Nam Chính Xuất Sắc Nhất

Chương 12: Chương 12: Quảng cáo




Khi Ngô Bình đầu tiên nhìn thấy Lục Dương thì cảm giác cậu làm cho người có cảm giác rất đặc biệt. Vừa mới nhìn qua một chút cũng không thu hút, có vẻ như vô cùng bình thường, nhiều nhất là dáng người tỉ lệ không tệ. Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện chàng trai này ngũ quan rất tinh xảo, nhưng lại không phải loại gương mặt chỉnh sửa. Bởi vì đẹp trai tự nhiên.

Vừa xuất chúng lại bình thường. Điều này nghe vào tai có vẻ mâu thuẫn, nhưng Lục Dương trước mắt Ngô Bình quả thật chính là loại này. Có thể nói rằng cậu bởi vì không tự tin mà có vẻ sợ hãi rụt rè, cho nên dẫn đến không thấy được, giống như cũng không phải vậy.

Loại bình thường này là rất tự nhiên, làm cho người - cảnh chung quanh Lục Dương hòa hợp thành một thể. Lúc người khác nhìn qua chỉ biết là chỗ đó có người, phải cẩn thận quan sát mới có thể thấy rõ mặt Lục Dương.

Ngô Bình nhìn chằm chằm Lục Dương một hồi lâu như phát hiện cái gì mà trán nhăn lại nhiều hơn. Ngay sau đó bao gồm phó đạo diễn và nhà sản xuất trong ban giám khảo đều phát hiện chỗ đặc biệt này.

Trương Mục nghĩ đó là vấn đề ánh sáng, hắn đang thở dài nhẹ nhõm vì Lục Dương “không có gì nổi bật“. Kết quả lúc hắn hơi nghiêng đầu thì nhìn đến đạo diễn Ngô bên cạnh cau mày nhìn chằm chằm Lục Dương, trái tim lại treo lơ lửng lên.

Ngay khi hắn tính nói gì đó để hoà giải thì đạo diễn Ngô đột nhiên mở miệng nói với Lục Dương: “Cậu đến chỗ piano đàn một đoạn đi.”

Trương Mục nghe vậy hơi giật mình nhìn về phía vị đạo diễn lớn này. Nhân vật xuất hiện ít nhất trong ba quảng cáo công ích mà Bác Á muốn quay chính là một người đàn piano này, hơn nữa kịch bản của quảng cáo này cũng thú vị nhất. Khi được phát sóng nó sẽ xuất hiện dưới dạng hàng loạt trong các chương trình phổ biến nhất và trước khi chiếu phim truyền hình. Cho nên bất luận là bên Bác Á hay bên đạo diễn Ngô đều rất coi trọng.

Trương Mục không nghĩ rằng đạo diễn Ngô thực sự sẽ cho Lục Dương chơi piano. Điều này có nghĩa là ông có ý định cho Lục Dương tham gia vào quảng cáo quan trọng nhất?!

Trương Mục cảm thấy lo lắng cho phần trình diễn tiếp theo của Lục Dương, ước gì có thể chạy tới nói với cậu về điều đó. Nhưng cũng chỉ có thể ngồi yên vị trí, yên lặng nhìn chằm chằm sườn mặt của đạo diễn Ngô để quan sát sự thay đổi biểu cảm của ông.

--- ---

Lục Dương đi vào phòng, sau khi đứng yên ở bên trong cúi chào, lịch sự nói xin chào với ban giám khảo và tự giới thiệu đơn giản.

Cậu liếc mắt nhìn thấy được Ngô Bình ngồi ở giữa trong lòng vô cùng kích động. Nếu như tương lai có thể hợp tác với vị đạo diễn này, ngay cả khi chỉ hoàn thành tác phẩm 2 phút thì cũng là chuyện rất vinh hạnh.

Về phần làm cho mình nhìn qua không dễ chú ý, đối với người nhiều năm làm diễn viên quần chúng như Lục Dương quả thực là chuyện đơn giản như ăn cơm và ngủ.

