Năm Ấy! Tớ Thích Cậu

Chương 17: Chương 17: Khai giảng




Hoàng Nghiệt City hôm nay có hội chợ, vui quá! Mọi người đông nườm nượp, không khí náo nhiệt hẳn. Đèn lồng đỏ treo khắp nơi. Nó thích thú nhảy nhót khắp các gian hàng. Hội chợ ẩm thực là chốn thiên đường đối với một con ham ăn như nó. Hết chạy một mình, nó kéo tay hắn chạy, tới từng gian hàng ngó nghiêng, gian nào cũng xí xớn mua, hết đồ ăn lại đến đồ uống, hết xiên nọ lại đến que kia. Ở đây hỗn độn các mùi hương, chiên , xào, quay, nướng cứ gọi là ngào ngạt, nức mũi, món Tàu, món ta, món Tây, món Châu Phi, … đủ cả. No bụng mà đói con mắt, cứ muốn thử ăn bằng hết thì thôi. Không hiểu cái đống ăn ở nhà hắn lúc nãy đã trôi dạt phương nào? Nhiều gian hàng Nhật còn biểu diễn vừa nấu ăn vừa múa dao, múa đĩa, vừa được ăn ngon, vừa được ngắm đẹp. Còn gì bằng?

Mỡ thích thú nhảy nhót tưng tưng, mắt sáng như đèn pha ô tô. Cứ thi thoảng thấy cái ngon thì dứ dứ đút tận miệng Bối mà hắn chẳng thèm ăn.

Eo ơi, ngon vậy mà chẳng ăn, thật chả biết thức gì cả! Nhưng mà hắn nhìn nó ăn cũng đủ no rồi. Mà hắn cứ phải chạy lẽo đẽo đằng sau nó, thấy tội. Hết ăn uống no say, hắn rủ nó đến khu vui chơi, bọn chúng chơi hết nhà ma, tàu hỏa, đạp vịt… Nhưng thứ làm cho Mỡ thích nhất chắc là đu quay khổng lồ. Ngồi trên đó sướng lắm nhé! Nhìn thấy hết mọi thứ, nhìn thấy toàn hội chợ, nhìn thấy hồ Tây đẹp lung linh, thấy những con đường sáng trưng tấp nập xe cộ, thấy những tòa nhà chọc trời đang sáng đèn, thấy những đôi tình nhân ríu ríu trên các vỉa hè.

Cả thành phố tràn ngập ánh đèn nhộn nhịp,ồn ã, đâu đó những đám bạn rủ nhau tụ tập trà chanh chém gió, đâu đó có những người bán rong trên các nẻo đường. Một phần của Thủ Đô: Là đây!

Ngồi trên một khoang đu quay, nó thích thú, háo hức, ngó ngang ngó dọc, ngó tới ngó lui. Cười tươi roi rói, nói thật là từ bé đến giờ, mới được đi đu quay khổng lồ có hai lần, mà lần đó còn nhỏ quá nên không nhớ rõ, giờ thì tốt rồi, vừa được ăn, lại vừa được chơi.

Nó nhìn hắn, trông hắn cứ im lặng mà chiêm ngưỡng, mắt hắn mơ hồ xa xăm lắm, chả biết đang nghĩ gì mà suy tư thế. Từ sau khi ở đám cưới về, hắn vẫn chưa vui hơn. Chẳng lẽ, đại hỷ của ba làm hắn khó chịu đến thế? Nó chạy lại bên hắn ngồi cạnh, giơ máy điện thoại ra “seo – phì” (selfie) những bức ảnh nhí nhố để up facebook. Mặt hắn cứ méo xị ra, haz… Cứ up lên mạng đi, rồi lại tốn mực giấy báo chí “Bạn gái của Hạo Bối thiếu gia”, “ Con trai Vương Hạo Long tình tứ bên gái lạ”…. bla… bla. Nhưng chỉ là chụp ảnh chung thôi, có cần bà Mỡ phải đáng yêu thế không, hết chu mỏ, bẹo má rồi lại giơ tay giơ chân, uốn éo đủ mọi hình thù. Nhìn vừa buồn cười lại rất… yêu yêu. Hắn đỏ mặt, tự dưng trong không gian này, hắn thấy vui.

