Mục Thần Ký

Chương 20: Chương 20: Linh Thai Hình Người




Sắc mặt trưởng thôn bình tĩnh, mỉm cười nói: “Lúc nó còn chưa thức tỉnh Linh Thai thì tu vi nguyên khí cũng đã mạnh hơn võ giả Linh Thai cảnh bình thường, gần như theo sát ta năm đó, hiện giờ Linh Thai đã thức tỉnh, chỉ có thể mạnh hơn. Mục nhi nỗ lực nhiều năm như vậy, hơn nữa các ngươi dùng nhiều vô số kể Tứ Linh huyết để tẩm bổ, có thể có loại thành tựu này cũng không tính là quá đáng.”

Dược sư vẫn cực kỳ khiếp sợ, lẩm bẩm nói: “Nhưng mà, nó còn thâm hậu hơn ngươi năm đó, ngươi chính là...”

“Ta chẳng qua là một lão già tàn phế mà thôi.” Trưởng thôn ngắt lời ông, cười nói: “Không thể dùng ta để so sánh với người trẻ tuổi bây giờ. Lo lắng hiện giờ của ta chính là, nguyên khí của Mục nhi không có bất kỳ thuộc tính nào, nên làm gì để nguyên khí phát huy ra uy lực. Chúng ta qua bên đó đi, không nên để cho bọn họ chờ lâu.”

Trong lòng dược sư hơi chấn động, nguyên khí chính là bởi vì có thuộc tính mới có thể phát huy ra uy lực, mà nguyên khí của Tần Mục lại không có bất kỳ thuộc tính nào nên đương nhiên không cách nào phát huy được uy lực. Cho dù cậu thức tỉnh được Linh Thai, cho dù tu vi của cậu thâm hậu vượt xa người thường, thế nhưng không phát huy được uy lực thì vẫn là vô dụng.

Hai người đi tới bên đống lửa, người điếc rút đôi tai sắt của mình ra rửa bằng rượu, sau đó lại đặt vào trong lỗ tai, đổ rượu vào lửa trại, lửa lập tức bùng lên, cười nói: “Trưởng thôn, vừa nãy chúng ta đã thử một chút, tuy rằng Mục nhi thức tỉnh Bá thể, thế nhưng không cách nào phát huy ra uy lực của Bá thể nguyên khí. Kiến thức của ngươi uyên bác, chắc chắn biết cách phát huy uy lực của Bá thể phải không?”

Giờ phút này, dược sư cảm giác được đầu của ông lão cạnh mình lớn hơn ba vòng. Trưởng thôn ngẩng đầu, đôi mắt nhìn dược sư bên cạnh mình tràn đầy mong đợi, dược sư thì lại nghiêng đầu sang chỗ khác, chạm cốc uống rượu cùng Mã gia. “Hừm, Bá thể nguyên khí của Mục nhi có mạnh hay không?” Trưởng thôn hỏi.

Người điếc xem hiểu lời ông, khen: “Mạnh! Nguyên khí của nó phi thường cứng cỏi, khó có thể đánh bại.”

Những người khác cũng tràn đầy đồng cảm, dồn dập gật đầu. Lúc Tần Mục quyết đấu cùng Khúc sư huynh trong Ly Giang Ngũ Tử thì bọn họ cũng đã nhìn ra chỗ phi phàm trong nguyên khí của Tần Mục, nguyên khí chảy vào trong gậy gỗ nhỏ, vậy mà bảo kiếm của Khúc sư huynh lại không thể chặt đứt, điều này chứng tỏ nguyên khí của Tần Mục quả thật rất mạnh.

Trưởng thôn lại nói: “Nguyên khí của nó mạnh hay không?”

Người điếc nói: “Mạnh mẽ đến đáng sợ! Lúc ta ở cảnh giới này thì tu vi nguyên khí chẳng bằng nó!” Ông ta nói như vậy, những người khác cũng đồng tình, nguyên khí của Tần Mục quá tinh thuần, tinh thuần đến không thể tưởng được, Linh Thai vừa thức tỉnh mà như đã tu luyện mấy chục năm rồi.

Trưởng thôn dẫn dắt từng bước nói: “Nếu nguyên khí của nó mạnh mẽ như thế, tinh thuần như thế, vì sao không phát huy ra uy lực đây?”

Lần này người điếc không trả lời theo ý, mà là vỗ đùi, kêu lên: “Đúng đấy! Trưởng thôn, vì sao vậy?”

Trưởng thôn suýt nữa bị ông ta làm tức chết, cảm giác ngực mình thật giống bị người điếc này đâm cho hai đao, người câm ở bên cạnh thì lại kích động lên, khua tay múa chân, nói “a a” liên tục.