Cậu thậm chí còn khám phá một bộ kỹ năng độc đáo trong thực hành liên tục. Lúc nào hoàn toàn dung nhập vào bối cảnh, lúc nào có thể để lại cho khán giả một ấn tượng mơ hồ, lúc nào mình có thể lộ ra sườn mặt hoặc là chính diện, lúc nào nói lời thoại vừa có thể thúc đẩy cốt truyện cũng không cướp vai diễn của nhân vật chính.

Để đạt được điều này cũng không phải chuyện dễ dàng, phải tận dụng tất cả hoàn cảnh, ánh sáng, các góc độ tinh tế. Có thể nói rằng trong thời gian 5 năm cậu đã làm việc chăm chỉ để trở thành một diễn viên quần chúng và vai phụ đủ tư cách.

Mà những năng lực và kinh nghiệm này trước mắt nói không chừng đang giúp cậu giành được nhân vật chính trong đời.

Khi nghe được đạo diễn Ngô kêu mình đến chỗ piano thì Lục Dương kỳ thật hơi hoang mang. Cậu nghe Vương Hữu Lan nói qua lúc thử vai giám khảo sẽ đưa ra những cảnh, nhân vật và các yêu cầu thực hiện khác. Ví dụ: “Ở nhà ga, những người trẻ tuổi sắp rời xa ba mẹ đến nơi khác thường dốc sức làm việc”, như vậy người thử vai có thể căn cứ vào bối cảnh đơn giản này tạo ra những liên tưởng nhất định. Giờ phút này tâm tình của người thanh niên hẳn là khát khao, thấp thỏm, kích động, đau buồn...

Nhưng đạo diễn Ngô cho ra tin tức lại chỉ có một địa điểm, chính xác ra chỉ có một đạo cụ.

Trương Mục cũng cảm thấy hoang mang lập tức phát huy tác dụng “người một nhà”, hắn nhỏ giọng hỏi đạo diễn Ngô: “Có phải nên kêu cậu bé này dựa theo cảnh trong kịch bản diễn hay không?”

Ngô Bình liếc nhìn Trương Mục một cái không nhìn ra vui buồn, ông quay đầu nói với Lục Dương: “Tùy tiện đàn một đoạn, cái khác tự do phát huy.”

Trong biểu diễn “tự do phát huy” cũng giống như lúc gọi món ăn “tùy tiện” vậy, đều là chuyện phiền phức nhất. Đặc biệt là đối với người mới hoàn toàn không có kinh nghiệm.

Lục Dương nhanh chóng suy nghĩ trong vài giây, cũng chậm rãi ngồi trước đàn piano, bài duy nhất cậu có thể đàn là Ký ức tuổi thơ. Nếu là tự do phát huy vậy biểu hiện ra cảm nhận chân thật của cậu khi lần đầu tiên nghe giáo viên đàn bài này.

Từ góc độ ban giám khảo chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của Lục Dương. Nhưng điều này không gây trở ngại cho bọn họ thưởng thức bình tĩnh và tốt đẹp vào lúc này.

Đối phương mặc quần tây tối màu và áo sơ mi trắng, nhìn qua sạch sẽ lại thoải mái nhẹ nhàng. Ngón tay thon dài trắng nõn giống như đang nhảy múa trên phím đàn, những nốt nhạc tuyệt vời cũng nhảy ra; mà sườn mặt gần như hoàn mỹ kia ở ngọn đèn chiếu rọi xuống tản ra một loại thời gian nhẹ nhàng và dịu dàng.

Thành thật mà nói kỹ năng đánh đàn của Lục Dương thật sự bình thường, tập trung nghe cũng có dấu vết rõ ràng của người mới. Nhưng toàn bộ bức tranh lại vô cùng hài hòa, vô cùng tự nhiên, mang đến cho mọi người một loại thích thú tuyệt đẹp.

Điều đặc biệt nhất là mọi người dường như rơi vào một loại ký ức nào đó, dường như bọn họ đã thật sự thấy được cuộc sống thời thơ ấu vô tư, đơn giản và tốt đẹp của mình.