Cuối cùng, hội chợ đã kết thúc. Hai đứa đang lững thững đi ra khỏi cổng khu, mặt nó méo xị ra, đang chơi vui mà! Nó chẳng muốn về nhưng nhìn mặt hắn có vẻ mệt lắm rồi. Chuyện, chạy theo nó không mệt mới lại. Đang đi lững thững và nhìn ngắm xung quanh thì một tên cao to, mặt bộ đồ đen xì chạy tới hớt hải như bị ai đuổi. Tên đó không may va vào nó làm cả cả hai ngã lăn quay. Không một lời xin lỗi, tên đó lồm cồm bò dậy rồi chạy mất hút. Nó ngồi xoa xoa cái khuỷu tay bị chầy, hắn vội cúi xuống đỡ nó dậy rồi xuýt xoa. Khổ thân, không biết mắt mũi để đi đâu nữa. Đang đỡ tay nó, hắn lại thấy có miếng giấy trắng rơi ngay phía bàn tay

- Cái này cậu làm rơi à? – Hắn hỏi

- Hả? Không… tớ không biết! – Mỡ nhìn mẩu giấy gập tư

Hắn mở ra. Bên trong…

Cái quái gì vậy. “Khu Đường Liên, số 24 quận X. Không được bất cẩn!”

Đây giống như miếng giấy ghi địa chỉ nhà vậy, chắc của tên lúc nãy làm rơi rồi, nhưng tên đó vội đến mức chạy hoảng loạn thế ư? Như ma đuổi. Hắn cầm miếng giấy bỏ vô sọt rác, phủi phủi cái tay rồi hai đứa nó đi về

- Sao lại vứt sọt rác thế? Nhỡ người ta quay lại tìm thì sao? – Mỡ bối rối vì thấy làm thế nó cứ sai sai ý.

Lương tâm nó thật thà quá, nó quay lại lấy mẩu giấy từ thùng rác. Nó sợ người đó quay lại, không thấy tờ ghi địa chỉ, lại không tìm được nhà thì tội lắm! Biết đâu nó lại quan trọng với người ấy vô cùng. Nó không muốn bất kì ai giống nó, tự mò mẫm tìm ai đó trên con đường chẳng biết bến đỗ ở đâu. Nó đúng là một người thiện lương, rõ ràng tên đó lúc nãy còn đâm sầm vào làm nó đau điếng rồi bỏ đi không một lời xin lỗi cơ mà. Hắn đành phải đưa nó đến chỗ bảo vệ để gửi ở đó, lát chắc người kia sẽ đến tìm lại.

Bọn chúng trở về trường để ngủ, sáng mai phải thức dậy sớm, chuẩn bị khai giảng. Cuối cùng thì hôm nay cũng không về được nhà, thôi để tuần sau vậy. Đêm nay, nó mơ thấy điều kinh khủng lắm. Nó thấy một người ngang tuổi như nó nhưng nhìn không rõ mặt, bị nó cầm dao cứa cổ, cậu bạn đó chết. Nó liền bật dậy, hét toáng lên, mồ hôi túa đẫm chán. Từ trước đến giờ, nó không bao giờ gặp ác mộng hãi hùng này. Nó cảm thấy sợ, sợ lắm, nhỡ đây là điềm báo xấu đó thì sao? Nhím và Đậu thấy nó hốt hoảng, sợ hãi như thế thì cũng chạy tới xem sao.

- Mày có sao không. Uống nước đi? – Nhím đưa cho mỡ cốc nước lọc.

Lần này nó không mơ giống mọi khi ư? Nó không khóc. Đây hoàn toàn là giật mình, sợ hãi. Ắt hẳn là ác mộng khủng khiếp.

