Nam Chính Này, Tôi Không Cần!

Chương 12: Chương 12




Edit & Beta: Khả Duyên

Nam Ngôn làm thế nào cũng không thể nghĩ ra, mỗi người mỗi giường mỗi chiếc chăn, ngay cả ngủ cũng xoay lưng lại với nhau, nhưng tại vì sao khi vừa ngủ dậy thì cô đã nằm ở trong lòng của Thẩm Quân Cố rồi?

Cô hoàn toàn không có dũng khí để đối mặt với hiện thực này, Nam Ngôn hận không thể nhắm mắt lại tiếp tục ngủ thêm một giấc nữa.

Thế nhưng, chẳng ai chịu phối hợp với cô cả.

Thẩm Quân Cố định đứng dậy, muốn rút cánh tay ra khỏi người Nam Ngôn, cô lại không thể không đứng dậy theo anh.

Hai cái chăn cũng đã quấn lại với nhau thành một đoàn, Thẩm Quân Cố không quan tâm đến mớ hỗn độn ở trên giường, anh lấy áo khoác ở một bên rồi mặc vào.

Anh lạnh nhạt giống như đang ở trong chính căn nhà của mình vậy, Thẩm Quân Cố chỉ tuỳ ý mặc áo vào rồi dùng tay vuốt lại mái tóc rối tung do nằm ngủ của anh.

Nam Ngôn lại không giống vậy.

Cô mở ngăn kéo trên tủ đầu giường ra, muốn tìm một chiếc khẩu trang để đeo vào.

Cô cũng cần mặt mũi, được chứ?

Văn đạo diễn vẫn còn biết tốt xấu, ông không thể không biết xấu hổ mà đi trêu chọc một cô gái nhỏ hay thẹn thùng được, thừa dịp Nam Ngôn không chú ý đến, ông nhướng mày nheo mắt nhìn Thẩm Quân Cố, vẻ mặt tươi cười hóng chuyện bát quái.

Thẩm Quân Cố trực tiếp ngó lơ không thèm nhìn.

Văn đạo diễn là đến thăm bệnh nhân, trên tay còn mang theo một giỏ trái cây, ông thuận tay đóng cửa lại, cười cười đưa giỏ trái cây cho Thẩm Quân Cố.

“Là bác đến không đúng lúc, quên gọi trước cho cậu.”

Thẩm Quân Cố đưa tay nhận lấy giỏ trái cây.

“Không sao đâu ạ.”

Văn đạo diễn và Thẩm Quân Cố cùng đi đến ngồi xuống trên ghế sofa, lúc này Nam Ngôn cũng vừa hay đã sửa sang lại tốt lắm.

Vì nằm ngủ nên mái tóc xoăn dài của cô có hơi rối một chút, càng làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Điều đặc biệt là vừa rồi cô còn rất ngượng ngùng, bây giờ lại cố tỏ ra vẻ trấn tĩnh, gượng ép đến nỗi ngay cả nở nụ cười cũng lộ ra tám cái răng đúng tiêu chuẩn của nhân viên ngành dịch vụ.

Văn đạo diễn vừa đi vào liền nhìn thấy hai người nằm ôm nhau trên cùng một chiếc giường, ông cũng không có ý kiến gì, chỉ nhiệt tình hỏi han tình trạng thân thể của Nam Ngôn, sau khi biết được ngày mai cô có thể xuất viện, Văn đạo diễn chợt vỗ ót một cái.

“Tốt tốt, nếu sớm biết bệnh của cháu cũng không nặng lắm thì bác cũng sẽ không đến đây một chuyến đâu, thật sự thì bác không có thời gian lắm.” Văn đạo diễn nhớ lại chuyện cũ, “Cháu không biết chứ, lúc trước cũng có một diễn viên bị sốt cao, chưa kịp quay phim đã phải nhập viện rồi, phải nằm trong bệnh viện gần mười ngày, quay phim thì không xong, bác lại còn phải thường xuyên đến xem. Vừa nghe tin cháu nhập viện, bác cứ tưởng lại xong rồi, lại thêm mười ngày nữa.”

“Không nghĩ tới một cô gái như cháu, chỉ mới có hai ngày mà đã khoẻ lại rồi, tố chất thân thể của cháu mạnh mẽ thật đấy!”

