Mỹ Nhân Phổ

Chương 20: Chương 20: Bộc lộ




Tống Dật ghé vào lỗ chó, không biết là nên lùi về, hay là nên bò luôn ra, nghe xong loại tân bí này có thể bị người bóp chết hay không a? Mãi nghĩ, hay là lùi về cho rồi, nàng mới vừa nhúc nhích móng vuốt, liền nghe thấy một thanh âm nói: “Lăn ra đây! Lén lén lút lút, coi chừng bổn vương chém ngươi!”

Tống Dật run lập cập, vội vã chui qua, phủi rớt bụi đất trên người, nâng thân thể nhỏ bé, đứng trước mặt Lưu Dục, Lưu Dục ghét bỏ mà liếc nàng một cái, “Quả nhiên, tên hái hoa tặc kia là ngươi đi?” Nữ tử bò lỗ chó bò đến trôi chảy như thế, toàn bộ Thái Khang Thành sợ là tìm không ra người thứ hai.

Tống Dật cứng đờ, “Ta không phải hái hoa tặc! Ta chỉ là một họa sư bình thường vì bức họa hoàn mỹ nhất mà có thể không tiếc hết thảy mà thôi.”

“Cũng bao gồm chuyện đêm khuya lẻn vào phòng nam tử hạ mê hương cho người ta, thậm chí, thay quần áo cho nam tử?”

Mặt liệt của Tống Dật ra vẻ vô tội thuần lương, bộ dáng rất là không thẹn với lương tâm. Thái dương từng bị bầm của Lưu Dục nhảy dựng, cảnh đời đổi dời, hiện tại muốn lôi ra thanh toán hiển nhiên có chút không thích hợp.

“Mới vừa nghe được cái gì?”

“Ta thề, cái gì cũng chưa nghe được.”

Bộ dáng giấu đầu lòi đuôi, tin ngươi mới có quỷ.

“Nghe được cái gì đều giả câm vờ điếc cho ta, nếu ngày nào bổn vương nhìn thấy cái gì không nên có trên sách của Sấu Ngọc Trai, đến lúc đó rơi đầu không chỉ có một mình ngươi!”

Lúc này Tống Dật không lập tức trả lời, Lưu Dục nhịn không được quay đầu nhìn qua, ánh mắt uy hiếp. Tống Dật kéo kéo khóe miệng, “Cho nên, Vương phu nhân mười năm chôn thi nơi hoang dã, bị người oan uổng là bán đứng Vương gia, vô tội bị người phỉ nhổ, đeo mấy năm bêu danh, hiện giờ rốt cuộc chân tướng đại bạch, danh chính ngôn thuận tìm thi cốt của bà ấy về, lại chỉ có thể yên lặng mà chôn ở Nam viên tiểu trúc này thôi sao?”

Ánh mắt Lưu Dục đột nhiên biến lãnh, áp lực cảm xúc ào ạt mà tới, Tống Dật lại như không cảm giác được, tiếp tục nói: “Cho nên, Ngô gia hại chết Vương phu nhân không nói, cố ý làm chậm trễ đưa ra chứng cứ, làm cả nhà Vương gia bị giết, hiện giờ chỉ là Ngô Ung cùng Ngô Vu thị tự sát tạ tội, toàn bộ Ngô gia lại có thể bảo toàn, vẫn hưởng thụ đãi ngộ của đỉnh cấp môn phiệt như cũ. Vụ mua bán này có vẻ rất có lời.”

Biểu tình của Lưu Dục đã khó coi đến không thể nhìn. Tống Dật lại đột nhiên cười đến xán lạn, “Dự Vương điện hạ đối xử với Vương phu nhân như vậy, không sợ hồn phách của Dự Vương phi không thể......”

Thanh âm rốt cuộc im bặt dưới tay Lưu Dục, Tống Dật cảm giác được bàn tay bóp ở yết hầu nàng rất chặt, phảng phất như ngay sau đó sẽ bóp nát cổ nàng. Cảm giác đau đớn mãnh liệt cùng hít thở không thông làm nàng ứa nước mắt, môi nghẹn đến mức xanh tím, nhưng nàng một chút giãy giụa cũng không làm.

