Nam Chính Xuất Sắc Nhất

Chương 3: Chương 3: Thương lượng




Sau khi bác sĩ rời đi trong phòng bệnh rơi vào tình trạng xấu hổ lặng im.

Lúc Lục Dương vừa đưa đến bệnh viện thì mặc dù trên người bị thương không nghiêm trọng. Nhưng bởi vì não bộ đã chịu va chạm mạnh rơi vào hôn mê, bác sĩ nói bên trong có máu bầm rất nguy hiểm, phán đoán hắn có thể còn cần một khoảng thời gian mới có thể khôi phục ý thức.

Những người thân thật sự để ý đến bệnh nhân thì cho dù chỉ có một tia hy vọng đều sẽ nắm chặt không buông. Bác sĩ nói giải phẫu có tỷ lệ 10% thành công thì bọn họ sẽ trở thành tỷ lệ 100% đi cầu nguyện.

Mà những người không quan tâm bệnh nhân chỉ sợ cũng...

Khi bác sĩ điều trị của Lục Dương dựa theo lệ thường làm cho người nhà chuẩn bị tốt tâm lý thì trong tiềm thức bọn người Lục Minh Viễn đã suy xét làm sao nói “tin dữ” này cho Lục lão gia.

Nhưng mà Lục Dương vốn dĩ đang tiếp tục hôn mê lại đột nhiên nguyên vẹn mà thức tỉnh, ngược lại làm cho bọn họ hơi trở tay không kịp.

“Bây giờ A Dương đã không có việc gì, thật sự là cám ơn trời đất! Bằng không chúng ta nói sao với ông nội cháu, làm sao ăn nói với Minh Thụy chứ?” Cô của Lục Dương - Lục Minh Bội là người đầu tiên bước lên phía trước cầm tay thanh niên trên giường bệnh, mặt mũi tràn đầy đau lòng và may mắn nói.

Lục Minh Viễn lập tức nói tiếp: “Sớm biết rằng cháu lỗ mãng như vậy chúng ta đã không nên đưa chìa khóa xe cho cháu, vừa lấy được giấy phép lái xe đã dám chạy trên đường, cháu cũng thật là cứng cánh mà!”

“Được rồi Minh Viễn, anh đừng nói A Dương như vậy, nó vừa mới tỉnh lại đấy.” Vợ của Lục Minh Viễn, cũng chính là bác gái cả của Lục Dương không đồng ý chỉ trích chồng mình.

Lục Minh Viễn không biến sắc liếc mắt nhìn Tông Chính Hải đối diện rồi chỉ vào Lục Dương nói với vợ: “Vì sao không thể nói? Lần này nó thiếu chút nữa làm mất mạng nhỏ của mình mạng, làm trong nhà long trời lở đất không nói, còn làm cho ông nội nó lo lắng. Tôi không nói cho nó biết để cho nhớ, bằng không về sau còn làm như thế nào nữa?”

Lục Minh Bội thấy anh trai “tức giận” lập tức dùng thân thể nhỏ xinh bảo vệ Lục Dương, cũng tỏ vẻ ủng hộ chị dâu: “Chị Mạn Lệ nói rất đúng, anh cho dù có điều gì muốn dạy dỗ cháu thì cũng phải chờ A Dương hoàn toàn khỏe lại rồi nói.”

“Nhìn xem, nhìn xem, chính là bởi vì mấy người như vậy mới làm cho nó quen thành thói như vậy.” Lục Minh Viễn nhịn không được lộ ra một biểu cảm “đều là mấy người mẹ hiền chiều hư con“.

--- ---

Động tác, bước đi, biểu cảm và lời thoại của đối phương, mỗi một loại đều là cấp bậc chuyên nghiệp, không hề có sơ hở để nói. Nếu Lục Dương thật sự là vị Lục tiểu thiếu gia kia chỉ sợ sẽ lập tức bị đối thoại của ba vị trưởng bối lần này làm cho á khẩu không trả lời được.

Mày đã trưởng thành, bọn họ tặng quà sinh nhật siêu xe cho mày; vội vàng lấy giấy phép lái xe là mày, lái xe đi cũng là mày; không cẩn thận xảy ra tai nạn giao thông vẫn là mày; làm cho một nhà già trẻ lo lắng muốn chết vẫn là mày.

Cho nên Lục tiểu thiếu gia “tự làm tự chịu” ngoại trừ sợ hãi và may mắn, áy náy và cảm kích còn có thể làm gì chứ?

Nhưng mà hiện tại Lục Dương lại là người đứng xem có được ký ức của Lục tiểu thiếu gia và tư duy của người trưởng thành độc lập. Lúc vừa tỉnh bởi vì nội tâm chấn động và mê mang làm cho Lục Dương tiến vào hình thức đứng hình. Nhưng từ tỉnh dậy đến bây giờ cậu đã bị bắt tỉnh táo. Cho nên năng lực tự hỏi và phán đoán cũng chậm rãi khôi phục.

Tính ra đại khái thì kết luận kỳ thật cũng không khó khăn, bằng không sao lại nói “ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê” chứ?

Ở nhà họ Lục chỉ sợ chỉ có Lục lão gia là thật lòng đối xử tốt với Lục Dương. Nhưng làm gia trưởng nhà họ Lục ông đối với con trai con gái và những đứa cháu khác của mình cũng rất tốt. Lúc bọn họ xuất hiện mâu thuẫn thì Lục lão gia sẽ đứng về bên nào thật đúng là không thể đoán trước được.

Hiện tại trong lòng Lục Dương vô cùng khủng hoảng. Bởi vì cậu vừa hỏi qua ngày, hôm nay cách ngày cậu xảy ra sự cố ở đoàn phim trong trí nhớ thì đã qua hơn 1 tháng. Cậu chạy đến thân thể Lục tiểu thiếu gia, như vậy Lục tiểu thiếu gia nói không chừng cũng ở bên trong thân thể cậu.

Nhưng đã lâu như vậy vì sao đối phương không có đi tìm đến chứ? Cho dù không tìm thấy bệnh viện thì phải tìm đến người nhà mình, hẳn sẽ rất dễ dàng. Hoặc chính là thân thể mình cũng bị “thương nặng” dẫn đến Lục tiểu thiếu gia vẫn còn chưa tỉnh. Hoặc chính là xảy ra chuyện càng nghiêm trọng.

Trong lòng có dự liệu bất thường, Lục Dương hiện tại thầm nghĩ nhanh chóng lấy điện thoại tra tình huống bên đoàn phim. Về phần những người nhà họ Lục vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, Lục Dương chỉ có thể lựa chọn dùng im lặng thay câu trả lời.

Nhưng giờ phút này cậu im lặng, ở trong lòng người ngoài chỉ sợ cũng hoàn toàn không phải ý này.

--- ---

Lục Minh Viễn không biết Lục Dương tỉnh lại bao lâu, cũng không biết trước đó đối thoại giữa bọn họ và Tông Chính Hải bị cháu trai nghe được bao nhiêu.

Giờ phút này Lục Dương im lặng có thể là sau khi tỉnh tại người vẫn còn mơ màng. Cho nên không kịp làm ra phản ứng, cũng có thể là bởi vì bác cả nói cảm thấy hổ thẹn và sợ hãi không biết đáp lại thế nào. Nhưng cũng có khả năng là cậu bởi vì vừa mới nghe đoạn đối thoại của bọn họ mà lòng sinh bất mãn, đối với bọn người Lục Minh Viễn sinh ra tâm lý mâu thuẫn không muốn đáp lại.

Đặc biệt là Tông Chính Hải đứng ở bên kia cảm giác tồn tại mạnh như vậy, lại rõ ràng là người ngoài. Lục Dương lại đối với hắn hoàn toàn không có phản ứng, hiển nhiên đã biết thân phận của đối phương.