“Người câm nói đúng!” Người điếc tỉnh ngộ lại, nói: “Nguyên khí của Mục nhi mạnh mẽ như thế, tinh thuần như thế, nhưng không phát huy ra được uy lực, điều này nói rõ không phải Bá thể nguyên khí của Mục nhi có vấn đề, mà là công pháp của chúng ta không thích hợp với nó, vì lẽ đó mà không thể phát huy được uy lực. Vấn đề là ở phía chúng ta!”

Trưởng thôn như trút được gánh nặng, đang muốn thở phào thì người điếc lại nói: “Như vậy là đã tìm ra vấn đề, nên làm gì để phát huy uy lực của Bá thể nguyên khí? Chúng ta cũng không biết, trưởng thôn ngươi kiến thức rộng rãi, có cao kiến gì không?”

Trưởng thôn hận không thể mọc ra hai cánh tay bóp chết tên này, tuy nhiên nguyên nhân vì sao Tần Mục không thể làm cho nguyên khí phát huy ra uy lực thì ông vẫn là người biết rõ.

Nguyên khí của bốn loại linh thể đều có đặc tính riêng, ví dụ như Bạch Hổ nguyên khí có đặc tính kim loại, có thể hóa thành binh đao, sức phòng ngự cùng lực công kích đều rất mạnh, Bạch Hổ nguyên khí hóa thành lợi trảo liền có thể xé rách đối thủ, hóa thành tấm khiên liền có thể ngăn trở sự công kích của đối thủ.

Thanh Long nguyên khí có đặc tính sấm sét, chưởng khống lôi đình, còn có chút đặc tính chữa trị. Chu Tước nguyên khí thì lại nắm giữ đặc tính hỏa diễm, mạnh mẽ, bá đạo, dược sư và thợ rèn câm đều là loại linh thể này, dược sư luyện dược, lò lửa của thợ rèn đều dựa vào đặc tính nguyên khí của bọn họ. Còn có Huyền Vũ nguyên khí, chủ yếu là phòng ngự và điều khiển nước, lúc triển khai ra thì nguyên khí nắm giữ đặc tính của nước.

Mà nguyên khí của Tần Mục bởi vì không có những đặc tính này nên không cách nào phát huy được uy lực, tuy rằng tu vi mạnh mẽ, nhưng tựa hồ tác dụng không lớn với việc tăng lên thực lực. Thế nhưng biết nguyên nhân cũng không có nghĩa là ông biết biện pháp giải quyết.

“Mục nhi, Linh Thai của con có hình dạng gì?” Trưởng thôn hướng về Tần Mục hỏi. Tần Mục nói qua Linh Thai kỳ quái bên trong Linh Thai thần tàng của bản thân, tất cả mọi người bên đống lửa đều ngẩn ra, hai mặt nhìn nhau, Linh Thai hình người? Bọn họ là lần đầu tiên nghe nói đến thứ Linh Thai hình người này!

Tần Mục cũng có chút buồn bực, nói: “Bà bà, Mã gia gia, Linh Thai của các người không phải là dáng vẻ của các người khi còn bé sao?”

Tư bà bà lắc đầu, than thở: “Không phải. Chẳng trách là Bá thể, ngay cả hình dáng của Linh Thai cũng khác với chúng ta, khiến người ta không ước ao không được. Linh Thai của bà bà là Bạch Hổ Linh Thai, là một con Bạch Hổ nhỏ.”

“Linh Thai của ta là Thanh Long.” Mã gia nói.

Người mù nói: “Linh Thai của ta là Huyền Vũ.”

Người câm lại đang a a khoa tay, nói Linh Thai của ông ta là Chu Tước. Trưởng thôn híp mắt, rơi vào trầm tư, bốn loại linh thể được trời cao chiếu cố, bẩm sinh đã mở ra Linh Thai thần tàng, chỉ cần thức tỉnh Linh Thai liền có thể trở thành võ giả, mà mặc dù Linh Thai của bốn loại linh thể có khác nhau, nhưng thường thường đại khái là giống nhau, khó có thể ngoài bốn loại lớn này.

Có một số linh thể cũng không phải là Bạch Hổ, Thanh Long, Chu Tước hay Huyền Vũ, nhưng vẫn ở trong bốn loại này. Bởi vậy, nguyên khí của bốn đại linh thể nắm giữ bốn loại thuộc tính khác nhau.

Linh Thai của Tần Mục là hình người, không có thuộc tính, vì lẽ đó khó có thể thức tỉnh, uy lực nguyên khí cũng khó có thể phát huy được. Trưởng thôn rơi vào trầm tư suy nghĩ, muốn tìm ra một biện pháp để kích phát uy lực của Bá thể nguyên khí, mặc dù ông tài trí hơn người nhưng trong nhất thời cũng không tìm ra chủ ý gì.

Tư bà bà nhìn thấy vẻ mặt này của ông thì lập tức trong lòng tỉnh ngộ, cười nói: “Trưởng thôn biết Mục nhi là Bá thể, nhưng lại không biết phương pháp tu luyện của Bá thể?” Sắc mặt trưởng thôn ửng đỏ, gật gật đầu.

