Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 51: Q.1 - Chương 51: Giao đấu giữa khuya




Dược liệu bị trộm, cũng là một trong những chuyện thường gặp.

Hai nước phân tranh, chiến họa liên miên, bọn bất lương thừa cơ làm loạn, có người chiếm núi xưng vương, có người vào rừng làm cướp. Một kiện hàng bị cướp, ngay cả quan phủ cũng chưa chắc sẽ quản, đi đâu cãi lí bây giờ?

Chu Vận dĩ nhiên rất đau lòng số hàng đó, ngoài nửa thuyền dược liệu của Thích Thăng, còn có hàng hóa của một số khách hàng khác, thuyền hàng này vốn sẽ kiếm được trăm mấy quan tiền đó, bây giờ còn thâm vốn một cái thuyền nữa! Một cái thuyền lớn hạng trung, mất gần mấy ngàn quan tiền đó, có thể không khổ sở sao?

Nhưng Chu Vận vẫn đi báo quan, cũng làm đủ các thủ tục báo án linh tinh. Vụ án xảy ra ở một con sông ngoại thành Lâm An, phủ nha ở Lâm An thấy đường xá xa xôi không muốn quản, nhưng nha dịch ở huyện cũng đùm đẩy cầu cưa, nói vụ án không có manh mối không thể điều tra. Ai, chỉ có thể tự nhận xui xẻo, cũng may là những người sai việc không sao, coi như là đại hạnh trong bất hạnh!

Thích Thăng cũng đặt hàng Chu Vận lần nữa. Chu Vận chuyên đi đường Lĩnh Nam và đất Thục, thuốc so nhà người ta tốt hơn, hơn nữa buôn bán lớn, có thể đưa tới lượng dược liệu rất lớn, những tiểu thương khác không có khả năng này. Trừ Chu Vận, thật ra thì Thích Thăng còn có thể đặt hàng ở Tế Thế đường, nhưng ý định này hắn chưa từng nghĩ tới.

Tối hôm qua Tiểu Ngọc hỏi hắn, vì sao không thể đặt hàng của Bàng Nhất Hưng?

Thích thăng suy nghĩ một chút, tuy nói không có chứng cớ, nhưng vẫn nói với Tiểu Ngọc hắn hoài nghi Bàng Nhất Hưng.

Tiểu Ngọc nghe được Tế Thế đường có thể chính là kẻ giấu mặt phía sau chuyện lần trước Tư Đồ Giới tới gây chuyện, cũng không quá giật mình. Dù sao lần trước Thích Thăng đã có ám hiệu, nàng cũng không phải kẻ ngốc, làm sao không đoán được lão đại trong ngành đang xem bọn họ không vừa mắt?

"Đã như vậy. . . . . . Bàng Nhất Hưng chắc là sẽ không bán cho của chúng ta. Coi như chúng ta tới cửa cầu xin, đoán chừng lão cũng chỉ đứng đó cười ha hả. . . . . ." Tiểu Ngọc mặc dù chưa từng gặp Bàng Nhất Hưng, cũng đã tưởng tượng ra bộ dạng của Lão Hồ Ly này.

"Chẳng lẽ, chuyện lần này, cũng thế. . . . . ." Tiểu Ngọc nghĩ tới khả năng này, trong lòng cả kinh.

Chèn ép đối thủ cạnh tranh không được, thì đánh cướp? Một thương nhân bình thường sẽ dùng loại thủ đoạn này sao?

Thích Thăng không nói, không phủ định cũng không khẳng định.

Bất kể như thế nào, cho dù đặt hàng lần nữa, dược liệu cũng còn xa lắm, đơn đặt hàng của Mỹ Ngọc phường lại sắp tới hạn, Tiểu Ngọc nhìn mớ giấy đặt hàng lúc đầu làm nàng vui mừng kia, càng nhìn càng thấy phiền não. Làm sao bây giờ?

--- ------ ------ ------ ------ ----

Đêm khuya, hậu viện Tế Thế đường.