Không đợi Nam Ngôn mở miệng, Văn đạo diễn đã ngay lập tức quay sang nhíu mày nhìn Thẩm Quân Cố, ngữ khí đầy chế nhạo: “Lão Thẩm à, chuyện này ít nhiều gì cũng nhờ có cậu phản ứng mau, nhưng làm sao mà cậu biết được cô bé này bị bệnh thế?”

Câu hỏi này tuy rất bình thường, nhưng ai cũng đều có thể nghe ra mùi vị hóng chuyện trong cái ngữ khí kia của Văn đạo diễn.

Nam Ngôn cũng bày ra vẻ mặt khó hiểu.

“Đối diễn.”

Văn đạo diễn vẻ mặt phức tạp, ông cẩn trọng hỏi lại: “Đây cũng nằm trong kịch bản của bác hả?”

Thẩm Quân Cố: “.....”

Nam Ngôn: “.....”

Văn đạo diễn vuốt cằm, lầm bầm lầu bầu: “Rất có khả năng đây là kịch bản của bác đấy.”

Văn đạo diễn rất thích bát quái, nhưng nhờ có ông xuất hiện ở đây nên đã giảm bớt đi sự xấu hổ trước đó, tiếc là Văn đạo diễn còn có công việc, không thể ở lại đây lâu, ông đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh như vậy.

Sau khi xác định ngày mai Nam Ngôn có thể quay trở lại phim trường, ông nói thêm vài câu với Thẩm Quân Cố, dặn dò xong thì liền mau chóng rời đi.

Văn đạo diễn vừa đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Nam Ngôn cùng Thẩm Quân Cố.

Thẩm Quân Cố đang xem điện thoại di động, điện thoại của anh có tin nhắn mới đến liên tục, âm thanh thông báo vang lên không dứt.

Nam Ngôn hắng giọng, lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc này.

“Anh có việc gấp lắm sao? Nếu không thì anh cứ trở về đoàn phim trước, tôi sẽ tự mình về sau, không cần phải có người đi cùng đâu.”

Mí mắt của Thẩm Quân Cố liên tục run rẩy, anh lạnh mặt nhìn Nam Ngôn, sau đó xoay màn hình điện thoại hướng về phía cô.

“Tôi nghĩ đây không phải là việc gấp đâu.”

Là giao diện trò chuyện trên WeChat.

Thị lực 5.0* giúp Nam Ngôn có thể nhìn rõ được từng câu từng chữ của đoạn tin nhắn.

*Ai có lòng tốt giải thích giúp mình chỗ này với ạ TT Ban đầu cứ nghĩ là thị lực 5/10 nhưng nếu 5/10 thì làm sao lại có thể thấy rõ được nhỉ ỌvỌ

“Ông đây biết rõ cậu ghét bỏ ông đây quấy rầy thế giới hai người của cậu chứ gì? Vẫn là Văn đạo diễn ta đây thức thời, biết điều nên vội đi nhanh [chống nạnh]”

“Vừa rồi ở trước mặt tiểu Nam nên ông đây không thể không biết xấu hổ mà nói ra trước mặt con bé được, lão Thẩm à, cậu thật có tiền đồ đó, không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì thật là kinh người!”

“Cừ thật, không chú ý một cái mà đã cùng với người ta thân mật ôm ấp trên cùng một chiếc giường rồi!”

“Lão Thẩm, có phải là do cậu làm anh hùng cứu mỹ nhân, xây dựng một hình tượng tuyệt vời cao nghìn trượng, tiểu Nam nhất thời không thể cưỡng lại được mị lực của cậu cho nên đã theo cậu có đúng không?”

“Lão Thẩm! Lão Thẩm! Tại sao lại không trả lời ông đây hả? Bận đắm chìm trong hơi thở ôn nhu của mỹ nhân rồi sao?”

Nam Ngôn ánh mắt phức tạp: “....”

Văn đạo diễn thích hóng chuyện, cô biết. Chuyện vừa rồi của cô và Thẩm Quân Cố rất dễ khiến cho người khác bàn tàn, cô cũng biết điều đó. Thế nhưng, ông ấy đã đi rồi nhưng vì sao vẫn còn muốn tiếp tục hóng chuyện như thế? Còn có, Thẩm Quân Cố vì sao lại đưa đoạn tin nhắn xấu hổ kia cho cô xem cơ chứ?

Nam Ngôn không nói nên lời.

