Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Chương 19: Chương 19: Chương 18: Bất đồng




Edit: Tịnh Hảo

Khi Tưởng Tây Trì sắp rửa sạch sẽ xong, thì bên ngoài truyền đến một giọng nói dè dặt: “A Huỳnh.”

Lúc này Phương Huỳnh mới nhớ tới Khổng Trinh Trinh vẫn còn ở bên ngoài.

Cô ấy bước tới, đến bên cạnh, nhìn Tưởng Tây Trì, đưa túi giấy trong tay cho anh, “Tớ… quần áo sạch, cậu thay đi…”

Tưởng Tây Trì nhìn lướt qua trong tay cô ấy, không nhúc nhích.

Lúc này Phương Huỳnh không nói nhiều, đã trễ thế này, lại là sinh nhật của Tưởng Tây Trì, có lẽ trong nhà đã gấp đến sắp điên rồi.

Cô nhận lấy túi giấy, lấy quần áo mới bên trong ra, cầm quần áo lên, đưa cho Tưởng Tây Trì, “Cậu mau đổi đi, tụi tớ chờ cậu ở cửa.”

Vừa đi xa, nước mắt của Khổng Trinh Trinh như được mở khóa, chảy ào ào xuống, “A Huỳnh, thật xin lỗi…”

Phương Huỳnh tức giận: “Lời này cậu nói với Tưởng Tây Trì đi!”

Khổng Trinh Trinh cắn môi, khóc to.

“Di động.”

Khổng Trinh Trinh mở to hai mắt nhìn cô.

Phương Huỳnh không kiên nhẫn: “Đưa di động cho tớ mượn một lát!”

Khổng Trinh Trinh luống cuống tay chân lấy di động từ trong cặp da ra đưa cho Phương Huỳnh.

Phương Huỳnh gọi điện thoại cho Ngô Ứng Dung, nói lúc này Tưởng Tây Trì đang ăn bánh kem cùng với bạn học trong nhà ăn, lập tức sẽ trở về. Ngô Ứng Dung nhẹ nhõm, lại phê bình Tưởng Tây Trì vài câu, bảo hai người họ mau trở về ăn cơm.

Khổng Trinh Trinh nhận lấy điện thoại Phương Huỳnh trả trở về, chỉ ngây ngốc nhìn cô, cũng đã quên khóc, “Cậu… Cậu đã gặp phụ huynh của Tưởng Tây Trì rồi à?”

Phương Huỳnh trợn trắng mắt, nghĩ rằng đã đến lúc nào rồi cô ấy còn muốn “tình tình ái ái”.

“Tưởng Tây Trì là anh em của tớ.”, dừng một lát, lại nhấn mạnh một câu “Là loại bạn giúp bạn không tiếc mạng sống!”

Khổng Trinh Trinh: “...”

Khổng Trinh Trinh lấy còi báo động từ trong túi áo ra đưa cho Phương Huỳnh, còn nói: “Tớ sẽ tìm Ngụy Minh nói chuyện, tớ tuyệt đối sẽ không để cậu ấy gây sự với Tưởng Tây Trì nữa…”

Vẻ mặt Phương Huỳnh lạnh nhạt, “Ngụy Minh đã thay đổi.”

Khổng Trinh Trinh chớp mắt, nước mắt lại muốn rơi xuống, “... Viên Tử cũng thay đổi.”

Phương Huỳnh nhìn cô ấy.

Chắc cô ấy biết Phương Huỳnh muốn cô ấy nói cái gì, bèn giải thích: “Học kỳ này tớ không có chơi cùng với hai người họ, bọn họ thân với Triệu Thiện quá, tớ thật sự lo lắng, từng khuyên mấy lần, bọn họ cũng không nghe… Viên Tử còn hỏi mượn tiền tớ mấy lần. Số tiền cũng không nhỏ, tớ không biết cậu ấy dùng làm gì, chắc sẽ không trả lại cho tớ rồi.”

“Coi cậu là máy rút tiền.”

Khổng Trinh Trinh bị nói hoạch tẹt ra, khóc càng lớn tiếng hơn, “… Ngụy Minh luôn tự mình đa tình, lần này cũng là do tớ nói cho dù Tưởng Tây Trì đối với tớ thế nào thì tớ cũng không quan tâm. Cậu ấy không nghe, nhất định phải đi nói chuyện rõ ràng…”

Phương Huỳnh nhìn cô ấy, “Cậu tìm cậu ấy định nói thế nào với cậu ấy?”

