Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 5: Q.1 - Chương 5: Bái đường thành thân




Tống gia là một khu nhà ba gian, tuy rằng giờ đây gia đạo lụi bại , nhưng nhà cửa vẫn còn tươm tất, đây là nhà tổ mà năm xưa thái tổ phụ của Tống Tiềm xây dựng.

Sáng tinh mơ, Tống gia yên tĩnh đã lâu cũng có chút hơi người, bọn hạ nhân Mục gia mang hương án đến nhà chính, xếp đặt thức ăn, rau dưa và trái cây, rượu trắng, ly trà, đôi đũa. Tống Tiềm mặc áo chú rể, đã bái tổ tông và bài vị cha mẹ, quỳ gối trước hương án có chút buồn bã. Cha mẹ vẫn ngóng trông mình thành gia, hôm nay đại hôn, lại chỉ có một mình xử lý, thực sự đơn bạc lạnh lùng. Tống gia nhiều đời đơn truyền (chỉ có một con nối dõi), trong tộc hắn cũng không có bà con thân thích, ngay cả mời người đến tham dự hôn lễ cũng không thể -- huống chi còn mang danh bệnh hủi? Một thân bệnh tật, cũng không biết bao lâu có thể tốt được, còn muốn liên lụy đến thê tử sắp qua cửa cùng mình chịu khổ......

Đang lúc này, Mục Duẫn Hà lại dẫn theo vài người tới, còn có bà mối Trần nổi danh ở thôn bên cạnh, hôn lễ không có bà mối còn ra thể thống gì? Nếu muốn làm, thì cũng phải làm cho trọn vẹn mới tốt.

Lúc mặt trời lên đỉnh, bên ngoài Tống gia vang lên tiếng chiêng trống, đội ngũ đưa dâu đến. Mục Duẫn Hà nói với Tống Tiềm:“Thiên Thành, ra cửa đón dâu đi!”

Tống Tiềm đi đến ngoài cửa, lúc này bà mối Trần mang theo hai người phụ nữ giúp đỡ, đã ở trước cửa rải đậu, cơm rang, trái cây nhỏ và đồng tiền, vài đứa trẻ bị hấp dẫn chạy đến bắt lấy, cướp đi, tốt xấu cũng xem như không khí vui mừng.

Mai lão gia xuống kiệu, phân phó Chu tẩu bảo vài nha hoàn đỡ cô dâu xuống kiệu, trước khi vào cửa, nàng còn phải bước qua yên ngựa, có lẽ bởi vì “Yên”“An” Đồng âm, ý muốn bình an. Trên đất trải một tầng thảm mỏng, hai tỳ nữ của Mục gia tiếp đón, một người cầm nến dẫn tân nương đi, một tỳ nữ khác cầm gương đi lùi. Tân nương Tiểu Ngọc bị che khăn voan cũng không biết bên ngoài làm nhiều trình tự như vậy, nàng mơ mơ màng màng bị dẫn đến nhà chính.

Bà mối Trần nhét vào tay Tống Tiềm một đầu dây của thẻ bài đồng tâm, lại đem đầu dây kia nhét vào tay Tiểu Ngọc, sau đó bà chỉ huy đôi tân nhân mặt đối mặt đi đến hương án, bái lạy linh vị tổ tiên, rồi bái laỵ hai người ngồi ở ghế Thái sư trong nhà chính – Mục học sĩ đại diện nhà trai và Mai lão gia đại diện nhà gái.