- Tao không sao! Chúng mày đi ngủ đi, mơ ác mộng thôi… Không sao!

Nó nói giọng vẫn run run, mồ hôi vẫn thi nhau túa ra, gìm chặt cốc nước trong tay, run rẩy. Nó sợ lắm, nó thấy run lắm, nhỡ đâu… nhỡ đâu! Cậu bạn đó là ai, sao lúc bị nó cứa cổ ại nhìn nó mỉm cười chứ? Nụ cười thật quen thuộc như gần ngay bên cạnh.

Là ai?

Là ai?

~~Sáng ngày khai giảng~~

Buổi sáng hôm sau đối với nó không mấy trong lành, nhất là trải qua chuyện đêm qua. Đến giờ vẫn chưa hết ám ảnh. Nó lê đôi chân nặng trĩu xuống giường. Đã 6h30 rồi, nếu không nhanh thì muộn mất. Khi mọi thứ đã xong xuôi, nó đứng trước gương, mắt nhìn con bé đang mặc bộ quân phục xanh thật đẹp, chiếc mũ được đội ngay ngắn trên đầu, ra dáng lắm. Giờ tâm trạng đã khá hơn, nó cùng Nhím , Đậu tới sân trường.

Đúng là ngày khai giảng thật tưng bừng. Bóng bay khắp nơi, cờ hiệu băng rôn đỏ phấp phới trong gió. Phải làm sao để tả được sự nhộn nhịp, háo hức đây? Sân trường THPT Tân Lập, có hàng ngàn dãy ghế phủ khăn trắng, rất đẹp, rất sang trọng, hai bên sân khấu có bàn ghế cho khách mời và các thầy cô rộng rãi. Sân khấu trải thảm đỏ, rèm xanh treo chữ “CHÀO MỪNG KHAI GIẢNG 145 THPT TÂN LẬP”.

Trường đẹp là vậy, con người cũng đẹp không kém. Các bạn học sinh ríu ríu, cười nói vui tươi, chim chóc hòa ca líu lo. Hôm nay trông ai cũng đẹp, ai cũng bảnh bao, xinh gái. Các chị lớp 12 thì mặc áo dài, đẹp lắm nhé! Lớp trực tuần thì thật khẩn trương xếp biển các lớp, treo bằn rôn, treo cờ, kê bàn, chuẩn bị sân khấu. Cứ nô nức như đi mở hội. Các thầy cô hôm nay trông cũng thật đẹp quá. Cố giáo mặc áo dài xanh lam, các thầy thì mặc com – lê nghiêm chỉnh, đứng đắn.

Đã đến 8 giờ, buổi khai giảng bắt đầu. Ai nấy đều nghiêm chỉnh đứng vào hàng lối. Chào cờ xong, đến tiết mục văn nghệ, nàng MC Thúy Huyền đon đả đi ra

- Kính thưa quý bạn và các vị , kính thưa quý vị và các bạn. Chắc hẳn các bạn đã biết tôi, vậy không để các bạn đợi lâu nữa, chương trình âm nhạc đầu năm học xin được phép bắt đầu. Mở đầu chương trình là ban nhạc gạo cội TMT và nhóm này Tendance với hit Bang …Bang ….Bang.

Bài nhạc cực sôi động của Big Bang vang lên đầu tiên như một ngọn lửa đốt cháy sân khấu, làm mọi người nóng lên, ngứa ngáy, ai cũng lắc lư, có người phiêu luôn theo những bước nhảy cuốn hút. Những nam thần Tendance khí thế hừng hực, nhảy rất xung. Anh nào anh nấy cool ngầu khỏi chê. Nó cứ bị hút vào mà đứng lên nhảy lúc nào không biết. Hắn lại thấy khó chịu, mấy thằng cà tưng ấy có gì mà thích chứ? Mọi người đứng dậy và vỗ tay giòn giã, nhảy luôn theo nhóm nhạc

- Hú… Hú….. Bèng…. Beng…. Béng….. – Đám đông reo hò

Bài hát kết thúc trong sự tiếc nuối của mọi người. Ai cũng muốn nhảy mãi, chẳng muốn dừng.