Chuyện này kích thích trúng sợi dây thần kinh nào đó của Lưu Dục đến nghiêm trọng, hai mắt hắn toát ra ánh sáng đỏ đậm, xuống tay càng tàn nhẫn, Tống Dật vốn dĩ đã cảm thấy nghẹt thở rốt cuộc bắt đầu trợn trắng mắt, bản năng cầu sinh làm nàng vươn móng vuốt nhỏ lên, dùng sức cạy ra cái vuốt sắc đang bóp trụ cổ mình.

Đại khái là động tác hấp hối giãy giụa này của nàng đã lấy lòng Lưu Dục, bàn tay to buông lỏng một chút, lúc ấy trong đầu Tống Dật chỉ có một ý niệm: Tên hỗn đản này vậy mà là cái biến thái!

“Ngươi không thể giết ta.”

“Lý do?”

“Ta rất hữu dụng!”

“Tỷ như?”

“Vẽ tranh, bò tường, còn có thể giúp ngươi phá án!”

“Nhưng ngươi cũng háo sắc, cả bổn vương cũng dám đùa giỡn đáng khinh!” Dứt lời tay lại muốn bóp chặt, Tống Dật vội gào lên: “Thiên Điệp Cúc! Ta có thể giúp ngươi trồng Thiên Điệp Cúc! Ngươi trồng như vậy sẽ bị chết!”

Sức ép giữa cổ bỗng dưng lỏng ra, không khí tràn vào phổi, Tống Dật rốt cuộc thở hổn hển.

Một cái cuốc ném qua, “Nếu trồng chết ngươi biết hậu quả!”

Tống Dật quăng cho hắn một cái xem thường, “Ngươi như thế nào không hỏi xem vì cái gì ta lại biết trồng?” phương pháo trồng Thiên Điệp Cúc rất ít người biết, chẳng lẽ cả lòng hiếu kỳ cơ bản ngươi cũng chôn luôn rồi sao?

“Biến thái đến cả vẽ khắc cốt còn biết, chỉ là một cái phương pháp trồng Thiên Điệp Cúc, đại khái cũng chẳng phải việc khó.”

Nima, rốt cuộc ai mới là biến thái a?

“Kỳ thật, phương pháp trồng Thiên Điệp Cúc cũng không khó, với sự thông minh tài trí của Dự Vương điện hạ, mười năm lại không trồng ra được cây nào, thực sự có chút làm người bất ngờ.”

Lưu Dục ngồi ở trong đình, ánh mắt nhìn qua nhạt nhẽo đến chảy nước.

Tống Dật cắt đi cành dư của nhánh Thiên Điệp Cúc, cắt luôn cả đóa hoa đã nở rộ, “Kỳ thật hiện giờ cũng không phải mùa để trồng, chờ hoa kỳ kết thúc lại trồng mới thích hợp, như vậy cũng sẽ phát triển tốt hơn. Đợi đến năm sau, trồng lên màu hoặc chủng loại khác, có thể sinh ra càng nhiều dáng hoa cúc hơn......”

Tống Dật ở bên kia lải nhải, bên này Lưu Dục gần hai ngày đều trắng đêm chưa ngủ tựa như nghe hát ru, gió mát phất qua mặt, nhu âm thoảng qua tai, phảng phất như cái gì cũng không thể lưu lại dấu vết trên người hắn.

Tống Dật nhìn mỹ nhân dựa ngủ trong đình, sờ sờ lên cái cổ vẫn còn đau, dùng ngữ khí cực kỳ bằng phẳng nhu hòa nói: “Ngươi hẳn là chưa bao giờ thích Dự Vương phi đi, ngươi sở dĩ sẽ căm phẫn như thế, mười năm không cưới, bất quá là ôm lòng áy náy đối với nàng đối với Vương gia mà thôi......”

