Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Chương 1: Chương 1: Ngõ Hẻm Kiều Hoa




Edit: Tịnh Hảo

Hôm nay, Tưởng Tây Trì chuyển đến ngõ hẻm Kiều Hoa vào cuối tháng tám.

Người bán hàng rong bị ánh nắng chói chang chiếu vào kêu a giống như tiếng ve sầu, trên cầu, bên cạnh sạp sửa chìa khóa là con chó vàng đang nằm, le đầu lưỡi thở, sủa hai tiếng về phía Nam.

Một chiếc xe Toyota màu đen từ phía Nam chạy đến đây.

Tưởng Gia Bình xuống xe, ra phía sau cốp xe khiêng hành lý của Tưởng Tây Trì xuống.

Tưởng Tây Trì kéo mũ lưỡi trai ở trên đầu xuống, dựa vào thân xe nóng hổi màu đen, tiếp tục chơi game.

Đậy cốp xe lại nghe “ầm” một tiếng, Tưởng Gia Bình phủi tay, “Đồ đạc đều ở chỗ này rồi chưa?”

Tưởng Tây Trì cũng không nâng mắt lên, “Dạ.”

“Vậy con tự vào đi, đi theo ông bà ngoại phải nghe lời hiếu thảo, không đủ tiền thì gọi điện thoại cho cha.”

Lúc này, Tưởng Tây Trì mới ngẩng đầu, mắt quét qua Tưởng Gia Bình, áo POLO màu lam đã bị mồ hôi làm ướt, trên bụng nhô lên dấu vết mồ hôi sẫm màu.

”Cha không lên chào hỏi ông bà ngoại sao?”

“... Hôm nay khỏi đi. “ Ánh mắt của Tưởng Gia Bình nhìn vào trong ngõ nhỏ, nhưng cất bước về chỗ tay lái, “... Chiều này, dì Từ của con đi bệnh viện kiểm tra, cha phải đi giúp một tay trước.”

Tưởng Tây Trì bĩu môi.

Tưởng Gia Bình mở cửa xe, nhìn đứa con trai choai choai cúi đầu, lại lấy ví tiền ra, lấy ra ba tờ tiền nhét vào trong ngực Tưởng Tây Trì, “Tuần sau cha lại đến đây thăm con.”

”Con không cần.”

”Cầm đi.”

Xe đi rồi, Tưởng Tây Trì cau mày cất ba tờ tiền, nhét vào trong túi tiền ở bên hông hành lý.

Người bán đồ uống lạnh ở bên cạnh tủ lạnh hứng thú nhìn màn này từ đầu, ánh mắt quét tới Tưởng Tây Trì, cười mỉa hỏi: “Bạn nhỏ, ăn kem không?”

”Có nước khoáng không?”

”Có có có!”

Người bán hàng rong mở tủ lạnh, lấy chai nước đá đưa cho Tưởng Tây Trì, nhận lấy 5 đồng tiền, thối lại 3 đồng tiền lẻ. Nhìn thấy Tưởng Tây Trì vẫn nhét 3 đồng tiền lẻ vào trong túi bên ngoài hành lý, ngồi chồm hổm ở ven đường, mở nắp chai, xối vào tay làm nước rửa.

Người bán hàng rong: “... Bạn nhỏ rất thích sạch sẽ.”

Tưởng Tây Trì không để ý đến anh ta, rửa hết tay, tùy ý đậy lại chai nước còn phân nửa, đè thấp mũ lưỡi trai, một tay kéo vali lớn, đi vào trong ngõ nhỏ. Mặt đường không bằng phẳng, gồ ghề, bánh xe đẩy luôn rơi vào hố, anh phải dừng lại giải cứu vali.

Hẻm Kiều Hoa chia thành hai khu Đông và Tây, lấy con sông làm ranh giới. Một con sông không có tên, bởi chỉ là một tuyến sông, giữa sông chưa tới hai mét, lâu dần, được người ta gọi là “sông Lục Xích”. (1)

(1) Xích: thước, đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3 mét.

Ở Thành Bắc này, dân cư ven sông Lục Xích đều là những hộ gia đình xưa sống trên 30 năm, kiến trúc tường trắng ngói đen, nhưng chỉ cao có ba tầng, trên cây phơi đồ của ông chủ ở nhà Tây là quần cộc lớn, trầu bà vàng (2) ở trên lầu ba rủ xuống ban công lầu hai. Trong hẻm có căn tin, tiệm cắt tóc, tiệm cơ khí, đầy đủ mọi thứ, lá cờ đủ màu sắc dầm mưa dãi nắng nên bị nhạt màu.