*

Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, thân thể của Nam Ngôn đã hoàn toàn hồi phục, cô cùng với Thẩm Quân Cố quay trở lại đoàn phim.

Nam Ngôn còn có hai cảnh diễn, một cảnh là cô diễn cùng với Vương tử của Khương Quốc. Cảnh còn lại là cô chết dưới tay của nam chính Mộ Dung Thành.

Diễn viên thủ vai Vương tử của Khương Quốc cũng vừa mới gia nhập vào đoàn làm phim rồi.

Nhân vật này khá là đặc biệt, trong toàn bộ phim tuy chỉ có hai ba cảnh diễn nhưng đây lại là một nhân vật rất quan trọng của bộ phim.

Mọi người nói rằng vai diễn này là mời một diễn viên mới có nhân khí cao đang rất nổi tiếng trong giới giải trí đến để làm diễn viên khách mời.

Nhân vật này cùng với Nam Ngôn có hai phân cảnh đối diễn với nhau, Nam Ngôn vừa trở về liền được thông báo nghỉ ngơi một ngày để chuẩn bị, nhân cơ hội này làm quen một chút với vị diễn viên khách mời kia.

Trong đoàn phim, mọi người đều biết Nam Ngôn sốt cao phải nằm viện hai ngày, cô vừa quay lại phim trường, mọi người liền đến thăm cô ngay, còn tặng cho cô rất nhiều quà tặng.

Nam Ngôn thụ sủng nhược kinh.

Bất quá, may là mọi người chỉ biết Thẩm Quân Cố đưa cô đi bệnh viện, nhưng lại không biết Thẩm Quân Cố đã ở cùng với cô trong hai ngày liền. Tề Oánh và Hà Chỉ chỉ nghĩ Thẩm Quân Cố xin phép để quay về*, hai người họ đến bây giờ vẫn còn đang buồn bực vì không biết Thẩm Quân Cố còn có lịch trình nào khác.

*Bộ phim này đang quay ở trên núi, nên quay về ở đây là quay về thành phố/về nhà.

Nam Ngôn tự nhiên sẽ không nói ra.

Thẩm Quân Cố khi ở trong bệnh viện đã tận chức tận trách với thân phận một người chồng, nhưng khi trở lại đoàn phim thì không còn gì nữa. Hai người khách khí với nhau, trong mắt người khác bọn họ chính là những con người xa lạ không hề quen biết nhau.

Chỉ có duy nhất Văn đạo diễn đã từng chứng kiến Nam Ngôn cùng Thẩm Quân Cố ngủ chung một giường, ông lúc nào cũng nhướng mi, chớp mắt đầy ẩn ý nhìn Thẩm Quân Cố.

Thẩm Quân Cố hoàn toàn xem như không thấy.

Nam Ngôn trở lại đoàn phim sau đó lại được nghỉ ngơi thêm một ngày, cô nâng cao tinh thần lên gấp trăm lần, cố gắng nhanh chóng học thuộc lời thoại rồi vội vã muốn đi tìm vị tiền bối đối diễn cùng cô kia.

Đoàn phim đã thống nhất ở chung với nhau trong một khách sạn trên thị trấn, điều kiện tuy không được tốt lắm, thiết bị vật dụng cũng đã cũ, nhưng bù lại là phòng nhỏ nên một tầng có thể ở được rất nhiều người.

Nam Ngôn ở phòng trên lầu ba, cùng một tầng với các diễn viên phụ và nhân viên công tác. Còn vị diễn viên mới đến kia ở tầng 4, trên tầng 4 thì có nhiều diễn viên hơn một chút. Còn tầng 5 chỉ có 5 phòng, phòng của Thẩm Quân Cố, Văn đạo diễn, Tề Oánh, nam số hai, và nam số ba Hà Chỉ.

Tám giờ sáng, Nam Ngôn đã có mặt ở đại sảnh tầng một của khách sạn, cô đang cầm kịch bản trên tay, sau lưng cô là cầu thang lên xuống, Nam Ngôn đang ngồi chờ vị nam diễn viên mới đến kia xuất hiện.

Vào lúc Thẩm Quân Cố đi xuống lầu, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nam Ngôn đang khoác một chiếc áo thật dày ngồi trên chiếc ghế sofa ở đại sảnh, cô ngồi quay lưng lại với anh, trên tay cô đang cầm cuốn kịch bản.

