Năm Ấy! Tớ Thích Cậu

Chương 3: Chương 3: Bạn Cùng Bàn




6h15 :

- Không dậy đi hả các cậu ? hôm nay tập trung đấy, có cả các anh đẹp giai khối 12 nhé… - Nhím nói như reo lên

- Ừ !!dậy thì dậy – Mỡ nói

Sân Trường

- Các em, các em đã biết lớp và giáo viên chủ nhiệm rồi chứ ? - Thầy giám thị nói mic

- Dạ …. Rồi – Học sinh hô vang

- Vậy các em vào lớp, thầy chủ nhiệm sẽ phổ biến cho các em việc phải làm trong vài ngày tới

Mỡ cùng hai cô bạn cùng phòng về lớp, mỗi đứa chọn cho mình một bàn, trên bàn là tên của từng học sinh được sắp xếp sẵn theo tên Mỡ ngồi ở bàn 4 dãy của sổ, sẵn tiện ngó tên cái bàn kế bên

- Vương Hạo Bối, chắc là con trai rồi, tên cũng hay hay hen, mong là học giỏi giỏi xíu – Mỡ nói một mình

- Cậu – Tiếng bên cạnh phát ra làm nó tỉnh khỏi màn mơ mộng

- Hả…… Oa….. Đẹp trai dữ dội nhen – Mỡ cất tiếng nhưng bỗng bịt miệng vô vì chợt nhận ra điều gì đó

- « tên biến thái này làm gì ở đây vậy trời ? »

Hắn ngồi phịch cái xuống bàn, vắt chân chữ ngũ. Nằm ngay xuống

- Ê, chỗ này có người ngồi rồi mà

Hắn không nói không rằng ngửng mặt dậy, mắt không thèm nhìn nó chỉ tay vô biển tên trên áo

- Vương…. Hạo… Bối !!!! Vương Hạo Bối là cậu sao ? – nó ngạc nhiên ngay đơ hết chỉ xuống bàn lại chỉ lên áo hắn

- Bộ vậy cậu nghĩ tôi khùng hay sao đi lấy cái tên của người khác gắn vô áo mình vậy !! đồ ngơ – hắn nói rồi nhếch mặt nhìn nó, nhìn đáng ghét khủng khiếp

- Ừ ha…. Tôi ngơ thiệt – nó nói rồi cười hihi - Ủa mà khoan, tôi hỏi thật cậu nghen, cậu vẫn còn giữ ý định bắt cóc tôi à, tôi nói rồi đó, tôi không có tiền đâu…. Với lại tôi cũng không xinh đẹp gì nên đừng giở trò biến thái nữa được không ? – nó thì thầm trong khi cậu vẫn ngủ

- Này, cậu làm ơn bớt bớt vô cái ảo tưởng sức mạnh đi được không !! Tôi là ai mà thèm bắt cóc cậu chứ, mà nhìn cậu thì biến thái chuyên nghiệp chắc cũng không thèm đâu… Xì.. – Bối ca nói mà không thèm nhìn mặt nó

- Nói gì vậy, nhưng mà thôi, coi như là hiểu lầm đi, tôi tên là ….

- Tiểu Gia Lạc, biết rồi làm ơn cho tôi yên đi

- Nào cả lớp, các em chú ý lên đây. Các em, thầy tên là Tạ Cửu Linh, khóa này sẽ làm chủ nhiệm của các em trong 3 năm. Chúng ta sẽ giúp đỡ nhau nhé, thầy sẽ làm giáo viên chủ nhiệm kiêm làm giáo viên dạy tiếng Anh, hihi. Chúng ta có nhiệm vụ nhé, hôm nay là thứ 7 và chúng ta dành chủ nhật để chuẩn bị lên đường đến trại quân đội, thứ 2 chúng ta bắt đầu học trải nhiệm khóa học quân đội 1 tháng do nhà trường tổ chức. Lát nữa khi nhận được balo và trang phục, các em về nhà chuẩn bị hành lý, và một số đồ cần thiết nhưng cấm không mang theo điện thoại hay đồ đạc mang tính chất công nghệ vì nơi chúng ta đến học là vùng bí mật, không được chụp hình, quay phim, các em rõ chưa nào ?

