Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 191: Q.1 - Chương 191: Đi đàm phán




Đi đàm phán?

Lúc Tiểu Ngọc nghe Tống Tiềm trở lại nói hắn phải đi đàm phán ở vùng khác, lặng đi một lát.

Nghĩ phải xa Tống Tiềm một thời gian dài, Tiểu Ngọc không khỏi buồn buồn không vui.

“Sao hoàng thượng lại phái chàng đi chứ. . . . . . Chàng là một Tri Phủ, cũng không phải là Đại giám quân.” Tiểu Ngọc nhỏ giọng quở trách Hoàng đế, Tống Tiềm cười chạm nhẹ chóp mũi của nàng: “Nàng rất rõ ràng à?”

Tiểu Ngọc kiêu ngạo nói: “Tất nhiên, ai bảo thiếp là phu nhân Tống tri phủ? Chuyện công việc của chàng nếu thiếp không biết, đi ra ngoài không phải bị những thứ quý phu nhân kia cười nhạo thiếp là phụ nữ ngu ngốc sao.”

Tiểu Ngọc đối với chính vụ triều đình, cũng phải khổ công một phen. Nàng vốn thông minh lanh lợi, cộng thêm cố ý học tập, những việc trong triều đình nàng thăm dò được không ít. Nàng cũng sẽ không đặc biệt đi khoe khoang mình hiểu biết, nhưng tuyệt đối không để cho người ta xem thường mình. Dĩ nhiên, kể từ khi nàng được phong làm tam phẩm cáo mệnh phu nhân, những lời chói tai kia ít khi nghe, đại đa số người nịnh nọt nàng còn không kịp.

Tống Tiềm nói: “Ta là Tri Phủ, dĩ nhiên không thể đi đàm phán. . . . . . Cho nên hoàng thượng cho ta thôi giữ chức Tri Phủ, phái ta đảm nhiệm chức Phòng ngự sử Hải Châu.”

Cái gì? Không chỉ đi công tác, còn phái đi bên ngoài?

“Ah, đảm nhiệm Phòng ngự sử Hải Châu. . . . . . Không phải giáng cấp sao!” Tiểu Ngọc ngạc nhiên kêu lên, làm cái gì, tự nhiên lại bị giáng cấp phái đến vùng khác chứ?

Hoàng đế đang suy nghĩ gì đây! Tống Tiềm thật vất vả mới được triệu hồi Lâm An, bỗng nhiên lại bị phái đi rồi.

Nói đi thì cũng phải nói lại, lần này mặc dù nói bị giáng cấp, nhưng ở bên ngoài làm một quan lớn, tiền đồ không giới hạn, so với việc chậm chạp nhích từng bước một ở Lâm An tốt hơn nhiều. Chỉ là ý tốt của Triệu Thận, thật sự Tiểu Ngọc khó có thể thừa nhận. Nghe nói phía sau nam nhân thành công đều có một nữ nhân yên lặng chờ đợi, nàng cảm thấy Triệu Thận cũng muốn rèn luyện nàng thành loại phái nữ điển hình này rồi. Mới vừa ở Minh Châu khổ đợi Tống Tiềm một năm, đoàn tụ hơn nửa năm lại phải tách ra. . . . . . Số mạng nàng sao lại khổ như vậy chứ!

“Vậy thiếp cùng đi nhậm chức với chàng.”

Tiểu Ngọc mới không cần tách ra khỏi Tống Tiềm đâu, lại thuyết phục nếu Minh Nhi không được thấy phụ thân, nhất định sẽ khóc rống không nghỉ.

Tống Tiềm nghiêm mặt, nói: “Không được, không thể mang hai người đi.”

“Tại sao?”

Tiểu Ngọc cũng không đồng ý, lần trước đi Nghiêm Châu Tống Tiềm nói là nơi đó thổ phỉ nhiều không để cho nàng đi theo, kết quả xảy ra chuyện mất trí nhớ và mất tích. May nhờ Thích Thăng lợi hại, cứu được Tống Tiềm, nếu không giờ phút này không chừng vợ chồng bọn họ còn ngăn cách ngàn dặm không biết tung tích đối phương đấy. Lúc này đi Hải Châu, tại sao lại cũng không để cho mình cùng đi?

Tống Tiềm nói: “Dù sao. . . . . . Chính thức bổ nhiệm, cũng phải chờ. Trong lúc đàm phán, ta chỉ là một tiểu tốt, sao có thể mang theo gia quyến?”

Lý do này quang minh chính đại, một câu phản bác Tiểu Ngọc cũng không nói được.

“Đàn ông không có tiền đồ mong đợi hắn có tiền đồ, đàn ông có tiền đồ mới biết lúc hắn không có tiền đồ thật tốt nha. . . . . .”

Tiểu Ngọc tìm một đối tượng kể khổ, chính là Tú Tâm.

Tú Tâm dịu dàng dâng trà cho Tiểu Ngọc, còn gọi Nhàn Nhàn bưng điểm tâm tới, nói chuyện cùng Tiểu Ngọc.

“Đây là chuyện tốt mà. Tống đại nhân được hoàng thượng tin tưởng, tiền đồ sáng lạng, phần vinh dự này cũng không phải là ai cũng có.”