“Nói chuyện nghiêm túc.”

“Cậu ấy sẽ nghe sao?”

“Không nghe...” Khổng Trinh Trinh nấc lên, “Không nghe thì tớ đi tìm ba tớ, mấy người vệ sĩ, đàn em đòi nợ của ông, cũng không phải ngồi không…”

“Cậu nghĩ xong rồi à? Cậu như vậy chẳng khác nào hoàn toàn bất đồng, làm tan vỡ tình bạn với Ngụy Minh.”

“Không phải cậu và bọn họ cũng tan vỡ rồi sao?”

“Tớ khác.” Phương Huỳnh cười, “Dù sao tớ vốn không có bạn bè, đã quen một mình…”

Vừa dứt lời, phía sau cửa sắt “Két” một tiếng.

Phương Huỳnh nâng dậy xe đạp mà mình ném xuống đất lên, cuối cùng dặn Khổng Trinh Trinh một câu: “Tự cậu giải quyết đi.”

Khổng Trinh Trinh gật đầu, nhìn Tưởng Tây Trì, ánh mắt có chút tội nghiệp, kìm nén hồi lâu, nhưng cũng chỉ nói ra một câu “Thực xin lỗi.”

Tưởng Tây Trì không nhìn cô ấy, chỉ hỏi: “Quần áo bao nhiêu tiền?”

“... Hai, hai trăm.”

“Ngày mai trả lại cho cậu.” Quay đầu nhìn về phía Phương Huỳnh, “Đi thôi.”

“Đi như thế nào? Không phải xe cậu còn ở trường học sao?”

Tưởng Tây Trì cầm nắm tay xe đạp của cô, “Tớ chở cậu.”

“Này này.” Phương Huỳnh không vui, “Sao không phải là tớ chở cậu!”

Tưởng Tây Trì ngồi lên xe đạp, liếc nhìn yên sau, “Đi lên.”

Phương Huỳnh bĩu môi, “Ghế sau cấn mông lắm.” Mặc dù nói như vậy, vẫn đeo cặp da lên vai, ngồi lên trên.

Quay đầu nhìn, Khổng Trinh Trinh còn đứng tại chỗ, liền nói: “Cậu mau về đi, đi đường cẩn thận.”

Chiếc xe hỏng của Phương Huỳnh chở hai người, càng ngày càng kêu tiếng két két, có thể dừng lại bất cứ lúc nào.

Tay của Phương Huỳnh đỡ trên yên trước, cảm thấy thịt trên mông mình sắp rớt xuống.

Người Tưởng Tây Trì hơi khom về phía trước, chỗ bả vai, áo T- shirt mới tinh che đi đường cong xinh đẹp và chỉnh tề của anh.

Phương Huỳnh không biết vì sao, mở miệng gọi một tiếng: “Tưởng Tây Trì...”

“Hả?”

Não Phương Huỳnh bị chập mạch một lát, “Cặp da của cậu... còn ở phòng học.”

“Ngày mai đi sớm một chút làm bài tập.”

Phía trước là một cái dốc, Tưởng Tây Trì thấp giọng dặn: “Ôm eo tớ.”

Phương Huỳnh đưa tay, dừng một lát, vòng qua eo của anh.

Cót két cót két.

Chiếc xe đạp xuống dốc, gió thổi bay tóc ngắn vén bên tai cô.

Cô híp mắt, tâm tình thả lỏng, cảm xúc không vui thoáng chốc biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Đến nhà Tưởng Tây Trì, một bàn đầy đồ ăn đã được dọn lên.

Đinh Vũ Liên cũng ở đó —— bà được Ngô Ứng Dung giới thiệu làm người quét dọn trong viện dưỡng lão gần đấy, làm lúc 9 giờ về lúc 6 giờ chiều, bao cơm trưa, làm được một khoảng thời gian, không rụt rè sợ hãi ngây ngô như trước nữa, nói nhiều một chút, bình thường có thể giao lưu với người khác, trên mặt cũng bắt đầu xuất hiện nụ cười.

Ngô Ứng Dung chú ý Tưởng Tây Trì đã thay quần áo, Phương Huