Nam Chính, Thiết Lập Nhân Vật Của Ngài Băng Rồi!

Chương 22: Chương 22: Phiên ngoại: Phương thức trừng phạt chính xác của Hệ Thống (Bản H)




Phiên ngoại: Phương thức trừng phạt chính xác của Hệ Thống (Bản H)

Tác giả::3 Vâng, như đã hứa, bản H của các nàng đã có rồi đây. Lão lần đầu viết H, có thể sẽ không được kích thích cho lắm, cho nên mong mọi người nếu thấy chỉ có nước luộc thịt thì cũng đừng thất vọng nha, lão nhất định sẽ cố gắng viết tốt hơn vào lần sau. (Ẩn ý: Sẽ có phiên ngoại H tiếp theo.=)))

Thứ hai, phiên ngoại này là phiên bản 18+ của phần trừng phạt trong 5 năm ở thế giới nguyên tác.:)) Phiên ngoại cũng không liên quan đến nội dung truyện nên có lẽ nó sẽ không xuất hiện trong chính văn.(bởi vì đây chỉ là phương hướng tác giả muốn hướng đến mà thôi, ha hả). Nên là, bắt đầu play cầm tù hắc ốc nào mọi người~~~

******

Thừa Thanh vừa mở mắt tỉnh lại, liền thấy bản thân ở trong một động tối âm u ẩm ướt, mùi nấm mốc gay mũi trong không khí làm hắn không chịu được nhíu mày, vừa định đứng dậy thoát khỏi nơi đây, nhưng tay chân truyền tới cảm giác đau đớn cùng tiếng xích sắt loảng xoảng khiến hắn mới nhận ra bản thân đang bị khóa lại thành hình chữ đại nằm ở trên giường. Đầu Thừa Thanh ầm một tiếng nổ vang, khi nghĩ tới chuyện sắp tới sẽ xảy ra, hắn lập tức sợ hãi nằm ở trên giường giãy giụa muốn tránh thoát khỏi trói buộc, khiến xích sắt bị lay động phát ra tiếng loảng xoảng chói tai. Nhưng mặc kệ Thừa Thanh cố gắng vận dụng linh khí thế nào thì cũng không sử dụng được một tia linh lực.

“Khốn kiếp, thả ta ra! Thả ta ra!”

Bị bóng tối và sợ hãi bủa vây, gần như làm cho Thừa Thanh hỏng mất lý trí.

Cạch.

Tiếng cửa mở vang lên, một tia sáng theo khe hở chiếu vào. Một nam nhân thân hình cao lớn đứng chặn ở cửa, bởi vì ngược sáng nên Thừa Thanh không nhìn rõ được mặt của nam nhân. Nhưng hắn nhìn nam nhân này, không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Nam nhân cũng không để Thừa Thanh phải chờ lâu, hắn đóng lại cửa động, chậm rãi đi vào, rõ ràng là người tu tiên, nhưng mỗi bước đi của hắn lại cố tình đạp trên mặt đất phát ra tiếng “thịch, thịch, thịch” như tiếng gõ vào trái tim của Thừa Thanh.

Khi nam nhân đã đi tới bên cạnh giường, y khẽ phẩy tay một cái, trong động liền lập tức được chiếu sáng. Bởi vì ở quá lâu trong bóng tối nên Thừa Thanh nhất thời không thích ứng kịp với cường độ ánh sáng mạnh như vậy, buộc phải nheo mắt lại để tránh làm đau mắt. Sau khi đã thích ứng được rồi, Thừa Thanh mới ngửa đầu lên nhìn y.

Nam nhân thân hình cao lớn, mặc trên người một bộ cẩm bào màu đen, gương mặt tuấn mỹ như tuyệt tác, mang theo khí thế nguy hiểm cùng huyết tinh, đôi mắt tím giống như được phủ một lớp băng mỏng, vừa nhìn đã khiến cho người khác cảm thấy rét lạnh. Cho dù nam nhân này đã thay đổi rất nhiều, nhưng Thừa Thanh vẫn có thể mơ hồ nhận ra những đường nét cũ từ gương mặt tuấn mỹ kia. Hắn, chính là Lăng Dạ, Lăng đại ma vương trong nguyên tác.

“Sư tôn đại nhân. Ngài, khỏe chứ?” Nhân vật chính hơi cong khóe môi tạo thành một nụ cười, khiến cho gương mặt vốn lạnh lẽo đột ngột trở nên ôn hòa thậm chí mang theo chút mị hoặc. Bất cứ là ai nếu bị hắn dùng khuôn mặt này đối diện, hẳn đều có thể khiến cho đối phương si mê. Đáng tiếc Thừa Thanh vô cùng hiểu rõ nhân vật chính trong nguyên tác, đối với hắn chỉ có sợ hãi chứ không có một tia si mê nào.

“Ngươi muốn làm gì ta?” Cuối cùng Thừa Thanh vẫn lấy lại được bình tĩnh, lãnh đạm hỏi lại Lăng Dạ. Khi bị hệ thống trừng phạt, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý bị nhân vật chính tra tấn rồi. Ngược lại bây giờ nhìn thấy Lăng Dạ lại cảm thấy an toàn hơn khi ở một mình.