Bàng Nhất Hưng cùng Mạc Huệ Hương bận bận rộn rộn, đem mua được mấy bình Mỹ Ngọc Oánh Bạch sương, Mỹ Ngọc Bạc Hoa cao, Mỹ Ngọc Nhuận Phu thủy lấy ra khỏi thùng, cẩn thận phân biệt thành phần của từng loại dược cao.

Y thuật của Bàng Nhất Hưng không kém, lúc trẻ đã từng khổ công nghiên cứu y học, chẳng qua sau này dần dần chuyển sang kinh doanh dược liệu thôi.

"Lọ Nhuận Phu thủy này, chỉ là Long Đảm Thảo thêm chút phụ gia mà thôi. . . . . . Không có gì quá đặc biệt. Ừ, còn có bạc hà." Bàng Nhất Hưng đặt Nhuận Phu thủy qua một bên.

Mạc Huệ Hương dùng ngón tay cẩn thận mài Bạc Hoa cao."Cái này chính là bột kim ngân và bột đậu khấu." Hắn xem sách hướng dẫn: "Ừ, nói là dùng để trị mụn nhỏ trên mặt, tác dụng không khác Thanh Lương cao kia là bao. Chỉ là hương vị tốt hơn một chút, đoán chừng những cô gái sẽ rất thích."

"Nhưng mà. . . . . . Oánh Bạch sương này, dược liệu dùng thật nhiều a." y thuật của Mạc Huệ Hương có hạn, nhất thời phân biệt không ra.

Mỹ Ngọc phường Thanh Lương cao, Băng Tuyết phấn, Tịnh Bạch sương, Nhuận Phu thủy, Bạc Hoa cao đều là bán ba trăm văn một chai, duy chỉ có Oánh Bạch sương này là bán tám trăm tám mươi văn, nhưng khách hàng cũng ngoan ngoãn bỏ tiền ra. Nhắc tới cũng kỳ, chỉ cần dùng Oánh Bạch sương thoa lên mặt vài lần, da lập tức trở nên trắng hớn rất nhiều, còn mịn màng hơn, không trách được những cô gái toàn thành Lâm An đều vì lọ thuốc nhỏ này mà điên cuồng.

Bàng Nhất Hưng để thuốc trước mũi ngửi, trong miệng lẩm bẩm: "Bạch đinh hương, bạch lăng, bạch cập. . . . . . Bạch cương tàm (con tằm đó mọi người), bạch chỉ, bạch phục linh, bạch phụ tử. . . . . . Còn có thanh đại, ừ, đương quy, đậu khấu. . . . . ."

Lão để chén thuốc xuống, viết lại những vị thuốc vừa đọc , lắc đầu."Không phải chỉ có bấy nhiêu. Còn có chút thuốc mùi vị rất quái lạ."

Trên mặt Mạc Huệ Hương đột nhiên xuất hiện một nụ cười thần bí, giảm âm lượng tới mức thấp nhất, nói với Bàng Nhất Hưng: "Nếu không ta đi kiểm tra một chút số hàng kia có những dược liệu gì. . . . . ."

Bàng Nhất Hưng vung mạnh tay, ngăn Mạc Huệ Hương lại.

"Bình tĩnh chớ nóng!"

Bàng Nhất Hưng trầm ngâm một hồi, lại nói: "Cho dù biết thuốc hắn dùng, nhưng không biết phương pháp chế biến của từng toa thuốc. . . . . . Tuy nói, ta làm được giống đến sáu bảy phần, nhưng mà. . . . . ." Lão nhìn Mạc Huệ Hương một chút, "Hiểu ý của ta sao?"

Mạc Huệ Hương gật đầu đáp lại. Người này vừa cướp hàng của người ta, xoay người liền tìm hiểu phương thuốc của người ta, này. . . . . . Muốn người khác không nói xấu mình, thiệt khó đó!