Mãi cho đến khi Lục Dương chấm dứt tiếng đàn cũng không có ai bỏ được phát ra tiếng quấy rầy phần yên tĩnh bình thản này. Qua một hồi lâu trợ lý nhìn Ngô Bình và nhận được chỉ thị của đối phương mới nói với Lục Dương: “Cám ơn, mời cậu về chờ thông báo.”

Lục Dương nghe vậy đứng lên cúi chào ban giám khảo, sau đó thong dong đi ra ngoài.

Trong khi chờ đợi người kế tiếp thử vai một số giám khảo đều khen Lục Dương không dứt miệng. Nhưng cũng có người đặt ra câu hỏi: “Cậu bé này quá đẹp trai, mặc dù khán giả sẽ thích nhưng rất có khả năng là mờ trọng điểm trong quảng cáo công ích.”

Trương Mục chính là sợ có người nhắc tới chuyện này, chuẩn bị nói chút lời hay. Lúc này đạo diễn Ngô ngồi ở bên cạnh hắn lại mở miệng: “Bọn họ sẽ thích, cho nên bọn họ mới có thể tan nát cõi lòng.”

--- ---

Vương Hữu Lan nhìn thấy Lục Dương từ trong phòng đi ra thì đến đón: “Thế nào? Có thuận lợi không?”

Lục Dương cười thoải mái với người đại diện của mình: “Cũng không tệ lắm, kêu tôi về đợi tin tức.”

“Vậy à, vậy là tốt rồi.” Vương Hữu Lan tuy không có bởi vì trạng thái thoải mái của đối phương mà thả lỏng, nhưng ở mặt ngoài vẫn duy trì tươi cười: “Trong khoảng thời gian này cậu vất vả rồi, tôi sẽ giúp cậu xin nghỉ một ngày, ngày mai ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

Thấy Lục Dương dường như muốn mở miệng từ chối Vương Hữu Lan kiên trì nói: “Nghe tôi nói đi, nhất định phải nghỉ ngơi một hôm!”

Lục Dương biết người đại diện là thật sự quan tâm cậu, vì thế không kiên trì nữa cười nói: “Được, cám ơn anh Vương.”

Lúc này Tô Hoạch đi tới dường như đang muốn đi vào thử vai, bên cạnh hắn còn hai người bạn học. Sau khi chào hỏi với Vương Hữu Lan thì cùng nhau đi đến cửa, giọng không lớn không nhỏ trò chuyện: “Mấy người chúng ta đều biết chơi đàn piano, Tô Hoạch còn học khoa piano Học viện Âm nhạc, đừng lo lắng!”

“Đúng vậy, lúc này biết đàn hay không đàn rất rõ ràng, giám khảo vừa nghe thì có thể nghe ra.”

Lục Dương đàn piano là vừa học, chuyện này chỉ cần hỏi thăm vài câu bên bộ phận đào tạo thì có thể biết được. Đối phương có ý nói như vậy để làm cho Lục Dương khó chịu.

Vương Hữu Lan lo lắng nhìn về phía cậu bé bên cạnh mình định an ủi vài câu, không nghĩ rằng trên mặt Lục Dương lại không nhìn ra một chút xấu hổ hoặc tức giận, có chỉ là bình tĩnh và mỉm cười.

“Vậy tôi đi về trước, anh Vương có chuyện gì thì cứ tìm tôi.” Lục Dương nói tạm biệt với Vương Hữu Lan xong thì đi về phía thang máy.

Tô Hoạch nhìn thấy bóng dáng Lục Dương đi xa thì động đậy ngón tay.

* * *

Khi nhận được tin thông qua buổi thử vai thì Lục Dương đang ở trong phòng khách chơi đồ chơi với Hắc Hắc.

Đừng nhìn nhóc còn nhỏ những sức lực hoạt bát cũng không nhỏ, bước chân nhỏ mập đuổi theo quả bóng lăn qua lăn lại ở trên thảm trong phòng khách. Đôi tai hình tam giác lớn vỗ lên vỗ xuống, dường như hành động tạo ra gió đặc biệt sung sướng.

“Hắc Hắc lại đây!” Lục Dương thấy nó chạy xa nhanh chóng kêu tên của nó.