Cô khỏi bệnh rất nhanh, lúc này gương mặt của cô hồng nhuận khoẻ khoắn, không nhìn ra một chút bệnh trạng nào.

Nam Ngôn bất ngờ quay sang nhìn anh.

Thẩm Quân Cố chợt dừng bước.

“Đang đợi ai sao?”

Nam Ngôn gật đầu: “Văn đạo diễn nói, diễn viên thủ vai Vương tử của Khương Quốc hôm nay có cảnh diễn chung với tôi, bác ấy muốn tôi đến làm quen một chút để khi diễn có thể đạt được hiệu quả tốt hơn.”

Cô và người đó không quen biết nhau, lại là bạn diễn khác giới, cô cũng không thể nào đến gõ cửa phòng của người ta được. Dưới tình huống không có phương thức liên hệ của nhau, cô cũng chỉ có thể ngồi đợi ở đây mà thôi.

Đôi mắt của Thẩm Quân Cố ánh lên một tia kì lạ.

“Em đang đợi cậu ta.”

Dường như anh có điều gì đó muốn nói với cô, chỉ là Nam Ngôn không hiểu, Thẩm Quân Cố đành bước lại gần cô hơn.

“Em có quen biết với diễn viên đóng vai Vương tử của Khương Quốc sao?”

“Văn đạo diễn chưa nói cho tôi biết đó là ai cả..” Nam Ngôn nói như điều đương nhiên, “Nhưng cho dù có nói cho tôi biết người mới đến đó là ai, tôi cũng không biết đâu.”

Thẩm Quân Cố cười như không cười nhìn cô, anh không nói gì nữa mà xoay người rời đi.

Nam Ngôn cúi đầu tiếp tục xem kịch bản của mình.

Một lát sau, cô nhận thấy hình như có ai đó đang đi xuống từ trên cầu thang.

Cô ngẩng đầu nhìn sang.

Nam Ngôn: “.....”

Mù mắt cô rồi!

Từ trên cầu thang bước xuống là một người đàn ông trẻ tuổi với mái tóc ngắn hơi xoăn, môi hồng răng trắng, với diện mạo thanh tú đang được chào đón rất nồng nhiệt trong giới giải trí hiện nay, hắn đang cầm theo kịch bản, liên tục ngáp ngắn ngáp dài, có vẻ như vẫn còn đang rất buồn ngủ.

Theo sát phía sau hắn là một cô gái cột tóc đuôi ngựa, mang một vẻ đẹp thanh thuần trong sáng.

Cô gái đang ôm chiếc áo khoác của chàng trai trong tay, trong miệng còn đang nói cái gì đó, vừa giống như oán trách lại vừa giống như đang làm nũng.

Tô Tà, Tần Di Nhiên.

Trong giới giải trí có nhân khí cao nhưng vị thế không cao, sau lưng của người mới này có một lượng fans cực kì đông đảo.

Thì ra người mà Văn đạo diễn muốn nói đến chính là Tô Tà.

Tô Tà như có cảm giác, hắn quay đầu sang nhìn về phía chiếc ghế sofa bên này.

Nam Ngôn có một loại xúc động muốn chui xuống trốn ở sau chiếc ghế sofa không ra.

Nhưng cô không hề nhúc nhích, vẫn ngồi rất vững vàng, thậm chí còn mỉm cười đầy hoà ái, chẳng khác nào bộ dáng của thánh mẫu Mary Sue.

“Thật là khéo.”

Nam Ngôn bày ra bộ dáng của chủ nhân, bình tĩnh như nước, khách khí trò chuyện cùng bọn họ: “Quay phim ở nơi này, trên cao lạnh như vậy, không biết Tô tiên sinh cùng với Tần tiểu thư có thích ứng được hay không?”

Tô Tà dụi mắt vài lần.

Hắn cho rằng bản thân đã nhìn lầm rồi.

Ngồi ở cách đó không xa chẳng phải là cô gái vẫn luôn theo đuổi hắn không buông - Nam Ngôn đó sao?

Cô như thế nào lại ở chỗ này?

“Vì sao chị lại ở đây thế?!”

Lời nói trong lòng của Tô Tà đã bị Tần Di Nhiên hỏi ra tiếng.

Thay vì là hỏi, Tần Di Nhiên mang theo ngữ khí nôn nóng và giận dữ giống như là đang chất vấn cô hơn.

Nam Ngôn vô tội quơ quơ cuốn kịch bản trên tay: “Diễn xuất a!”