Bà mối Trần dõng dạc nói: “Mời tân nhân bái -- thiên thần kì Đông vương công Tây Vương Mẫu – bái tiếp – bái tiếp --”

“Mời tân nhân bái -- bổn gia cấm kỵ Long thần tỉnh táo môn quan – bái tiếp – bái tiếp --”

“Mời tân nhân bái -- bổn gia phục sự hương khói hết thảy thần linh – bái tiếp – bái tiếp --”

“Mời tân nhân bái -- cao tổ ông cố cha mẹ chồng tổ phụ tổ mẫu – bái tiếp – bái tiếp --”

Tiểu Ngọc đứng dậy cúi lạy rồi cúi nữa, trên đầu còn Hoa Quán lớn như vậy, quả thực là khó chịu đến cực điểm, sao phải bái nhiều như vậy? Nghe bà lão kia nheo nhéo nói không biết là nói cái gì, Tiểu Ngọc thật sự muốn lấy đồ che miệng bà ta lại.

Cái khăn voan làm nàng không thấy được “Trượng phu” của nàng, chỉ có thể nhìn thấy một đối giày màu đen, cũng không biết người bệnh hủi trong truyền thuyết này mang bộ dạng gì. Nàng không thấy được, nhưng người khác đều có thể thấy, Mai lão gia, Tống tẩu của “Nhà mẹ đẻ” thấy Tống Tiềm quả nhiên như trong lời dồn đại, đầy mặt và đầu cổ đều là mụn nước, trên người còn có mùi khó chịu, yếu ớt không chịu nổi, bước chân phiêu diêu, đều âm thầm sợ hãi.

Vội vàng bái lạy xong, một đôi tân nhân liền bị đưa vào động phòng, bà mối Trần và nhóm phụ tá của bà lại đến bên giường rải thước, tiền, quả, đường, vừa rải vừa lẩm bẩm:“Tát trướng đông, liêm mạc thâm vây chúc ảnh hồng. Giai tức úc thông trường bất tán, họa đường ngày ngày là xuân phong; Tát trướng thượng, giao gáy uyên ương thành hai hai. Theo nay mộng đẹp diệp duy hùng, đi gặp tấn châu đến nhập chưởng; Tát trướng sau, vợ chồng hài hòa dài bảo thủ. Cho tới bây giờ phu xướng phụ tướng tùy, đừng làm sư tử hà đông rống......”

Tiểu Ngọc coi như nghe diễn , đến cổ đại vài ngày, hôn lễ hôm nay thật sự là làm cho nàng “Đại khai nhĩ giới”, một bà lão lại có văn phong tốt như vậy! Xem ra bản thân mình là giáo viên ngữ văn đến cổ đại cũng thành kẻ thô thiển, nàng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề -- cổ nhân đều là dùng chữ phồn thể, nàng cũng không biết viết, thật đúng là thành phần trí thức trong nháy mắt trở thành mù chữ!

Rải xong kẹo, bà mối Trần mang đến hai ly rượu, trên ly rượu dùng chỉ hồng kết mối đồng tâm, bà mối Trần để vào tay mỗi người một chén, còn giống như đang ngâm thơ:

"Ngọc nữ đôi môi uống mấy phần, trên chén nhỏ hơi có vết hồng. Tiên lang cố ý lưu tàn rượu, vì tiếc hương thơm không đành uống. . . . . ."

Tiểu Ngọc nghe được trợn mắt há hốc mồm, thơ này...... nghe giống như đang tán tỉnh vậy? Hôn lễ cổ đại thật là huyền diệu mà......

Hai người cùng uống rượu hoàn thành “Lễ hợp cẩn”, bà mối Trần thúc giục bọn họ:“Đem chén ném xuống đất! Mau chút!”

Ném đồ thì ai không biết, Tiểu Ngọc nghĩ vậy. Nàng tùy tay đem chén ném xuống đất, đồng thời cũng nghe thấy một tiếng chén rơi khác. Chỉ nghe bà mối Trần khoa trương hô to:“Ôi, điềm lành, điềm lành, điềm tốt nha, một chén nhảy lên một chén đứng yên (?), con đàn cháu đống! Chúc mừng chúc mừng!”

Không phải chứ, ném ly rượu mà cũng nói được như vậy?