- Dạ rõ rồi – học sinh hô vang

- Này Bối Bối, em làm lớp trưởng nhé! – Thầy nói với tên nằm cạnh nó

- Không ạ- Hắn nói mà không thèm nhìn thầy giáo

- Ờ, thầy thấy em rất có tố chất…. thầy

- Để Nhị Hắc làm đi ạ - Hắn cắt lời thầy giáo

- Ờm … thôi được rồi, em hay cậu ấy đều như nhau cả, Nhị Hắc mong em sẽ quản lý lớp thật tốt – Thầy Linh nói có vẻ hơi tiếc nuối

- Cậu được lắm Vương Hạo Bối – Nhị Hắc nhìn Bối Bối như muốn ăn tươi nuốt sống

Mọi người ngồi trò chuyện với nhau đến 9h, nó với Bối không hề nói chuyện, Bối ta vẫn cứ úp mặt xùm xụp xuống bàn, nó thì nói chuyện với vị tỷ muội tốt của mình. Trong lúc đó Bạch Nhi không ngừng tán gái, vây xung quanh không biết cơ man nào bạn nữ, công nhận tên công tử bột này cũng có sức hút phết đấy chứ, giờ nó mới chậm rãi quan sát dung nhan của 3 đại hào sảng, đầu tiên là Vương Hạo Bối, đẹp trai đấy, mặt hơi dâm nhưng tóm lại là vẫn nhìn được, ừ thì cũng răng khểnh như ai, tóc vuốt vuốt keo các thứ các thứ… hehe, người thì chắc phỏng 1m80 vì nó đứng đến khoảng vai hắn. Chỉ ngủ và ngủ.( kiểu như lợn đầu thai). Tiếp theo là Cố Tiểu Bạch trắng nõn từ trong trứng trắng ra (đoán vậy), mặt mộc trắng hồng…ồng……ồng…. Mắt nai kiểu chó con và có tuyệt chiêu mắt nháy nháy, liếc gái đưa tình chuyên nghiệp khỏi nói, môi mỏng dẹo quẹo, rất thích bắt chiếc Bối Bối nhưng chuyển qua biểu cảm dễ thương đôi khi là đáng thương. Đào hoa nhiều gái theo, mặt có hai lúm duyên kinh hãi. Tóc under-cut nhuộm chút nâu. Và người cuối cùng cũng làm nó chú ý nhất là Nhị Hắc tên thật là Tống Ngọc Dương, mang vẻ điển trai rất hút mắt, con người tỏa ra khí chất anh hùng, có thể nói là hơn hẳn hai người kia, tóc cắt 1 cách bình thường, không vuốt nhưng vẫn đẹp trai, mang 1 màu da nâu khỏe khoắn, thân hình đô con vạm vỡ cao tầm 1m85, chuột chạy ầm ầm hay cánh tay ( phóng đại xíu), nhìn men chuẩn nhất, có vẻ ít nói và điềm tĩnh, vẻ đẹp rất chững chạc, mẫu đàn ông lý tưởng của những cô gái thành đạt. Hé Hé.

MỘT LÚC SAU

- Bây giờ, tôi sẽ phát những đồ đạc cần thiết cho khóa huấn luyện quân sự nhé !. Bạn nào có thắc mắc thì hỏi ngay, không rồi đến lúc không biết mắc sai thì tôi không chịu trách nhiễm đâu !