Tóm lại bọn người Lục Minh Viễn càng nghĩ càng sợ hãi, hận không thể lập tức kéo thanh niên trên giường lên hỏi một chút cậu rốt cuộc là có ý gì?

Lục Minh Bội giao tiếp ánh mắt với những người khác một lát do dự mở miệng nói: “A Dương vừa mới tỉnh lại, chúng ta không nên ồn ào ở đây để cho nó nghỉ ngơi một lát.”

Đại khái là muốn trước tiên giải quyết phiền phức khi nhà họ Tông Chính tham gia, đồng thời thương lượng đối sách làm cho Lục Dương bỏ hết khúc mắc với bọn họ. Lục Minh Viễn đối với đề nghị của em gái không có tỏ vẻ phản đối còn dẫn đầu bắt đầu di chuyển.

Đúng lúc này thanh niên trên giường đột nhiên mở miệng: “Có thể đưa điện thoại cho cháu không?”

“Hồ đồ, cháu hiện tại cần tĩnh dưỡng, chơi di động cái gì?” Lục Minh Viễn không hề nghĩ ngợi mà từ chối.

Vợ ông ngầm kéo kéo cánh tay ông, ngăn cản ông lại tức giận với Lục Dương, cũng dịu dàng nói với Lục Dương: “Di động của cháu bị hỏng rồi, bác sẽ thím Vương mang đến cái khác cho cháu. Nhưng nghe bác gái nói, bây giờ nên nghỉ ngơi một lát, được không?”

Thanh niên thuận theo gật đầu, thành thật nằm xuống, mọi người chứa đầy tâm sự liên tiếp đi ra phòng. Lúc này đây bọn họ không có nói chuyện phòng bên ngoài mà là rất ăn ý lập tức đi ra bên ngoài.

Lục Minh Viễn đi ra phòng bệnh bắt đầu dặn dò người nhà họ Lục: “Minh Khải về công ty trước, Mạn Lệ và em dâu mau về nhà, mấy đứa cũng về trường học đi. Đúng rồi, nếu ba hỏi thì nói Lục Dương đã tỉnh.” Một câu cuối cùng là nói với vợ.

Ngoại trừ Lục lão gia thì Lục Minh Viễn có quyền lên tiếng nhất. Người nhà họ Lục nghe theo ông sắp xếp mà mỗi người rời đi, chỉ ở lại hai người ông và Lục Minh Bội đối phó vị “đại Phật” trước mắt này.

Cái người tổng giám đốc tập đoàn Tông Thiên này hẳn là “trăm công ngàn việc” hôm nay lại ở bệnh viện chờ gần 2 tiếng đến bây giờ cũng chưa đi, muốn nói hắn không có bất cứ ý đồ gì thì lừa ai chứ?

Lục Minh Viễn mặc dù vẫn không suy nghĩ cẩn thận. Lúc trước Tông Chính Hoành vì cái gì muốn phủi sạch quan hệ, nhưng ông cảm thấy tóm lại chạy không thoát bốn chữ 'quan hệ lợi ích'.

Hiện tại ông lo lắng chính là Tông Chính Hoành lại đột nhiên có suy nghĩ với 5% cổ phần của tập đoàn mình. Cho nên mới thừa dịp Lục Dương lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn chạy tới can thiệp một chân. Trong lòng nghĩ binh đến tướng chặn, Lục Minh Viễn khôi phục thong dong nói: “Xem ra Hải tổng có lời gì muốn nói với chúng ta phải không? Không bằng chúng ta tìm một chỗ nói chuyện nha.”

Người đàn ông đối diện nói: “Vâng.”

* * * “Ý của Tông Chính tiên sinh là hy vọng A Dương sau này đến tập đoàn Tông Thiên làm việc?” Lục Minh Bội kinh ngạc nhìn về phía đàn ông đồng trang lứa đối diện nhỏ hơn mình, nhưng nhìn qua lại không giận tự oai.