Một đám thôn dân lộ vẻ thất vọng, người mù lẩm bẩm nói: “Ngươi là người kiến thức uyên bác nhất trong chúng ta, ngay cả ngươi cũng không biết công pháp tu luyện của Bá thể, như vậy Bá thể này của Mục nhi chẳng phải là lãng phí sao?”

Bên đống lửa, mọi người đều trở nên im lặng.

Đột nhiên, đồ tể lên tiếng: “Công pháp Bá thể là do người sáng tạo ra phải không?” Mọi người không hiểu, đồng loạt nhìn về phía ông ta. Đồ tể cười nói: “Nếu công pháp Bá thể là do người sáng tạo ra, người khác có thể sáng tạo thì tại sao chúng ta không thể sáng tạo ra? Coi như chúng ta không thể sáng tạo được thì chính Mục nhi cũng có thể sáng tạo! Lão tử không phục một ai, vì đao pháp giết heo của lão tử là do chính lão tử tự nghĩ ra, các ngươi nếu bị khó khăn trước mắt này doạ ngã thì lão tử cũng xem thường các ngươi! Mục nhi, đừng để cho ta xem thường con!”

Tần Mục mạnh mẽ gật đầu, chỉ cảm thấy một bầu máu nóng dâng lên, lớn tiếng nói: “Đồ gia gia yên tâm, con nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của mọi người!”

Đồ tể cười to, liên tục vỗ vào bờ vai của cậu, những người khác cũng nở nụ cười, không khí căng thẳng vừa nãy không cánh mà bay.

Trưởng thôn nhìn thấy hình ảnh này thì khúc mắc trong lòng cũng không tự chủ được mà giải khai, cười lớn. “Ta lừa gạt bọn họ nói Mục nhi là Bá thể, lừa bọn họ có can đảm tiếp tục sống, không nghĩ tới chính mình lại đi vào ngõ cụt, chấp mê với chuyện làm sao che giấu. Lại không nghĩ rằng, bọn họ đã có động lực, mà mình thì lại đang khổ não che giấu.” Khúc mắc trong lòng ông mở ra, cả người khoan khoái, sự xuất hiện của Tần Mục đã khiến thôn dân của Tàn Lão thôn có động lực sống tiếp, cũng làm cho ông có động lực phấn đấu!

Dược sư nhìn ông, lộ ra một nụ cười, đã rất lâu rồi trưởng thôn không có vui vẻ như vậy, không có lộ ra nụ cười như thế. “Ta cảm thấy, nhất định phải bức ra cực hạn của Bá thể, mới có thể làm cho uy lực của Bá thể nguyên khí hiển hiện ra.”

Dưới ánh lửa trại, vẻ mặt của đồ tể có vẻ hung ác gấp bội, hung ác nói: “Không điên cuồng không thể sống, Bá thể mạnh hơn linh thể, Bá thể nguyên khí chắc chắn cũng mạnh hơn linh thể nguyên khí, chỉ là điều kiện để nó phát huy cũng nhất định càng thêm hà khắc, vì lẽ đó nhất định phải đạt đến cực hạn mới có thể bức ra uy lực của nó!”

Người què gật đầu: “Giày sắt của Mục nhi phải dày thêm, thỏi sắt phải nhiều hơn, phải để cho nó chạy nhanh hơn!”

Người mù giậm giậm trúc trượng, nói: “Việc tu hành trước giờ của nó quá thoải mái, sau này nhất định phải gấp bội mới được, mới có thể bức ra tiềm năng của nó.”

Mã gia nói: “Không sai, để bức ra tiềm năng của nó, chúng ta cũng phải cố gắng gấp bội mới được.”

Người câm hoa tay múa chân, nói a a gì đó.

Trong lòng Tần Mục rất là cảm động, đồng thời cảm thấy có chút không ổn, gia gia, bà bà trong thôn nhiệt tình đối với chuyện của cậu như vậy quả thật khiến cậu rất cảm động, nhưng mà vì sao mỗi câu nói của bọn họ đều kèm theo hai chữ “bức ra”?

Dược sư híp mắt, chen vào thảo luận, nói: “Bổ! Tiếp tục tẩm bổ cho nó! Bổ tới khi nào nguyên khí của nó mạnh mẽ đến mức có thể phát huy ra uy lực mới thôi! Trong Đại Khư ta có rất nhiều kỳ trân dị thú, kỳ hoa dị thảo, ta có thể bào chế linh đan diệu dược, trong vườn thuốc ngoài thôn của ta không thiếu loại linh dược gì cả! Đủ để tẩm bổ cho đến khi nhéo vào da của nó thì da cũng có thể tiết ra một ít Linh dịch!”&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.