- Cậu tên thật là gì vậy ? hí hí – một bạn nữ trong lớp lên tiếng

- À, cậu có người yêu chưa vậy ? – Á Mỹ nói

- Tiêu chuẩn bạn gái của cậu là gì ? ….. bla bla bla

- À…. Tôi… tôi.. là…. Này các cậu, tôi bảo các cậu đưa ra thắc mắc khóa huấn luyện chứ không phải thắc mắc về tôi đâu nhé – Hắc bối rối ngay lúc đầu nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và phong độ đĩnh đạc như bình thường

- Thế chúng ta ở cùng một khu kí túc xá à ?

- Không ! các bạn nam ở riêng khu dành cho nam và các bạn nữ ở khu dành cho nữ

- Thế có được mang máy chụp ảnh không, ba năm mới có 1 dịp đến nơi huấn luyện quân sự trường Tân Lập nổi tiếng bốn phương này mà..

- Cũng được thôi………….

- Yeeaaaaaa…… !!!! hú hú

- Nhưng nếu bị bắt thì sẽ bị bắn chết không tha, ok !

- Haz…….

- Thôi giờ chúng ta về để chuẩn bị cho thứ 2 nhé, ai có lời chăn chối thì viết lại nha

RENG>>>RENG>>>>

Nó nhanh chân chạy về kí túc xá, thay quần áo ở nhà rồi xuống canteen ăn trưa, thật là chẳng có gì đáng nói nếu dưới căng tin nó không đụng độ với hắn.

Bóng hắn ngồi góc canteen nhìn nó đăm đăm, nhìn nó lạ mà cũng quen lắm, như kiểu đã thân quen từ lâu lắm rồi ấy, nhưng lại lạ, vì tính cách nó chăng, lạ lạ, làm tính hiếu kì trong lòng hắn nổi lên, và cũng đau trong tim nữa, liệu người ấy có phải đã vào trong tim hắn rồi phải không ?

- Không đẹp, chân không dài, ba vòng cũng không hoàn hảo, mặt thì béo béo, thế mà lại làm cho Bối đại ca say đắm, xem ra cô ta cũng không phải hạng vừa Hắc nhỉ ?

- Đúng….Đúng… ! - Hắc gật gù

- Hừ… Vớ vẩn- hắn lừ mắt rồi cầm chai sting rốc cạn… hazzz Hôm nay chúng ta không say không về- Hắn giơ chai sting lên

- Thôi đi cha nội, uống nước tăng lực mà bày trò say với xỉn – Bạch nhi bĩu môi

- …….. – sự im lặng của Nhị Hắc như ném rác vào hội nghị

- Chỉ là cô ta khá thú vị, không gióng mấy đứa con gái khác

- Rồi nhưng tui thấy nhỏ tóc tém xinh xinh đi cùng cũng được đấy chứ, lại còn là lớp phó học tập nữa, tui thích à nhen

- Mày ăn tạp quá đấy - Bối ca lắc đầu.

- Thôi về đi, mai phải chuẩn bị đi huấn luyện rồi - Hắc Nhị đứng lên kéo cả hai ông kia về

THƯ VIỆN

- Mày nhìn kìa, đó là Hạo Bối học khóa 10, thấy sao ? Tuệ Yến hất cằm về phía tụi nó rồi nói với Diệu Oanh

- Nhóc đó vốn dĩ là của tao mà….- Diệu Oanh nhìn thật nham hiểm, tay bóp mạnh lon trà sữa

- ….. – Tuệ Yến thấy Diệu Oanh như vậy liền cụp mặt xuống sợ hãi và trong thâm tâm cô biết rằng ắt hẳn là sắp có chuyện gì đó xảy ra rồi

- Bối là của tao, tao sẽ giết mọi con đàn bà nào dám lởn vởn xung quanh anh ấy – Oanh càng nói càng nham hiểm

- Ừ…. ừ - Yến lắp bắp

Khi đó, bên phía hai chàng đẹp trai kia bị vướng bao nhiêu ánh mắt đổ dồn cực khó chịu