Trên thực tế, trong lòng Lục Minh Viễn kinh ngạc không thua gì bà. Nhưng ông nghĩ càng sâu đối phương đây là muốn làm cho Lục Dương giống như Minh Thụy. Lục Minh Thụy để lại cổ phần ở Tông Thiên mặc dù đáng giá, nhưng tập đoàn Tông Thiên là cổ phần nhà họ Tông Chính tuyệt đối khống chế. Nói cách khác, ngoại trừ hằng năm được chia hoa hồng kếch xù thì Lục Dương giữ cổ phần này làm gì cũng không được.

Nhưng cậu nếu như giống ba Lục Minh Thụy đến Tông Thiên làm việc thì tính chất lại hoàn toàn khác. Dựa theo ý của Tông Chính Hải thì Tông Chính Hoành dường như có ý bồi dưỡng Lục Dương, về sau rất có khả năng sắp xếp Lục Dương vào chức vụ cao.

Nếu so sánh thì Lục thị mặc dù là công ty lâu đời ở thành phố Thân Thành. Nhưng Lục lão gia còn anh em trên đời, hơn nữa con trai con gái và cháu nội của ông, trên thực tế bánh ngọt Lục thị đã bị chia hết.

Lục Dương lẻ loi một mình ở nhà họ Lục. Cho dù có ông nội che chở, nhưng sau này nhiều nhất chỉ làm quản lý không lớn không nhỏ, quả thật không có tiền đồ gì đáng nói.

Mặc dù giàu thứ ba nhưng không được lợi ích thực tế, còn đến Tông Thiên đi khai thác chiến trường mới. Nếu như là Lục Minh Viễn thì đương nhiên không chút do dự lựa chọn điều sau.

Kỳ thật đối với những người khác của nhà họ Lục mà nói, Lục Dương nếu như rời khỏi Lục thị thì bớt một người chia lợi với mọi người sẽ không tệ.

Lục Minh Viễn thật sự luyến tiếc là đã vào trong tay Lục Dương. Ông nhịn không được nhìn thoáng qua Tông Chính Hải đứng đối diện, lại lập tức bị ánh mắt sắc bén của đối phương phảng phất như hiểu rõ tất cả mà sợ hãi.

Đúng rồi, hiện tại nhà họ Tông Chính đã ra tay. Bất luận đối phương là xuất phát từ thật sự quan tâm Lục Dương hay là đơn thuần muốn bảo đảm cổ phần của mình không rơi vào tay người khác, đều khẳng định sẽ can thiệp đến cùng.

Chuyện cho tới bây giờ, cho dù bọn họ có ý nghĩ gì chỉ sợ cũng không thể chống chọi với quái vật khổng lồ Tông Thiên này. Cùng với chống đối cá chết lưới rách còn không bằng chiếm chút lợi ích thật sự tồn tại, tương đương là làm cho nhà họ Tông Chính đi nuôi Lục Dương. Tránh cho lão gia trong lòng nhớ cháu trai mất ba mẹ mà suốt ngày muốn cho Lục Dương nhiều đồ.

Tông Chính Hải nhìn hai người đối diện rõ ràng đã có chút ý động, rốt cuộc đưa ra ý đồ thật sự chuyến đi này của hắn: “Bất quá, trước khi Lục Dương tốt nghiệp đại học thì chúng tôi hy vọng cậu ấy có thể dọn ra nhà họ Lục.”

Cùng lúc đó, Lục Dương vừa mới nhận được điện thoại mới cũng tra được tin tức liên quan đến mình.

--- --- ---

*Tiểu kịch trường:

Anh Dương nào đó: Tôi không muốn đến Tông Thiên!

Anh Hải nào đó: Được, không đi.

Anh Dương nào đó: Tôi là muốn làm ảnh đế!

Anh Hải nào đó: Được, đi làm.

Anh Dương: Tôi muốn làm công!

Anh Hải nào đó: ... (im lặng một lát) Em vui vẻ là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.