(2) Cây trầu bà vàng thường được dùng làm cây nội thất – cây văn phòng, cây có thể trồng chậu đứng (cây trầu bà vàng leo cột), chậu đất để bàn hay trồng trong nước chậu thủy tinh (cây trầu bà vàng trong nước).

Ngõ hẻm hẹp, trên đỉnh có một chút ánh sáng, chỉ có vào lúc giữa trưa, mới có một chút ánh nắng chiếu tới.

Lúc này, Tưởng Tây Trì đang đi dưới ánh mặt trời, hai bánh xe của hành lý lăn trên mặt đường kêu lộc cộc, mấy căn nhà ở đầu hẻm có người ló đầu ra nhìn.

Lại đi được hai bước, trong chỗ sâu nhất của ngõ hẻm truyền đến một giọng nữ: “A Trì!”

Tưởng Tây Trì đứng lại, nhìn về phía trước, “Bà ngoại.”

Bà ngoại Ngô Ứng Dung nhanh nhẹn đi ba bước đến trước mặt Tưởng Tây Trì, nhận lấy vali trong tay anh.

”Tự cháu xách...”

”Không có chuyện gì, để bà cầm.”

Tưởng Tây Trì lấy lại, thương lượng với bà, “Vậy một người xách một cái ạ.”

Trong cửa hàng sát phố có người bắt chuyện, “Đứa nhỏ thực hiểu chuyện, nhỏ như vậy đã biết đau lòng vì bà ngoại rồi.” Ngô Ứng Dung cười đến không nhìn thấy mắt, sờ sờ đầu của Tưởng Tây Trì, chào hỏi hai câu, tiếp tục dẫn anh đi vào trong.

“Tự cháu tới à?” Tưởng Tây Trì vốn định nói “Cha đưa tới”, nhưng lại suy nghĩ, thuận lời của Ngô Ứng Dung nói “Dạ” một tiếng, “Đi xe tới.”

Ngô Ứng Dung bĩu môi, “Hai vali to thế này mà để cháu tự qua đây một mình sao?”

”Không có việc gì, cha cháu bận rộn công việc.”

Ngô Ứng Dung càng mất hứng, đang muốn phê phán Tưởng Gia Bình hai câu, chợt nghe phía trước truyền đến âm thanh vỡ vụn gì đó.

Tưởng Tây Trì nâng mắt nhìn lại ——

Một chiếc xe máy dừng sát đường, một nữ sinh mặc áo dài quần dài màu đen, đang lười nhác ngồi trên chiếc xe môtô, bên chân là mảnh vụn gốm sứ rơi rớt ở trên đất.

Trong cửa hàng đối diện, một bác gái béo cầm quạt hương hồ chỉ vào cô, chửi ầm lên: “Cẩu nương dưỡng (3)! Mẹ mày không dạy mày, hôm nay tao dạy mày! Thứ đồ đoản mệnh có cha sinh mà không được nuôi dưỡng!”

(3) Một câu chửi tục, nghĩa là ‘son of a bitch’.

Nữ sinh xắn tay áo lên, nâng ngón tay cái đến sát mũi làm động tác khiêu khích, “Đến đây, ai không có can đảm thì mới là cẩu nương dưỡng.”

Bác gái béo tức giận đến muốn bùng nổ, hồng hộc thở dốc, bị nữ sinh kích động nhất thời nổi lên ý chí chiến đấu, xắn tay áo lên, chộp lấy thiêu hỏa côn (4) muốn xông tới.

(4) Là một dụng cụ dùng để châm củi lửa trong bếp lò ở nông thôn, thường được làm bằng gỗ và đầu mút có nhánh. Còn có một loại làm bằng trúc, bên trong rỗng có thể để thổi hơi, dùng ở trong bếp khi đốt rơm rạ.

Nữ sinh đang cổ động không ngừng: “Dù sao cũng đừng sợ, tốt nhất lần này đánh chết tôi!”

Ngô Ứng Dung sợ tới mức kinh hồn bạt vía, kêu hô láng giềng xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, “Nhanh chóng ngăn lại đi, sắp có tai nạn chết người rồi!”