“Ha... Ta muốn làm gì sao sư tôn...” Giọng Lăng Dạ trầm thấp mà gợi cảm, hắn đi tới bên giường, cúi người xuống giơ tay đặt lên gò má của Thừa Thanh, ánh mắt tràn đầy si mê, giống như trân bảo tỉ mỉ vuốt ve gương mặt của y, một tay còn lại lưu luyến ở trên y bào của Thừa Thanh chậm rãi vuốt phẳng những nếp gấp. Khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười tà mị, gằn giọng nói.”Ta... Chính là muốn làm ngươi!”

Thừa Thanh vừa nghe liền cảm thấy kinh hãi, không chờ hắn kịp làm ra phản ứng gì, Lăng Dạ đã đem y tiên của Thừa Thanh xé nát. Những mảnh quần áo nửa che nửa hở treo ở trên cơ thể y càng làm nổi bật làn da trắng nõn như ngọc của y, khiến người khác có một cảm giác muốn lăng nhục y kì lạ.

“Không! Ngươi buông ra! Ngươi buông ta ra!” Cho dù không thể tin nhưng Thừa Thanh cũng hiểu được Lăng Dạ muốn làm gì mình. Y không sợ bị tra tấn, nhưng lại không thể chấp nhận được chuyện tiếp theo sẽ xảy ra. Thừa Thanh hoảng sợ giãy giụa muốn tránh thoát khỏi trói buộc nhưng chỉ càng làm cho xích sắt cuốn chặt lấy.

Sự phản kháng của Thừa Thanh dường như kích động tới Lăng Dạ, hắn thô bạo đem Thừa Thanh đè dưới thân không để cho y nhúc nhích được nữa, ánh mắt hắn lóe qua một tia điên cuồng, cúi đầu xuống nhắm ngay điểm đỏ ở trước ngực y cắn lấy. Hàm răng kẹp lấy đầu vú của y cắn mạnh, đầu lưỡi trơn mềm cố y bao lấy núm vú của y cọ xát kích thích. Một tay của hắn ép buộc Thừa Thanh mở rộng hai chân ra cuốn quanh hông, ngón tay thon dài sờ soạng phía dưới hạ thân, tìm kiếm nơi hắn khao khát nhất nhẹ nhàng vuốt ve bên ngoài miệng huyệt. Từng nơi mà Lăng Dạ chạm vào đều khiến Thừa Thanh có cảm giác vừa hưng phấn lại sợ hãi.

“Không... Không được. Ngươi cút ngay... Không được chạm vào ta!” Cho dù có giãy dụa thế nào Thừa Thanh cũng không thể thoát ra khỏi được trói buộc của Lăng Dạ. Hắn tuyệt vọng, sợ hãi, bất lực, đôi môi bị cắn mạnh kìm nén những tiếng rên rỉ thoát ra tới nỗi bật máu. Ánh mắt y hàm chứa không cam lòng cùng hận thù nồng hậu. Cảm giác cơ thể bị đối phương đùa bỡn trong tay khiến Thừa Thanh ghê tởm, cho dù giãy giụa khiến cho còng tay còng chân siết đỏ cả tay, y vẫn không dừng lại.

Sự phản kháng đó của Thừa Thanh càng khiến cho Lăng Dạ trở nên thô bạo. Người này là của hắn. Là sư phụ hắn ngay từ đầu đã tôn sùng. Nhưng hết lần này tới lần khác, y đều xua đuổi, ghét bỏ hắn.

Không thể không thể không thể không thể không thể không thể không thể không thể không thể không thể không thể không thể không thể.

Hắn muốn xâm phạm y, muốn y khóc lóc cầu xin hắn. Muốn biến y thành con rối ở bên cạnh hắn. Ngoan ngoãn chỉ thuộc về hắn. Cho dù phải phá hủy y, chỉ có thể chiếm thân xác của y hắn cũng chấp nhận.

“Không cho ta chạm vào? Như vậy, ta càng phải hung hăng xâm phạm ngươi, sư tôn!” Lăng Dạ cũng như mất lý trí, trầm giọng quát lên.

Vì thế mặc kệ người dưới thân căm hận, Lăng Dạ dùng linh lực trói Thừa Thanh lại không khiến cho y có thể hoạt động được nữa. Hắn há miệng cắn lấy hạt đỏ trước ngực y cắn mạnh, tham lam bú mút lấy nó. Ngón tay vốn vuốt ve những nếp thịt không chút chần chừ đâm vào nơi hậu huyệt xốp mềm kia của Thừa Thanh, tàn nhẫn đâm chọc nơi huyệt đạo mềm mại.

Nơi riêng tư nhất bị người xâm phạm vào khiến Thừa Thanh vừa tức giận vừa xấu hổ, nhưng bản thân lại bị Lăng Dạ trói chặt khiến y chỉ có thể giận dữ mắng chửi, giọng nói trong trẻo lạnh lùng hiện tại lại mang theo run rẩy bất lực.”Không... Người cút ra... Đừng chạm vào ta... Cút! Ghê tởm! Mau bỏ ngón tay của ngươi ra!”