Lưu Dục đột nhiên mở mắt, lập tức đối diện con ngươi của người đứng trong bụi hoa, “Ngươi, lặp lại lần nữa.”

Tống Dật cảm thấy có một móng vuốt vô hình bóp ở yết hầu nàng, cổ nóng rát mà đau. Từ xưa vảy rồng không được nghịch, huống chi là cái vảy biến thái.

“Ta cái gì cũng chưa nói, nhất định là ngươi vừa rồi tự mình nằm mơ!” Tống Dật lại đơ mặt ở tiêu chuẩn cao xưa nay chưa từng có, nàng thiếu chút nữa quên mất khác biệt giữa nàng và hắn. Dự Vương, Tư Lệ giáo úy, tay cầm quyền sinh sát môn phiệt thế gia bách quan triều đình, mà nàng, cho dù có khả năng hơn nữa, cũng bất quá là một họa cốt sư có chút tài năng mà thôi. Hắn muốn bóp chết nàng, dễ như trở bàn tay, thậm chí không cần bất luận lý do gì.

Đại khái là Lưu Dục thật sự cảm thấy nàng rất hữu dụng, không cùng nàng so đo nữa. Tống Dật cẩn trọng làm cu li hai canh giờ, nước cũng chưa uống được một ngụm, mệt đến eo cũng nâng không nổi, Lưu Dục lại rất nhàn nhã mà ngồi ở trong đình, hỏi: “Ngô Ung ngày ấy cùng Họa Cốt tiên sinh nói cái gì?”

“Ta là chính nhân quân tử, sao có thể nghe lén góc tường?”

Vậy ngươi lúc nãy đang làm cái gì?

Lưu Dục híp mắt: “Ngươi không phải đồ đệ của ông ta sao? Hoá ra thân phận này là lừa dối bổn vương?”

“Đồ đệ cũng phân ra trong cửa với ngoài cửa, thực không khéo, ta đúng là cái loại đệ tử không vào được trong cửa. Nhưng mà, ta giúp Tư Lệ Đài phá án cũng là sự thật, đủ chứng minh năng lực của ta.”

“Mặc kệ ngươi là trong cửa hay ngoài cửa, thay ta mang một câu cho Họa Cốt tiên sinh, ngày mai ta sẽ đích thân bái phỏng Kỳ Lân Các.”

Cái cuốc trong tay Tống Dật rớt cái 'bạch' trên mặt đất, “Vì...vì cái gì?”

“Ngươi biết vì sao lại thành lập Tư Lệ Đài không?”

Tống Dật vẻ mặt mộng bức, mặc dù cách lớp mặt nạ cũng nhìn không sót cái gì.

“Ngươi không phải đồ đệ của Họa Cốt tiên sinh sao? Họa Cốt tiên sinh làm những chuyện như vậy, kỳ thật lại xảo diệu có cùng hiệu quả với mục đích của Tư Lệ Đài.” Tan rã sĩ tộc chuyên quyền, đánh vỡ phân tầng giai cấp, kiềm chế đại tộc nanh vuốt. Chỉ là một cái vì hoàng quyền, một cái vì lê dân, nhưng kết quả cuối cùng là giống nhau.

Thỉnh tha thứ cho chỉ số thông minh của Tống Dật, làm hư hư thực thực Họa Cốt tiên sinh, nàng thế nhưng nghe không hiểu.

“Ngươi...có phải đề cao Họa Cốt tiên sinh quá rồi không?”

Không hề ngoài ý muốn, Tống Dật lại lọt vào một trận khinh bỉ, nàng sâu sắc hoài nghi hôm nay phương thức rời giường của mình có chỗ nào không đúng.

“Từ lập trường này, chúng ta là có đường hợp tác. Ngươi chỉ cần nói cho ông ta mục đích của bổn vương là được, tin rằng ông ta có thể hiểu.”

Tống Dật: “......”

Tác giả có lời muốn nói: Khôi phục đổi mới, cảm ơn địa lôi của tiểu Kiến Kiến, moah moah

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.