Lúc này mới có người đi lên khuyên can, ôm lấy cánh tay của bác gái béo khuyên nhủ, “Đừng chấp nhặt với cô gái nhỏ!”

Nữ sinh khẽ nhếch cằm, cười hì hì nói: “Cẩu nương dưỡng.”

Bác gái béo tức giận đến sắc mặt giống như gan heo, nếu không có người ngăn cản, đoán chừng thật sự sẽ xông lên xử cô.

Nữ sinh đắc thắng, cũng không ham chiến, thân hình dựa nghiêng, hai tay đặt vào túi, chân mang giày thể thao lẹp xẹp trên mặt đường đá, đi ra ngoài ngõ hẻm.

Khi đi ngang qua Tưởng Tây Trì, ánh mắt đảo qua trên mặt anh.

Tưởng Tây Trì cũng liếc cô một cái.

Tóc vén ở bên tai, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, trên chóp mũi có chút mồ hôi, trong mắt sạch sẽ, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

Ngô Ứng Dung kéo suy nghĩ của anh quay trể về: “Nhanh chóng đi thôi, cơm sắp chín rồi.”

Trong khe cửa bay ra một mùi hương của cơm, Ngô Ứng Dung móc chìa khóa ra, ông ngoại Nguyễn Học Văn bưng một cái tô đi ra từ phòng bếp, “A Trì!”

Tưởng Tây Trì buông hành lý, nghiêm chỉnh chào: “Ông ngoại.”

Khi ăn cơm, Nguyễn Học Văn hỏi thách tích lên lớp của Tưởng Tây Trì, nghe anh báo điểm, cảm thấy vô cùng yên tâm, gắp vào trong chén anh mấy miếng thịt nướng lớn, “Ăn thịt nhiều một chút.”

Ngô Ứng Dung hỏi: “Thành tích có thể vào trường Nhất Trung, sao nhất định phải tới chỗ này học?”

Tưởng Tây Trì khựng lại một chút, “Cháu làm phiền ngoại rồi.”

Ngô Ứng Dung cười ha ha: “Ôi, nghe lời nói này mà xem, bà chỉ mong sao cha cháu xuất hiện trước mặt bà! Nhưng khả năng của giáo viên, kỷ luật và phong cách của trường trung học Thanh Dã, thật sự thua kém Nhất Trung, bà ngoại chỉ sợ cháu chậm trễ ở chỗ này thôi.”

Tưởng Tây Trì: “Cháu học trường nào cũng đều có thể thi Bắc Đại, Thanh Hoa.”

Ông ngoại cười ha ha, “Đúng là cháu ngoại của Nguyễn Học Văn!”

Ăn cơm xong, Ngô Ứng Dung dẫn Tưởng Tây Trì đi tham quan phòng. Căn phòng lớn hướng về phía đông, tỉ mỉ ngay ngắn quá, trên bàn học là một bộ văn phòng phẩm mới, đồ dùng trên giường cũng đều đổi mới.

Phòng ở lầu một, cửa theo hướng phía đông, cách nửa thước, bên bậc thang là sông Lục Xích, Nguyễn Học Văn trồng cây mộc hương, dây mây bám vào lưới chống trộm, theo vài cơn gió nhẹ, đem lại một chút bóng râm vào trong.

Ngô Ứng Dung đứng ở cửa, “Ông ngoại cháu dọn dẹp xong hết rồi, nghe nói cháu muốn đến ở chung với chúng ta, vô cùng vui vẻ.”

Tưởng Tây Trì hạ mí mắt nói cảm ơn. Thật tình mà nói, nói không lên lời, nhưng trong lòng là cảm kích.

Ngô Ứng Dung đi đến bên cửa sổ, ngón tay chạm vào rèm cửa sổ, “Đồ mới, một tầng bông vải lụa mỏng, mùa thu mặt trời rất nóng, nếu buổi sáng cháu muốn ngủ nhiều một chút thì kéo rèm vải này lại.” Bà vén rèm cửa sổ lên, buộc dây lại, đi đến cửa sổ chạm khắc hoa văn.

Tưởng Tây Trì khẩn trương nắm tay lại, song cửa sổ gồ ghề, mở ra nghe két một tiếng.

“Đây là vật dụng trước đây, hằng năm cửa sổ đều không mở ra, lúc con mở dùng sức một chút.”