Bàng Nhất Hưng từ trước đến giờ không để ý người ngoài nghĩ gì, lão chắc chắc là một lão đại lâu năm, không quan tâm cảm nhận của kẻ dưới. Nhưng mạnh mẽ chứ không mù quáng, lão sẽ không để người khác lấy cớ công kích lão!

"Chu Vận này, chỉnh hắn một chút cũng tốt! Hai năm qua, việc buôn bán của hắn cũng làm thật lớn rồi, có chút quên ơn! Huệ Hương a, hàng kia, bảo mọi người đừng động tới. Để việc lắng xuống hãy nói!"

Bàng Nhất Hưng nheo mắt lại.

Lần này có thể nhất tiễn song điêu, đả kích cùng lúc hai kẻ lão không vừa mắt, làm sao có thể không vui? Thích Thăng tiểu tử. . . . . . Ngươi phải biết,trong y giới Lâm An, trước sau gì thiên hạ cũng là của ta!

Nhưng lão không biết, một đôi mắt sáng như sao đang nhìn lén hai người bọn họ qua mái ngói bị giở lên.

Đó là đôi mắt Thích Thăng.

Thích Thăng mặc hắc y, ngay cả mặt cũng dùng vải đen bịt kín, chỉ chừa ra cặp mắt. Trong lòng hắn cũng hoài nghi là Bàng Nhất Hưng bày ra chuyện này, nhân lúc nửa đêm tự mình đến Tế Thế đường thăm dò coi có manh mối gì không. Không ngờ thu hoạch không nhỏ, nhìn thấy hai người Bàng Nhất Hưng đang nghiên cứu phương thuốc của Mỹ Ngọc dược cao. Nhưng giọng nói bọn họ quá nhỏ, hắn lại nghe không rõ ràng lắm, loáng thoáng nghe được bốn chữ "Bình tĩnh chớ nóng", những chuyện khác không nghe được.

Thích Thăng nhìn Bàng Nhất Hưng xoạt xoạt xoạt viết tên thuốc lên giấy, nhìn kĩ lại, dược liệu chính lại không viết ra, trong lòng vui mừng. Quả nhiên, phương thuốc mình kê, Bàng Nhất Hưng nhất thời cũng không tìm ra được. Phương thuốc này đến từ Tiểu Ngọc, nhưng Thích Thăng cũng có cải biến rất lớn, để dược lực phát huy tốt hơn, tác dụng kéo dài hơn.

Hai người trong nhà thương lượng một hồi, liền tắt đèn rời khỏi. Thích Thăng lặng lẽ lẻn vào Tế Thế đường, nhìn trước nhìn sau, không phát hiện dược liệu mình mất trộm. Chẳng lẽ mình nghi oan Bàng Nhất Hưng? Hay là lão đem dược liệu giấu đến chỗ khác?

Thích Thăng nghe được bên ngoài gõ canh ba, biết tối nay sẽ không có thu hoạch gì, liền tung người nhảy ra khỏi Tế Thế đường rồi từ trên nóc nhà bay về nhà.

Vầng trăng lưỡi liềm cong cong bị một áng mây mờ che phủ, cả tòa thành Lâm An yên tĩnh, lặng lẽ không một tiếng động. Thích Thăng như một chú mèo nhảy từ nóc nhà này sang mái nhà khác, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.

Giống như là. . . . . . Có người đang nhìn hắn! Một ánh mắt rất sắc bén!

Thích Thăng đột nhiên quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy gì, bốn phía tĩnh lặng không tiếng động, chỉ có một mình hắn đứng dưới ánh trăng cô đơn. Chẳng lẽ tự mình quá nhạy cảm?

Thích Thăng lắc lắc đầu, tiếp tục đi về, lúc gần tới con hẻm. Nhưng cảm giác bị người theo dõi cũng không biến mất, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt!

Lần này hắn không quay đầu lại, chẳng qua là đứng yên trên một nóc nhà, nhẹ giọng nói: "Bằng hữu là thần thánh phương nào, xin mời ra nói chuyện!"