- Tự nhiên kéo tao đến chỗ này làm gì thế ? – Bối khó chịu ra mặt

- Thì để đọc sách !! – Bạch nhi cười

- Đọc sách gì chứ, hư cấu nè con !! – Bối vả vào đầu Bạch nhi – Loại mày mà đọc sách thì tao đi đầu xuống đất

- Vậy huynh chuẩn bị đi đầu xuống đất đi, đệ thề với huynh từ nay mỗi ngày sẽ đọc một quyển sách – Bạch nhi nói cự quyết tâm

- Mỗi ngày đọc 1 chữ thì có, cái bệnh mở sách ra là buồn ngủ của mày còn lạ gì chứ!! - Bối bĩu môi

- Thì tại, đang để ý em lớp phó học tập ấy mà – Bạch nhi nói thầm và không quên nháy mắt

- Xì…. Biết mày mà, cái trò giả vờ chăm chỉ để cua gái ngoan, tao lạ gì… !! – Bối cười nhếch

- Vậy huynh phải giúp đệ đóng kịch 1 chút nhé – Bạch hích vai, nũng nịu

- Tao chịu, kệ mày – Bối vơ lấy 1 quyển sách đọc bơ Bạch nhi luôn

- È…. Hèm… z chắc cái trường này cũng muốn biết bệnh biến thái của đại soái ca Bối Bối đi trêu ghẹo làm 1 bé heo khóc hè ấy nhỉ?!!

- Mày… Mày dám…. – Bối trợn mắt

- Thử xem…. – Bạch nhi khoanh tay làm cao

- Thôi được rồi… mày chó với anh em quá đấy. tao giúp mày nhưng hậu quả mày tự lãnh đấy, biết chưa

- Rồi, Rồi. Ê ẻm đến kia, giúp đệ chút nha !!! – Bạch nhi chớp mắt liên hoàn

Nói rồi Bạch nhi tiến lại gần nhỏ lớp phó học tập lớp mà chẳng phải ai xa lạ, đó là Đậu Đậu :

- Tớ ngồi đây được chứ ? – Bạch nhi nở 1 nụ cười quá ư là khả ái

- Ừm.. !! Đậu chỉ ngước lên nhìn một cái rồi lại tiếp tục cắm cúi gặm nhấm cuốn sách

- Cậu đọc sách gì thế ? Bạch nhi hỏi

- « Bí mật làm nên người phụ nữ » - Đậu trả lời và cẫn chăm chú đọc

- Hay chứ ?

- Ừmm. cũng được

- Tối nay cậu rảnh không ? – Bạch nhi bắt đầu tà lưa

- Tôi bận !!! - Đậu trả lời ráo hoảnh

- Vậy à, tôi có quyển sách hay lắm, cậu muốn đọc không ? – Tiểu Bạch giơ ra quyển sách cậu vớ tạm trên giá lúc nãy cho Đậu

- Ôi, cậu tìm được ở đâu thế, tớ tìm cả ngày trời mà không thấy sách này, cảm ơn nhé !!!

- Vậy hãy đi ăn kem để cảm ơn được không

- Ờ, Ok… hihi – thái độ quay ngoắt 180 độ

« ting ting… cá đã cắn câu rồi » - bạch nghĩ thầm và tự cười mỉm

Buổi chiều trôi qua nhanh chóng, Mỡ cứ lang thang mãi nơi dãy các lớp học, mong sao nhìn thấy hình bóng ấy, một hình bóng mờ mịt nhưng lại in đậm, rất sâu trong tâm trí, nhìn xung quanh, sự vắng vẻ làm cho mệt mỏi trong nó trào lên, sự hy vọng không ngừng chảy trong tim nhưng sao nó thấy nản quá, một người cứ dày vò con tim trí óc nó mãi, trò chốn tìm hơn 10 năm trời chẳng lẽ vẫn chưa thể kết thúc sao?? Nó tìm vội chiếc ghế đá rồi ngồi thụp xuống, nó thở dài, cầm cuốn sổ nhật kí trên tay, cứ gằn chặt lấy nhưng không muốn rời, nó ước giá như ngày ấy, nó cũng giữ tay người đó chặt như này, thì giờ đây đã không phải mỏi mòn tìm kiếm. Hay dừng lại. !!? Không, không được phép, nó lắc đầu thật mạnh để những suy nghĩ này bắn ra xa khỏi đầu nó.