Nhóc vô cùng thông minh, đã biết “Hắc Hắc” là một tên khác của mình. Lục Dương chỉ cần kêu “Hắc Bối” hoặc là “Hắc Hắc” thì nó ít nhất sẽ quay đầu lại nhìn sang.

Lúc này trong tay Lục Dương cầm thức ăn cho chó con lắc lắc với nhóc. Hắc Hắc lập tức chạy đến như tên lửa. Tầng số lắc mông nhỏ quá nhanh làm cho mọi người không thể nhìn thấy rõ, Lục Dương nhịn không được vươn tay ra sờ sờ.

Nếu như bình thường Hắc Hắc sẽ quay đầu lại làm bộ muốn cắn người. Mông của Corgi sao có thể tùy tiện sờ vào chứ? Chưa từng nghe qua mông Corgi không được sờ nha?

Nhưng hiện tại nó đối với đồ ăn trong tay Lục Dương càng cảm thấy hứng thú, quyết định trước ăn đồ ăn xong mới tính sổ với “tên háo sắc” này! Vì thế dùng hai chân nhỏ trước khoát lên trên cổ tay Lục Dương, rướn cổ ăn đồ ăn trong tay cậu.

Lục Dương mở lòng bàn tay ra lập tức cảm giác được nhóc dùng đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay cậu. Sau đó mấy viên thức ăn cho chó trong lòng bàn tay đã không thấy tăm hơi.

Hắc Hắc có được thứ mình muốn cái mông nhỏ còn run rẩy hạnh phúc hơn nữa. Sau khi liếm 2 - 3 lần đã ăn hết đồ ăn cái đầu nhỏ nhìn về phía Lục Dương kêu gâu gâu, nhìn qua rất đáng yêu!

Lục Dương ôm nhóc lên hôn hôn cái đầu nhỏ của nó, vừa vặn bị Tông Chính Hải đi vào phòng khách nhìn thấy.

Vừa mới chào hỏi với Tông Chính Hải thì Lục Dương nghe thấy tiếng di động mình đang vang lên. Tông Chính Hải đi tới ôm Hắc Hắc đi để cho Lục Dương có thể nghe điện thoại.

“Alô, anh Vương!” Lục Dương cầm di động lên bắt máy: “Có chuyện gì không?”

Đối phương nói cái gì mà làm cho mắt Lục Dương sáng lên vui mừng nói: “Thật sao? Nhanh như vậy? Được được, tôi lập tức đến công ty. Có gì đâu, một chút cũng không có quấy rầy! Vậy anh chờ tôi, tôi sẽ đến rất nhanh!”

Tông Chính Hải thấy Lục Dương nhìn qua thật vui vẻ tâm tình cũng bỗng nhiên vui vẻ theo, hắn hỏi: “Có phải có tin gì tốt hay không?”

Lục Dương khó nén kích động nói với Tông Chính Hải: “Là ngày hôm qua có đi thử vai, không nghĩ tới kết quả đã có nhanh như vậy, tôi thông qua!”

“Chúc mừng cậu!” Tông Chính Hải biết Lục Dương trong khoảng thời gian rất vất vả. Hắn cảm thấy đây là Lục Dương nên được: “Bây giờ cậu phải đến Bác Á à?”

“Dạ, người đại diện kêu tôi đi qua nói chuyện chi tiết.” Vốn dĩ nói hôm nay kêu cậu nghỉ ngơi. Nhưng nghe được tin tốt như vậy, cho dù là Vương Hữu Lan hay là Lục Dương cũng đều hy vọng giải quyết mọi chuyện sớm nhất có thể.

Gọi xe bên ngoài còn phải mất thời gian, Lục Dương đành phải làm phiền Lưu Hướng Hùng. Vì thế chuẩn bị gọi điện thoại cho y.

Lúc này Tông Chính Hải mở miệng nói: “Hôm nay tôi không có việc gì, để tôi đưa cậu qua đó. Đợi lát nữa thuận tiện đi ra ngoài ăn một bữa cơm chúc mừng cậu lấy được vai này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.