Dương Vạn Lý khác với Tống Tiềm, sẽ không nói với Tú Tâm chuyện trên triều đình. Nhưng trước kia Tú Tâm là hoa khôi, đối với chuyện quan trường hiểu được rất nhiều, từ chút ít thông tin của Dương Vạn Lý cũng có thể nghe ra không ít chuyện.

Đi đàm phán không phải công việc béo bở, nếu không người ta đã sớm tranh giành rồi. Nhưng đối với với quan viên mới như Tống Tiềm mà nói, cũng là thời cơ tốt. Vị trí hiện tại ở Lâm An nói thì tốt, đáng tiếc khởi điểm quá cao, trong vòng mấy năm khó được đề bạt. Mà đi ra ngoài làm chủ một nơi, so với ở lại chịu khổ thì tốt hơn.

Tiểu Ngọc uống một hơi cạn sạch trà thơm Nhàn Nhàn dâng lên, cũng không quản dáng vẻ ưu nhã gì nữa.

“Mặc kệ chuyện của những nam nhân này, Tú Tâm, muội cho bảo bảo ra để ta gặp một chút. Mấy tháng không gặp, tiểu tử chắc lại cao hơn rồi chứ?”

Tú Tâm cười nhạt nói: “Hài nhi đang ở trong phòng đại phu nhân, lúc này không tiện gọi bé.”

Tiểu Ngọc tức cười, nhất thời cảm thấy sự bất đắc dĩ của Tú Tâm. Tất nhiên Dương Vạn Lý đối với nàng rất tốt, nhưng làm một phòng cơ thiếp, ngay cả đứa bé mình sinh ra cũng không thể tự tay nuôi lớn, cũng quá bi thương.

Hay là bởi vì Tú Tâm có giao tình với Tiểu Ngọc, cho nên đại phu nhân Dương gia không dám quá hà khắc với Tú Tâm, cố kỵ địa vị của Tiểu Ngọc. Nếu là thiếp thất bình thường khác, chắc sẽ khổ sở hơn!

“Tú Tâm. . . . . .” Tiểu Ngọc nắm tay Tú Tâm, biết thanh quan khó quản chuyện nhà, nàng lại chỉ có thể nhịn không xen vào chuyện Dương gia, chỉ có thể yên lặng nhìn Tú Tâm chịu khổ. So sánh chuyện của Tú Tâm với mình, mình hạnh phúc hơn biết bao nhiêu.

Nghĩ đến đây, buồn bực trong lòng Tiểu Ngọc vơi đi quá nửa. Mình không nên không biết đủ như vậy, nên nghĩ làm thế nào hỗ trợ tốt cho Tống Tiềm mới đúng.

Tú Tâm ngược lại thông suốt, nắm chặt tay nhỏ của Tiểu Ngọc kéo nàng đứng lên, nói: “Hôm nay đẹp trời, nếu không ta đi thăm Thanh Tranh một chút chứ? Cô dâu này xuất giá cũng hơn một tháng rồi, cũng nên đi ra gặp chúng ta rồi!”

“Được!”

Tiểu Ngọc thấy Tú Tâm vui mừng, liền đi theo nàng.

Tân nương tử Thanh Tranh quả nhiên là người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, trên khuôn mặt lạnh lẽo thường ngày cười nhiều hơn, dễ thân hơn rất nhiều.

Vợ chồng bọn họ cũng chỉ ở chỗ này tổ chức hôn lễ, sau đó sẽ trở về Minh Châu, dù sao quê quán của Trần Văn Vũ ở Minh Châu, mà Thanh Tranh cũng muốn trở về quản lý chuyện bố trang.

“Văn Vũ, còn đang chuẩn bị ngựa sao?” Tiểu Ngọc thuận miệng hỏi.

Trần Văn Vũ nói cho Tiểu Ngọc, hắn đang hoàn thành mấy việc buôn bán, tích cóp chút tiền, chuẩn bị trở về Minh Châu buôn bán đường biển.

“Ta muốn tự làm chiếc thuyền nhỏ cho mình!” Trần Văn Vũ cười ha ha, Thanh Tranh đang ở bên cạnh lẳng lặng nhìn hắn cười, trông có vẻ một đôi loan phượng ân ái.

Trong nội tâm Tiểu Ngọc khẽ động, nghĩ đến sau này nếu Tống Tiềm thật sự đi Hải Châu nhậm chức, mình nhất định phải đi theo. Đến lúc đó. . . . . . chuyện buôn bán ở Lâm An phải có kế hoạch chuyển ra nơi khác, nếu mua bán ở Hải Châu, có lẽ còn có thể hợp tác cùng với Trần Văn Vũ đấy.

Có điều, những thứ này đến lúc đó lại đề cập cũng không muộn, dù sao chuyện triều đình bổ nhiệm, sao có thể tùy tiện nói ra?

Rốt cuộc sau khi Bắc phạt ba tháng Tống - Kim đàm phán.

Tống - Kim đàm phán, là đại sự triều đình, cũng không phải là tùy tiện phái hai người đi nói một chút là xong. Thực tế, cần trải qua mấy lần thậm chí mấy mươi lần đàm phán, hai bên mới có thể đạt thành nhận thức chung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.