Ném ly rượu xong, bà mối Trần lại bắt hai người đứng song song, Tiểu Ngọc cảm nhận được một bàn tay phụ nữ mập mạp vói vào khăn voan, bắt lấy một lọn tóc của mình, kết chung với tóc của quan tân lang bên cạnh. Nàng đau thiếu chút nữa rơi nước mắt, thì ra đây là “Kết tóc” trong truyền thuyết, cũng chỉ là làm tượng trưng thôi mà, nàng còn tưởng rằng hai người phải kết nguyên đầu tóc cùng một chỗ -- vậy làm sao mà đi được?

Người ta nói, kết tóc thành vợ chồng, ân ái không hai lòng, nhưng mà ông trời ơi, người thật sự muốn ban cho ta một người chồng bị hủi sao? Ta biết sai rồi...... Tiểu Ngọc vô cùng ai oán.

Nghi thức “Kết tóc” hoàn thành, hôn lễ này coi như xong. Tiểu Ngọc bị hai bà vú già dìu đến ngồi trên giường, rốt cục thở phào nhẹ nhõm – mệt quá chừng!

Hôn lễ hẳn là phải có mấy bàn tiệc rượu, nhưng tình hình của Tống Tiềm đặc biệt, cũng giản lược luôn. Mai lão gia đại công cáo thành, vui mừng không thôi, sao dám ở lâu? Dù sao bây giờ cũng đã bái đường, trở thành vợ chồng chính thức, cho dù Tống gia cùng Mục học sĩ phát hiện hắn thay mận đổi đào, có thể kiện hắn cái gì? Cho nên liên tục nói thân thể không khoẻ, bàn chân như bôi dầu, chạy nhanh như bay.

Tống Tiềm đưa Mục học sĩ đưa đến cửa, nói:“Chất nhi vốn nên mở tiệc chiêu đãi thúc phụ, nhưng hiện nay có nhiều bất tiện, mong rằng thúc phụ thứ lỗi!”

Mục học sĩ nói: “Thiên Thành, cháu với ta còn gì phải khách sáo? Có thể nhìn thấy cháu thành gia, thúc phụ coi như cũng buông được tảng đá lớn trong lòng, không phụ mối giao hảo của ta và phụ thân cháu lúc xưa......” Mục học sĩ có chút nghẹn ngào, lại làm vẻ mặt vui mừng nói: “Cháu xem, thúc phụ người già rồi, cũng sắp thành lão hồ đồ, hôm nay là ngày vui của cháu, mau trở về với thê tử của cháu đi!”

Tống Tiềm để Mục học sĩ đem bọn người hầu về, Mục học sĩ bắt đầu không chịu, nhưng Tống Tiềm kiên quyết chối từ, cũng chỉ có thể dẫn người đi. Mục học sĩ biết thế chất tuy rằng hiền hoà, nhưng cũng là người kiên cường , không dễ dàng chịu sự giúp đỡ, lúc trước chỉ vì hôn sự không thể không có ông giúp, bây giờ bất luận thế nào cũng không muốn nhận ân huệ của ông.

Mục học sĩ rời khỏi Tống gia, quay đầu nhìn lại, nghĩ rằng thế chất bây giờ gặp nhiều tai họa, không biết thê tử mới cưới của hắn, có thể chiếu cố tốt hắn hay không?

Tiểu Ngọc không có nghĩ qua sẽ chiếu cố “Trượng phu” của nàng như thế nào, nàng bây giờ là con ốc còn không mang nổi vỏ của mình.

Tiểu Ngọc rất đói bụng, bánh trôi từ buổi sáng đã tiêu hóa hết rồi, cho tới bây giờ nàng là người ăn cơm đúng giờ, lúc này cả ngày không một giọt nước, cơ hồ đói muốn xỉu rồi.

Thừa dịp trong phòng không có người, nàng vội vàng sờ soạn trên giường tìm được một ít quả hạch, vội vàng nuốt vào bụng, cũng không có mùi vị gì, có điều tốt hơn so với để bụng trống không.

