Mỹ Nữ Đồng Cư

Chương 13: Chương 13: Ngươi trả ta nụ hôn đầu tiên




Cơ Như Nguyệt ở trong phòng suy nghĩ nửa ngày, nàng thật sự là không nghĩ ra, Thạch Trung Ngọc này rõ ràng chỉ là một người chơi bình thường đến không thể bình thường hơn mà thôi, vì sao có thể được nhiều trang bị như vậy? Đẳng cấp cũng không thua các nàng, lẽ nào hắn là giả heo ăn thịt hổ?

Cơ Như Nguyệt thật oan uổng Thạch Trung Ngọc, chính như nàng phỏng đoán, Thạch Trung Ngọc căn bản không có chơi qua game.

Nằm ở trên giường, Cơ Như Nguyệt lật qua lật lại ngủ không được, không biết rõ ràng sự tình, nàng luôn cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, Vì vậy quyết định tìm Thạch Trung Ngọc nói một chút.

Nhưng Cơ Như Nguyệt ở trước của phòng Thạch Trung Ngọc gõ cửa, gõ nửa ngày cũng không thấy Thạch Trung Ngọc mở cửa, từ trong khe hở dưới cửa phòng có thể rõ ràng chứng kiến trong phòng mở đèn, người này, ỷ vào không cần hắn trả tiền điện có thể tuỳ tiện dùng điện sao?

Thạch Trung Ngọc lại lần nữa bị Cơ Như Nguyệt oan uổng.

Đâu phải Thạch Trung Ngọc không đi mở cửa, mà là Tuyết Sương Yên ở trong phòng gấp xoay quanh, nếu như là ban ngày ngược lại không có gì quan trọng, nhưng hơn nửa đêm vào phòng của một nam nhân, còn mặc đồ ngủ, mặc kệ bị ai nào thấy được, khẳng định cũng sẽ hiểu lầm.

Thấy ngoài cửa phòng tiếng đập cửa càng ngày càng gấp, Tuyết Sương Yên cắn răng, nhảy vào trong tủ treo quần áo, mùi nấm mốc đâm thẳng lỗ mũi, nhưng không kịp nghĩ nhiều, đóng cửa tủ lại.

Vẻ mặt Thạch Trung Ngọc buồn bực nhìn Tuyết Sương Yên, bình sinh không làm chuyện trái lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, có cái gì phải giấu?

Thạch Trung Ngọc đi tới mở cửa, ngược lại muốn nhìn một chút là cái “Quỷ” nào nửa đêm tới gõ cửa.

Mở cửa phòng, Thạch Trung Ngọc còn chưa lên tiếng, Cơ Như Nguyệt liền chui vào:

- Giở trò quỷ gì? Lâu như vậy mới mở cửa, không sẽ phải đang ngủ chứ? Ngủ còn bật đèn, thật lãng phí điện?

Thạch Trung Ngọc sắp buồn bực chết, cái này phải trả lời thế nào? Tuyết Sương Yên nấp rồi, cũng không thể thành thật khai báo a? Hàm hồ nói:

- Vừa rồi ta đang mặc quần áo. Ta có thói quen ngủ trần truồng.

Nghe Thạch Trung Ngọc nói, Cơ Như Nguyệt lập tức nghĩ đến sáng sớm chứng kiến Thạch Trung Ngọc chỉ mặc một cái quần cộc, phía dưới còn dựng lều, sắc mặt nhất thời có chút đỏ, giống như táo chín, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một miếng.

Thạch Trung Ngọc nuốt ngụm nước miếng, nửa đêm luôn an tĩnh, tiếng nuốt nước miếng của Thạch Trung Ngọc rõ ràng truyền đến trong tai Cơ Như Nguyệt, làm sắc mặt nàng đỏ hơn.

- Ngươi trước đây chơi du hí qua sao? Ta muốn nghe lời nói thật.

Cơ Như Nguyệt hỏi.

- Trên cơ bản không có chơi.

Thạch Trung Ngọc thành thật trả lời, dù sao hiện tại đã ký hợp đồng, hơn nữa ở trong game lăn lộn cũng không kém, mỹ nữ lão bản cũng không có lý do khai trừ hắn.

Thạch Trung Ngọc vừa trả lời, vừa dùng ánh mắt quét nhìn vóc người của Cơ Như Nguyệt, vẫn mỹ lệ trước sau như một, chỉ là làm cho Thạch Trung Ngọc có chút tiếc nuối là, mặc dù Cơ Như Nguyệt mặc đồ ngủ, nhưng lại không phải váy ngủ khêu gợi lúc trước.

Cơ Như Nguyệt ngồi ở trên ghế mà vừa rồi Tuyết Sương Yên ngồi, cái ghế đối diện giường, liếc mắt liền thấy được các thần thư của Thạch Trung Ngọc, lúc trước Tuyết Sương Yên không có phát hiện đó là bởi vì Thạch Trung Ngọc ngồi ở trên giường, vừa lúc chặn tầm mắt của nàng.

Tuy Cơ Như Nguyệt thấy được một quyển sách, nhưng bởi vì sách mở, chữ nhỏ rậm rạp chằng chịt, thấy không rõ, không biết là sách gì, tò mò hỏi:

- Vừa rồi ngươi đọc sách? Sách gì đó?