Tiếp theo sau đó là những tiết mục văn nghệ khá hay và đặc sắc của các lớp. Bây giờ là đến lớp nó. Bước ra sân khấu là ba bạn nữ xinh lung linh. Còn ai nữa, là Linh Kỳ, Mỹ Duyên và Uyên Uyên. Ba người bắt đầu hát, Uyên Uyên đánh đàn ghi ta, Duyên hát

Em chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ yêu

Và sẽ yêu ai đó thật nhiều

Em chưa bao giờ nghĩ cuộc đời có anh

Làm trái tim này thật mong manh

Em luôn tin rằng cứ một mình cũng vui

Và có khi cho đến trọn đời

Nhưng đâu ai ngờ bỗng một ngày mới hay

Tình yêu khiến cho lòng mê say

Có những lúc em vu vơ suy nghĩ

Có những lúc em lại thẫn thờ

Những bối rối cứ đong đầy trong trái tim em từng ngày

Tiếng hát của Mỹ Duyên làm say đắm hàng vạn chàng trai bên dưới. Ai cũng chăm chú thưởng thức. Nhạc dừng. Uyên Uyên ngừng đàn, Duyên ngừng hát, Linh Kỳ ngừng chơi trống Cajon. Mọi người bắt đầu nhốn nháo lên. Sao lại dừng lại?

Đột nhiên cả ba người đứng dậy, nhạc tiếp tục nổi lên, Duyên tiếp tục hát nhưng Uyên Uyên và Linh Kỳ nhảy theo lời bày nhạc

Chỉ cần anh biết rằng từ tận sâu trong đáy lòng

Bao nhiêu nhớ thương dành trao riêng mỗi anh

Người đã đến trong đời, và làm cuộc đời em tựa như chơi vơi

Và từng đêm nhớ thương lòng còn bao nhiêu vấn vương

Bao nhiêu ước mơ ngày đôi ta có nhau

Dù cho đến bao giờ, lòng còn chờ đợi những bất ngờ

Vì anh là của em

………………

( Vì anh là của em – Hòa Minzy)

Phần biểu diễn kết thúc trong những tràng pháo tay giòn giã, ba người trên sân khấu cười rất tươi, nhất là Linh Kỳ, hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt. Một tiết mục suất sắc.

Buổi khai giảng đầu cấp ba của chúng thật thành công. Khoảng 11h trưa, mọi người đi ăn.

~~Canteen~~

Hôn nay phòng ăn chật cứng vì học sinh cùng đồng loạt tới. Bọn hắn may mắn chiếm được một cái bàn. Hai thằng Bối Bạch cười nhăn nhở vì số may, mà giả dụ không có bàn, dùng tí mỹ nam kế là có ngay, sợ gì! Haha. Đúng lúc này, ba đứa nó cũng đến. Nhưng số chó là đếch còn cái bàn nào để ngồi. Cứ đứng đực mặt ra không biết làm thế nào khi cái bụng cứ đòi biểu tình dữ dội.

- Ê Đậu… Vào đây ăn nhanh lên ! – Bạch nhi tai thính mắt tinh nhanh chóng vẫy tay Đậu