- Đi không ? – một tiếng nói vang lên

- Đi đâu ? – quay lại đằng sau hỏi

- Tới khu đồi sau trường

- Được.

Vậy là hai người ra sau trường, ngọn đồi mênh mông ấy, toàn hoa dã quỳ, loài hoa mạnh mẽ, một nét rất riêng, cứ gợi người ta nhớ những quá khứ nhưng cũng trấn an người ta. Ngồi xuống thảm cỏ, dài bất tận nhưng mông lung. Như lòng nó. Không một cảm súc, muốn hét lên cho cả thế giới biết nhưng không đủ can đảm, mang một bề ngoài mạnh mẽ, nhưng bên trong nó lại như thủy tinh dễ vỡ, nó muốn òa khóc, sự mệt mỏi, đấu tranh lý trí với con tim dường như muốn cướp lấy sự tồn tại của nó.

- Muốn hét lên không ??? Hắn hỏi nó

- Không… - Nó nói nhỏ

- Thỏa mái đi, ở đây không có ai đâu !!!

- ………

- Vậy để tôi làm trước – Hắn nhanh ý

Cậu đặc biệt lắm!!! – hắn hét lên

EM NHỚ CHỊ…. CHỊ THƯ – Nó nhìn hắn rồi cũng hét lên

- Huhu… hức, em nhớ chị, chị Thư, chẳng lẽ chúng chị quên em thật rồi sao ? Em mệt mỏi lắm rồi chị à !! chị mà không xuất hiện, em sẽ không thèm tìm chị nữa đâu… Hức – nó yếu đuối ngồi thụp xuống, ôm hắn khóc nức nở

- Tôi là một còn người vô dụng phải không hả Hạo Bối. Mọi người đều muốn rời xa tôi cả, rồi mẹ tôi sẽ rời bỏ tôi phải không, hức…hức. Cậu nói cho tôi nghe đi, cậu cũng muốn xa lánh tôi đúng không ? ….hức hức

- Không…. Gia Lạc, cậu có thể khóc, có thể buồn, giận dữ, mắng chửi, nhưng tuyệt đối cậu không được bảo mình vô dụng lại càng không được làm tổn thương mình. Tôi biết là cậu đã phải chịu nhiều ấm ức, sống khổ sở nhưng làm ơn, đừng bi quan. Tôi tin rằng một ngày nào đó, chị cậu sẽ tìm ra cậu thôi

- Phải…tôi tin cậu… - Nó lau nước mắt và ngồi dậy - Xin lỗi đã lấy cậu ra để làm bia đỡ đạn cho mình … Xin lỗi

- Không có gì – Hắn đứng lên, đi về phòng – Cậu cũng đi ngủ đi, đêm trời sẽ lạnh đấy ! – Hắn quay người đi nhưng sao thế ? tim hắn đau quặn lên, hắn không làm chủ được bản thân, hắn đau lòng ư, một người sỏi đá như hắn lại rung động vì một người con gái mới quen sao… nó là ai, sao lại có thể làm tim hắn đau thế ???

Mỡ vẫn ngồi đó, nó cảm thấy nhẹ nhõm lắm, lần này có hắn che chở cho nó, nó thấy ấm áp chứ không phải tủi thân sau mỗi lần khóc lóc, tự dằn vặt, cảm giác này, hạnh phúc lắm, nhưng cũng chẳng thể nào mà miêu tả được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.