Nàng thật sự nhớ tới KFC tốt đẹp cỡ nào, ít nhất có thịt ăn......

Tiểu Ngọc nghe được ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, nàng nhanh chóng trùm lại khăn voan, đoan đoan chính chính ngồi trên giường. Người tới đi đến trước mặt nàng, nàng nhìn thấy một đôi giày màu đen, biết là Tống Tiềm đến đây.

Tiểu Ngọc đột nhiên ý thức được, ở thời đại này, nàng đã “Lập gia đình” , hôm nay, chính là đêm động phòng hoa chúc...... Không thể nào?

Nàng rốt cục cũng bắt đầu hồi hộp.

“À...... Nàng đói bụng không?”

Một giọng nam có chút yếu ớt vang lên bên tai nàng, tuy rằng nghe có vẻ khí tức không yên, nhưng không mất trong trẻo, không khó nghe như trong tưởng tượng, cũng tốt cũng tốt. Hơn nữa hắn hỏi điều Tiểu Ngọc đang nghĩ, lập tức có ấn tượng tốt với vị Tống công tử này, biết thương người a!

“Có một chút......” Tiểu Ngọc không dám nói mình rất đói bụng, nghe nói con gái cổ đại mỹ đức hàng đầu chính là rụt rè, nàng giả bộ thục nữ. Trên thực tế, nàng đã bắt đầu bị ảo giác, trong đầu đều là vịt quay Bắc Kinh, bánh rán thịt bằm, mỳ ống...... Hả? Sao lại giống như nghe được mùi mì vậy? (ta chém)

Một chén ấm áp được nhét vào tay nàng, còn có một đôi đũa mun.

“Ăn đi.” Tống Tiềm ôn hòa nói, bản thân cũng cầm lên một chén ăn, bận rộn nửa ngày, giờ phút này đã sắp hoàng hôn, hắn cũng có chút bụng đói bụng.

Tống Tiềm phát hiện Tiểu Ngọc không nhúc nhích, không khỏi có chút nghi hoặc hỏi: “Sao nàng không ăn?”

Sao ta lại không ăn? Ngươi thử trùm cái khăn voan quỷ quái này xem, coi ngươi ăn được hay không! Tiểu Ngọc âm thầm mắng, Tống Tiềm nhìn nửa khắc cũng phát hiện ra vấn đề,“Nga” một tiếng, buông chén xuống cầm lấy một cây dài đã chuẫn bị sẵn, lấy khăn voan của nàng ra.

Ánh hoàng hôn hơi chiếu vào phòng, Tiểu Ngọc nhất thời không thích ứng ánh sáng, nheo nheo mắt, sau đó thấy được trượng phu của nàng.

Tống Tiềm sau khi gạt khăn voan ra, mới nhớ tới vẻ mặt của mình khó coi, thực xấu hổ chờ vợ mới cưới lộ ra vẻ khinh bỉ. Hắn thấy một cô gái thanh tú có đôi mắt to tròn, mặc dù không có vẻ đẹp lóa mắt như trong lời đồn, nhưng làm cho người ta cảm thấy thân thiết, nghĩ người như vậy là vợ mình, lòng Tống Tiềm có một tia vui mừng, nhưng đảo mắt đã bị ưu sầu thay thế.

Nhưng mà, nàng không có trừng mắt, cũng không có thét chói tai, mà là tò mò nhìn bộ dáng của hắn. Tống Tiềm bị Tiểu Ngọc nhìn rất không tự nhiên, liền hỏi: “Nương tử, vì sao nàng nhìn ta như vậy, có phải ta quá khó nhìn hay không?”

Tiểu Ngọc gật gật đầu, lại lắc đầu, lúc Tống Tiềm đang không hiểu gì hết, nàng đột nhiên nói một câu: “Ngươi vốn đâu phải bệnh hủi đâu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.