự tin!!

Không thể bị áp xuống.

Lúc này, Tiểu Hoa ra tiếng

“Leng keng, chúc mừng ký chủ một ngôi sao sáng lên!”

Tô Yên sửng sốt.

Mới quen biết chưa đến một canh giờ.

Thậm chí thời gian hai người gặp mặt còn không đến một nén nhang.

Cho nên, này, đây là nhất kiến chung tình??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.