Thạch Trung Ngọc đổ mồ hôi lạnh, bị phát hiện là quyển tác phẩm thiên cổ kia, phỏng chừng hảo cảm của mỹ nữ lão bản đối với mình sẽ thấp xuống, còn không biết phải trả lời thế nào, Thạch Trung Ngọc liền thấy Cơ Như Nguyệt đã đi về phía quyển sách kia.

Thạch Trung Ngọc ngay cả dép cũng không cởi, trực tiếp nhảy đến trên giường, đoạt trước Cơ Như Nguyệt giấu quyển sách kia ra sau lưng.

Nếu như Thạch Trung Ngọc tùy tiện trả lời một quyển sách là xong, Cơ Như Nguyệt còn sẽ không lưu ý, ngay cả tâm tình nhìn cũng không, nàng nguyên bản chỉ là muốn tìm một trọng tâm câu chuyện mà thôi, nhưng thái độ Thạch Trung Ngọc khẩn trương, lại đưa tới lòng hiếu kỳ của nàng.

Cơ Như Nguyệt bỏ dép, bò lên giường, đoạt quyển sách ở sau lưng Thạch Trung Ngọc, nơi đây dù sao cũng là khu biệt thự cao cấp, giường đương nhiên không thể nào là bình thường, phía dưới là nệm co dãn giá trị hơn ba ngàn tệ.

Cơ Như Nguyệt không cẩn thận, bị chăn làm trượt một cái, cả người ngã xuống trên người Thạch Trung Ngọc, Thạch Trung Ngọc cũng không nắm giữ tốt cân bằng, trực tiếp bị Cơ Như Nguyệt “đẩy tới”.

Thần thư trong tay Thạch Trung Ngọc không biết lúc nào đã bị hắn quăng ra sau cửa, thay vào đó là thắt lưng của Cơ Như Nguyệt, cả người Cơ Như Nguyệt ngã vào trong lòng Thạch Trung Ngọc, Cơ Như Nguyệt chỉ mặc đồ ngủ, mà trên người Thạch Trung Ngọc mặc là áo sơmi đơn bạc.

Bụng Thạch Trung Ngọc có thể cảm giác được rõ ràng bộ ngực mềm mại của Cơ Như Nguyệt, đầu Cơ Như Nguyệt nằm ở trên ngực Thạch Trung Ngọc, mùi đàn ông xông vào mũi, kích thích đôi mi thanh tú của Cơ Như Nguyệt nhíu chặt, giùng giằng muốn rời khỏi.

Cơ Như Nguyệt giãy dụa, mặc dù Thạch Trung Ngọc có chút tiếc nuối, nhưng cũng không thể không buông tay a.

Hai tay Cơ Như Nguyệt chống lên, chân phải dùng lực, chuẩn bị đứng lên, đáng tiếc tay phải trượt một cái, toàn bộ thân thể nghiêng về trước, lại ngã vào trên người Thạch Trung Ngọc, càng bi kịch là bởi vì thân thể nghiêng về trước một tí, hiện tại ngã xuống, trực tiếp cùng Thạch Trung Ngọc miệng đối miệng.

May mắn thời điểm Cơ Như Nguyệt ngã xuống là bộ ngực nện ở trên người Thạch Trung Ngọc trước, giảm xóc một cái, bằng không hàm răng của hai người sẽ tổn thương.

Có tiện nghi không chiếm là Vương Bát Đản, đây là chuẩn tắc đối nhân xử thế của Thạch Trung Ngọc, Cơ Như Nguyệt chủ động như thế, không trả lời một cái, quả thực quá có lỗi với người ta.

Không chút do dự lè lưỡi liếm loạn một trận, tay ở sau lưng Cơ Như Nguyệt sờ loạn một trận.

Mà Cơ Như Nguyệt đã sớm choáng váng, mặc cho Thạch Trung Ngọc làm, hơn nữa phát hiện có một đồ đạc mềm mại liếm hàm răng của mình, hạ thể bị một vật cứng chỉa vào, lúc này mới phản ứng kịp, nụ hôn đầu tiên của lão nương a, cứ như vậy không còn.

Lập tức hất đôi tay sờ loạn ở trên người, xoay người ly khai hoài bão ôm ấp của Thạch Trung Ngọc, xấu hổ trừng Thạch Trung Ngọc một cái, nhìn đến ánh mắt vô tội của Thạch Trung Ngọc, hình như là nàng chủ động a, kỳ thực đúng là nàng chủ động.

Nhưng hiện tại Cơ Như Nguyệt đã bị phẫn nộ làm cho hôn mê đầu não, nơi nào còn có thể suy nghĩ nhiều như vậy, vừa ly khai vòng tay của Thạch Trung Ngọc lại nhào tới, đặt mông ngồi ở trên hông Thạch Trung Ngọc, bóp cổ của hắn:

- Ngươi trả ta nụ hôn đầu tiên.

Lực lượng của tiểu cô nương nơi nào có thể so sánh với Thạch Trung Ngọc, Thạch Trung Ngọc đẩy hai tay của Cơ Như Nguyệt ra, chứng kiến ánh mắt của Cơ Như Nguyệt đã ướt át, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng sẽ rớt xuống, Thạch Trung Ngọc có chút không đành lòng, nhưng không biết nên nói thế nào.

Hai người giằng co, ngoài cửa lại truyền tới tiếng đập cửa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.