Mặt trời ở chính giữa, lặn về đằng Tây.

Cách con sông đối diện, trên bậc thềm chợt xuất hiện một bóng người. Áo dài quần dài màu đen, trong tay xách một cái thùng plastic màu đỏ, dọc theo bậc thềm chậm rãi đi tới bờ sông, quăng thùng vào sông múc nước.

Được nửa thùng, cô run rẩy nhấc lên, đang muốn xoay người, ngẩng đầu lên.

Ngô Ứng Dung vội che rèm cửa sổ lại.

Tưởng Tây Trì: “Bà ngoại, làm sao vậy?”

”Đây là cô gái vừa nãy ở trong hẻm…”

Tưởng Tây Trì đã nhận ra.

“Là nhà họ Phương.” Ngô Ứng Dung chỉ chỉ bên kia bờ sông, “Không dễ chọc, cháu tránh xa con bé một chút…” Giọng nói than thở, lại chỉ huyệt thái dương, “Mẹ của con bé có chút vấn đề, cho nên không có người dạy bảo, bằng không con gái nhà đó, làm sao nói được, nói được…”

Loại câu nói “Cẩu nương dưỡng”.

Phòng bếp truyền đến giọng nói của Nguyễn Học Văn, Ngô Ứng Dung lên tiếng, “A Trì, tự cháu dọn dẹp trước một chút, ngủ trưa đi. Điều khiển của máy điều hòa ở trong ngăn kéo, nóng thì bật lên.”

Bà ngoại đi ra ngoài, Tưởng Tây Trì mở màn cửa sổ ra.

Bóng người kia đã không biến mất.

Buổi tối ăn cơm rượu ướp lạnh, Nguyễn Học Văn ăn mấy chén, có chút men say, thở dài, bị Ngô Ứng Dung đuổi đi ngủ. Tưởng Tây Trì bị lôi kéo nghe một trận phê bình về cha của anh, cuối cùng Ngô Ứng Dung gạt nước mắt, “Phòng của cháu ở, chính là phòng của mẹ cháu ở lúc đi học… Không nghĩ tới ông bà già khọm rồi…”

Tưởng Tây Trì như đứng đống lửa, như ngồi đống than, mà một lời an ủi cũng không nói nên lời.

Đến mười giờ, Ngô Ứng Dung cũng tắm rửa đi ngủ.

Tưởng Tây Trì giội một trận nước lạnh, không ngủ được, lặng lẽ mở cửa bên, đến hành lang ven sông.

Ban đêm có chút lạnh, anh ngồi xuống cọc gỗ trên lan can, hai chân treo lơ lửng. Dưới chân chính là sông Lục Xích, ngọn đèn của dân cư ven bờ chiếu xuống nước.

Chợt nghe “tõm” một tiếng, Tưởng Tây Trì chấn động, nhìn về phía phát ra âm thanh ——

Bên kia bờ sông mơ hồ hiện ra bóng dáng của một người, ngay sau đó là tiếng “phù phù”.

Tưởng Tây Trì dừng chớp mắt, phản ứng kịp là có người nhảy vào trong nước.

Anh trèo qua tiến vào trong lan can, thăm dò, nhìn chằm chằm mặt sông.

Tiếng nước ào ào, một cái đầu nhấp nhô ở dưới ánh trăng, rất nhanh đến bên bờ. Một bàn tay vịn lấy thềm đá, ngay sau đó nửa thân thể lộ ra mặt nước, cánh tay ôm lấy cầu thang, chống đỡ lên trên, lên bờ.

Lắc đầu, phun nước ở trong miệng ra, giày thể thao ướt sũng giẫm lên bậc thang, cúi đầu từng bước đi lên trên.

Trên mặt đất hiện ra một bóng dáng mờ mịt, cô sợ đến mức hô hấp đều dừng lại, bỗng ngẩng đầu, mới phát hiện một người đứng dựa vào lan ca.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tưởng Tây Trì thấy sự lo sợ, đơn thuần trong mắt cô chợt lóe rồi biến mất.

Nháy mắt, cô bay nhanh qua, bỏ ống tay áo trên cánh tay xuống, buông lỏng tay, rũ mắt xuống, đi qua bên cạnh anh. Dấu vết nước kéo đầy đất, giẫm lên đài đá cao thấp, biến mất giữa các ngôi nhà cách đó nửa mét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.