Tô Tà nhìn chằm chằm vào trang giấy đang mở từ cuốn kịch bản Nam Ngôn đang cầm trên tay, nội dung trên đó rất quen thuộc, những chỗ được cô đánh dấu vừa khéo là vị trí lời thoại của hắn.

“Cô là Nghênh Phong Liễu sao?”

Tô Tà đầu óc hỗn loạn, hắn theo bản năng bước hai bước lại gần Nam Ngôn.

“Tô Tà!”

Tần Di Nhiên ngay lập tức túm lấy cánh tay của hắn, cô ta cắn môi, vội vàng nói: “Đạo diễn đang tìm anh đấy, chúng ta không đi ngay bây giờ thì sẽ muộn mất.”

“Nhưng....” Tô Tà còn muốn nói gì đó, hắn lúc này đã tỉnh táo hơn một chút, nhìn Nam Ngôn xem cô có điều gì muốn nói với hắn hay không.

Nam Ngôn tươi cười dịu dàng: “Không phải nói là đạo diễn đang tìm các người sao? Vậy hai người mau đi đi.”

“Đạo diễn muốn tôi cùng với diễn viên thủ vai Nghênh Phong Liễu đối diễn với nhau.”

Tô Tà nhớ lại lời nói ngày hôm qua của Văn đạo diễn, nhìn nhìn Nam Ngôn: “Cô ở đây là chờ cùng tôi đối diễn sao?”

“Tô Tà, em cũng có thể đối diễn cùng anh a!” Tần Di Nhiên cắn cắn môi, thấp giọng nói nhỏ ở bên tai của Tô Tà, “Anh đã quên lúc trước Nam Ngôn đã từng theo đuổi anh rất điên cuồng hay sao? Bám lấy anh không buông cơ mà. Nếu bây giờ anh cùng chị ta đối diễn, chị ta lại có những hành vi quá đáng thì phải làm sao bây giờ? Anh không phải rất lo lắng cho thanh danh của bản thân sao? Chuyện này đoàn làm phim vốn không có ai biết cả, anh làm như vậy chẳng khác nào đang tạo cơ hội cho chị ta gây thêm chuyện rắc rối.”

Tô Tà dừng bước.

Những gì Tần Di Nhiên nói không hề sai.

Nhưng mà.....

Hắn nhìn ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Nam Ngôn, giống như có một chậu nước lạnh hắt vào trong lòng hắn, làm cho hắn trong nháy mắt bỗng nhiên trở nên thanh tỉnh.

Nam Ngôn bây giờ vẫn còn có thể theo đuổi hắn sao?

Sự thờ ơ trong đôi mắt của Nam Ngôn không phải là giả vờ.

Từ lúc nhìn thấy hắn cho đến bây giờ, Tô Tà quan sát rất rõ ràng, Nam Ngôn dường như không có kiên nhẫn với bọn họ, hắn có cảm giác cô chỉ xem hắn như một người qua đường không quan trọng, không đáng để quan tâm, vì thế nên cô mới khách khí và xa lạ đến thế.

Tần Di Nhiên nhỏ giọng nói xấu cô, Nam Ngôn đều nghe được rành mạch.

Lúc này, cô cũng mong sao Tô Tà có thể cách xa cô ra một chút, cho nên cô không muốn so đo hơn thua cùng với cô ta.

Khi Tô Tà bị lôi đi, hắn vô thức quay đầu lại nhìn Nam Ngôn.

Cách một cánh cửa thuỷ tinh, hắn nhìn thấy rất rõ ràng, Nam Ngôn đã thở dài nhẹ nhõm một hơi ngay sau khi bọn họ vừa rời đi, cô duỗi người trông rất tự tại và thoải mái.

Trong lòng của Tô Tà có chút khó chịu.

*

Trong nhóm diễn viên khách mời, Tô Tà là người nổi tiếng nhất. Sau khi hắn tạo hình trở thành Vương tử của Khương Quốc, Tề Oánh đã nhìn hắn nhiều hơn mấy lần.

Vương tử của Khương Quốc đem quý nữ mà bản thân ái mộ - Phong Liễm sang các quốc gia khác. Một mặt hắn thổ lộ tình yêu với nàng, mặt khác thì muốn Phong Liễm vì hắn mà tiếp cận với những người khác.