Nhưng mặc kệ hắn mắng chửi tức giận như thế nào, Lăng Dạ cũng làm như không nghe thấy. Hắn mải mê thưởng thức cơ thể của người dưới thân, hung hăng gặm cắn. Mùi mai thơm nhẹ, làn da trong suốt trắng sáng, làn da không chút tì vết, vòng eo mềm dẻo lại thon nhỏ. Cả nơi hậu huyệt xốp mềm không ngừng mút lấy ngón tay hắn đều khiến hắn phát điên. Sư tôn của hắn, cơ thể của y, mùi vị của y, vị ngọt của y đều khiến hắn mê đến điên đảo.

Nơi phía dưới của hắn vì hưng phấn mà trướng cứng lên, ngay cả cách một lớp y phục cũng có thể cảm nhận được độ nóng bỏng của nó. Trong đầu Lăng Dạ lúc này có một âm thanh đang kêu gào hắn:“Xâm phạm người này, chiếm đoạt người này, hung hăng xỏ xuyên qua người này, như vậy y có thể hoàn toàn thuộc về hắn! Vĩnh viễn thuộc về hắn!”

Giống như là bị tâm ma ma hóa, Lăng Dạ lúc này đã mất hết lý trí. Hắn không kịp chờ đợi dùng pháp lực chấn vỡ quần áo của cả hai, hai tay nắm lấy đôi chân của Thừa Thanh kéo da, côn thịt thô to nóng bóng kề ngay bên miệng tiểu huyệt đỏ hồng xinh đẹp, hông dùng sức một cái lập tức đẩy côn thịt thô to vào trong.

Khoảnh khắc côn thịt được vách thịt mềm mại của y bao vây lấy, thật mạnh co bóp muốn đem dị vật bị ép buộc nhét vào trong cơ thể tống ra ngoài, nhưng điều đó chỉ lại càng làm cho Lăng Dạ cảm thấy hưng phấn. Hắn không khống chế được bản thân, hoàn toàn bị dục vọng chi phối bắt đầu nâng chân y lên thô bạo mà đâm chọc côn thịt ra vào bên trong tiểu huyệt. Mỗi lần thân côn thịt ma xát với vách tường đều khiến Lăng Dạ cảm nhận được cực độ khoái cảm.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Thừa Thanh chưa kịp phản kháng đã bị Lăng Dạ ép buộc cưỡng bức. Ngay khi đại côn thịt của hắn đâm vào trong cơ thể, sợi thần kinh cuối cùng của Thừa Thanh cũng đứt đoạn. Hắn ghê tởm, kinh hãi. Ý thức được bản thân đang bị cưỡng đoạt, vẻ bình tĩnh thường ngày của Thừa Thanh rốt cục không thể duy trì được nữa. Cho dù cơ thể bị xích trói chặt, hắn cũng liều mạng giãy dụa, ánh mắt tràn đầy nước mắt không cam tâm và thù hận sâu đậm. “Súc sinh! Cút! Cút ra ngay cho ta! Khốn kiếp! A... Bỏ... Mau bỏ nó ra! Ghê tởm! Lăng Dạ! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!”

Trong huyệt động u ám vang lên tiếng gào thét, tiếng xích sắt va chạm vào nhau cùng tiếng hai cơ thể giao hợp, tiếng thở dốc của nam nhân. Lăng Dạ không hề quan tâm Thừa Thanh có hận hắn hay không. Hắn chỉ muốn chiếm đoạt người này, xích người này lại ở bên người, hung hăng xâm phạm y, dùng côn thịt của bản thân đâm chọc y. Biến y vĩnh viễn thành người của mình.

Mỗi lần côn thịt ra vào bên trong huyệt đạo đều có thể mang lại khoái cảm cực hạn cho hắn. Hắn như một đầu dã thú tìm được con mồi của mình, hung hăng cắn xé hưởng dụng thành quả của mình. Không chỉ là đầu vú đáng thương, ngay cả lồng ngực, cổ, xương quai xanh gợi cảm cùng bờ môi lạnh bạc của Thừa Thanh đều bị hắn tàn nhẫn chà đạp dày vò. Mỗi nơi trên cơ thể y đều có dấu vết của hắn. Điều này khiến cho hắn cảm thấy cực độ thỏa mãn. Hắn sẽ giữ người này bên mình, ngày đêm đều chiếm đoạt y, phá hủy y, biến y ngoan ngoãn phục tùng mình... Sẽ như thế...

Đêm còn dài. Trong sơn động mập mờ ánh nến, cuộc giao hoan vừa điên cuồng vừa oán hận vẫn còn tiếp tục...

----------

Tác giả: Thực ra lão còn muốn viết nữa nhưng lười quá nên tới đây thôi. Lão e viết tiếp thì chương này tới năm sáu nghìn chữ mất. Hê hê. Vẫn là lần đầu viết H văn, toàn tập trung miêu tả ba cái thứ linh tinh, chưa vào phần chính gì cả. Thôi thì các khả ái uống tạm nước luộc thịt rồi bỏ qua cho lão nga!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.