Gió thu thổi u u, lá rụng rụng đầy đất, lại có vài chiếc bị cuốn ngược lên không trung. Thích Thăng chậm rãi xoay người, nhìn thấy nóc nhà đối diện cũng có một người áo đen.

Người này thân cao xấp xỉ hắn, nhưng có vẻ khôi ngô hơn hắn, không có che mặt, cho dù màn đêm u tối như vậy, vẫn có thể nhìn ra là một nam tử tuấn tú. (trai đẹp kìa!!!)

Nam tử kia lên tiếng: "Bằng hữu, cho ta xem chân diện mục của ngươi đi!" (chân diện mục là mặt thật đó, nhưng để mặt thật thì không hay, hihi)

Thích Thăng nhướng mày: "Điều này. . . . . . Phải xem bản lãnh của ngươi rồi!"

Lời còn chưa dứt, Thích Thăng đã xuất thủ!

Động tác của hắn mau, động tác của đối phương cũng không chậm, hai người trong chốc lát đã đánh bảy tám hiệp. Thích Thăng dùng khuỷu tay đánh vào xương sườn đối phương, ai ngờ người nọ co rụt lại, trực tiếp đi vòng qua sau lưng Thích Thăng dùng sức đánh ra một chưởng!

Thích Thăng biết không thể tránh, vận khí che lưng cứng rắn nhận một chưởng này, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ như phiên giang đảo hải, khí huyết dâng trào. Công phu thiệt là bá đạo! Không biết đối phương thấy hắn có thể nhận một chưởng, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc. Hai người đánh lẫn nhau một quyền, không hẹn mà cùng nhảy ra xa, lúc rơi xuống thì Thích Thăng đã ở xa nửa trượng —— đánh không lại, phải trốn thôi! Thích Thăng cho tới bây giờ cũng không phải theo chủ nghĩa anh hùng, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt là tác phong của hắn.

"Chạy đi đâu!"

Người nọ lại theo sát không ngừng, Thích Thăng không thoát khỏi được đối phương, đột nhiên người nọ một cước đá tới, Thích Thăng đứng không vững, đột nhiên từ nóc nhà liền rơi xuống trong sân của một gia đình.

Làm sao lại chạy vào nhà người ta rồi? Thích Thăng muốn xoay người nhảy ra ngoài, lại bị đuổi kịp đấu không nghỉ. Mà Thích Thăng cho dù tính tình tốt hơn nữa, cũng căm tức —— ngươi vô duyên vô cớ gây phiền đến ta, thật nghĩ ta sợ ngươi hả? Đánh thì đánh!

Thích Thăng xuất toàn lực, uy thế kia cũng không phải chuyện đùa, trong sân nhất thời cát bay đá nhảy, gia đình nọ cũng bị đánh thức, rối rít thắp sáng đèn lồng ra ngoài nhìn đến tột cùng là có chuyện gì.

Thích Thăng âm thầm kêu khổ, ai ngờ lúc này lại nghe một giọng nói quen thuộc: "Thì công tử?"

Người đánh nhau với Thích Thăng thất thần, Thích Thăng mượn cơ hội nhảy khỏi phạm vi công kích của hắn, tháo khăn che mặt xuống, hướng về phía chủ nhân kêu: "Làm sao ngươi biết người này?"

Người kêu "Thì công tử" , không phải ai khác, chính là Tiểu Ngọc.

Mà vị "Thì công tử" kia, chính là Thì Quý Phong.

Tiểu Ngọc nhìn thấy tên đạo tặc che mặt này bất chợt biến thành Thích Thăng, đầu óc lập tức mơ hồ. Tối nay. . . . . . Chuyện gì xảy ra a?

Tống Tiềm cũng vội vã khoát thêm áo chạy ra ngoài, nhìn thấy tình cảnh này, kinh ngạc hỏi: "Chi Vấn, Thì huynh, đêm hôm các người vào nhà ta. . . . . . Làm cái gì?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.