Tạo hình của Nam Ngôn trong cảnh diễn này thay đổi rất nhiều, hoàn toàn bất đồng với một Nghênh Phong Liễu xinh đẹp bên cạnh Mộ Dung Thành, bây giờ cô là quý nữ Phong Liễm của Khương Quốc, vừa nội liễm* vừa ôn nhu.

*nội liễm: ẩn mình, thu mình.

Nàng mặc một bộ xiêm y tay hẹp*, trên đầu gắn hoa cỏ, trông thật tinh khiết và đáng yêu.

*tay hẹp: kiểu tay bo, trái ngược với tay áo rộng thùng thình.

“Liễm nhi....” Tô Tà nỗ lực để bản thân không bị chịu ảnh hưởng, hắn thâm tình nắm lấy bàn tay của Nam Ngôn đặt ở trước ngực mình, “Trái tim này của ta vì nàng mà đập, ta sẽ vĩnh viễn nhớ rằng nàng đã vì ta mà trả giá như thế nào.”

Nam Ngôn thuận thế tiến lại gần Tô Tà.

Nếu là mấy tháng trước, những cảnh diễn như thế này cô sẽ cự tuyệt đến cùng. Nhưng mà hiện tại cô cũng biết, diễn xuất là diễn xuất, không nên trộn lẫn, không thể bởi vì cuộc sống riêng tư mà ảnh hưởng đến công việc.

Chỉ là một cái ôm mà thôi, cô cứ coi Tô Tà như một cái cột là được rồi.

Nam Ngôn vừa dựa qua, Tô Tà liền phối hợp nghiêng người, bầu không khí giữa hai người cũng vừa đúng, cảnh quay này đáng nhẽ đã có thể hô “Cắt”, thế nhưng Tần Di Nhiên bỗng dưng chỉ vào Nam Ngôn mà la to.

“Nam Ngôn, vì sao chị lại sờ vào Tô Tà cơ chứ? Chị đừng có nhân cơ hội này mà chiếm tiện nghi của anh ấy!”

Nam Ngôn trợn trắng mắt.

Biết ngay sẽ không thể nào kết thúc trong êm đẹp được mà. Là do cô quá chủ quan rồi.

Văn đạo diễn tức giận: “Cô trợ lý gì kia! Cô không có việc gì thì tự dưng ồn ào làm cái gì?! Ai chiếm tiện nghi ai cơ hả?”

Cuối cảnh quay, Tô Tà có bị ảnh hưởng một chút, cảm xúc đã không còn đặt trên bộ phim nữa. May là phân đoạn này có thể được xử lí hậu kỳ, nếu không thì cảnh quay này có thể đã bị xoá bỏ, phải quay lại một lần nữa.

Tần Di Nhiên vặn vặn ngón tay, tỏ vẻ hối lỗi.

“Thực sự rất xin lỗi, nhưng mà Nam Ngôn, chị ta đã có quá khứ như vậy rất nhiều lần, vì thế nên tôi phải cảnh giác một chút.”

“Lúc trước, thời điểm ở đoàn làm phim, Nam Ngôn cũng thường xuyên mượn cơ hội diễn để chiếm tiện nghi như vậy, chuyện này trong đoàn phim của bọn tôi ai nấy đều biết cả, Tô Tà ngại mở miệng, nhưng tôi là trợ lý của anh ấy, phải chú ý nhiều hơn. Thật lòng xin lỗi đạo diễn, tôi không nên nói ra việc này, chỉ là tôi nhìn không được.”

Nam Ngôn lúc này đã mau chóng đứng cách xa Tô Tà tám trượng*.

*trượng: 1 trượng = 10 thước cổ = 33,33 mét.

Sau khi hoàn thành xong cảnh quay, tiếp nhận ánh mắt phức tạp của mọi người ở đoàn phim, Nam Ngôn chỉ vào đôi mắt to linh động sáng ngời của bản thân, nghiêm túc nói với Tần Di Nhiên: “Nhìn này, đây là đôi mắt của tôi.”

Sau đó cô lại tiếp tục chỉ lên đầu của mình: “Nhìn nhìn, đây là đầu của tôi.”

Tần Di Nhiên: “.....”

“Nhìn nhiều hơn một chút”, Nam Ngôn hào phóng vung tay, tỏ vẻ thương hại Tần Di Nhiên, cô lắc đầu chân thành nói: “Cô cũng có những thứ này cơ mà..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.