Trong khi Đậu vẫn còn đang lưỡng lự thì Nhím nhanh chóng kéo tay hai con bạn nhảy bổ vào cái bàn. Tùy hơi chật nhưng không sao, có chỗ là tốt rồi. Hắc và Bối mặt rất lạnh lùng tỏ vẻ không quan tâm. Nó để ý thái độ hôm nay của hắn không còn khó chịu như hôm qua nữa, nó cười. Đồ ăn được mang đến phục vụ tận tình. Hắn lại lạnh lùng ăn mà không nói chuyện, nó và hắn ngồi cạnh nhau mà cảm giác như có gì đấy ngăn cách hai người, có một sự không thoái mái nhẹ. Bên trái Bạch nhi hót lấy hót để, luôn mồm luôn miệng hỏi Đậu cái này ngon không, cái kia ngon không ? còn bên phải thì Nhím cứ gắp rào rào thức ăn vào bát cậu lớp trưởng. Cậu lớp trưởng thì ngại ngừng, lúng túng cứ gượng gạo, run rẩy nhận lấy rồi lại ăn mà chẳng dám ho he gì. Nó thấy thật khó hiểu, rõ ràng hôm qua hắn còn rất quan tâm nó mà, đỡ nó dậy rồi xuýt xoa lúc nó té nữa chứ ? Thôi kệ cha hắn, Mỡ phải ăn cái đã, có thực mới vực được đạo.

Đang ăn ngon lành thì tivi ở phòng ăn bật lên tin thời sự khẩn

- Theo thông tin mới nhận của sở cảnh sát thành phố cho biết, nhóm trộm đá quý khét tiếng tối qua ở trung tâm thương mại Lion đã trốn thoát, hiện giờ chỉ biết tên cầm đầu bị thương và mất dấu ở khu Đường Liên. Đàn em của hắn đang ráo riết tìm kiếm. Cảnh sát hết sức truy lung, mong người dân nếu thấy ai khả nghi thì hãy báo ngay cho sở cảnh sát gần nhất và không được tự ý hành động nguy hiểm.

Cả canteen im lặng nghe ngóng rồi bàn tán xôn xao

- Đường Liên…. ! – Bối nhớ ra gì đó lập tức đừng lên. – Mỡ, nhớ tờ giấy không ?

- Giấy gì ? – Mỡ còn đang mải miết ăn

Con nhợn này, vô tâm đến thế là cũng, chẳng lẽ nó không nhớ hay sao ? Chỉ ăn với ăn.

- Hôm qua có tờ giấy ý ! – Bối bực bực

- À ! “Khu Đường Liên, số 24 quận X. Không được bất cẩn!”. Thì sao? - Nó vẫn cầm cái đùi gà gặm ngon lành.

Hắn đứng lên. Như trời chồng.

- Chuyện gì vậy mày? – Hắc thấy thái độ của Bối cũng hơi lo lắng

Bối ngồi xuống, vẫy tay ra hiệu bọn chúng ngồi sát lại

- Tao biết chỗ bọn cướp đá quý. – Bối nói nhỏ

- Mày biết thật à? – Bạch nhi ngửng dậy nói to hốt hoảng

- Thằng chó, mày có im đi không? Cúi xuống đây! – Bối kéo đầu Bạch nhi xuống. – Chúng ta cùng nhau đi bắt chúng, lập chiến công chứ?

- Thôi mày, nguy hiểm lắm, không nên làm vậy! – Hắc chối bỏ ý kiến

- Mày nhát thế? Sợ gì chứ, có tao mà! – bối mắng Nhị Hắc

Ba đứa nó nghe bọn chúng nói mà chẳng hiểu chuyện gì? Bắt ai? Nếu mà bắt cướp thì ba thằng nhãi ranh này bắt được không? Hay bị bọn chúng bắt lại, phiền quá!

- Báo mẹ nó cảnh sát đi cho rồi! – Nhím lên tiếng

- Không được! – Bối quát

Sau một hồi nói lý do và giải thích, thế quái nào mà bà Nhím lại quay ngoắt 360 độ xin đi cùng bọn chúng, cô ta giới thiệu mình có món võ cổ truyền, gặp cướp quặp phát chết ngay. Nhưng Hắc không nghe, không cho cô đi cùng, sợ gặp nguy hiểm thì không ai chịu trách nhiệm. Hai người cứ cãi nhau mãi, cuối cùng Hắc đuối lý, đành phải nghe theo sự xắp đặt của “ông trời”.

Chúng nhất chí, về lớp, lên kế hoạch tối đi bắt cướp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.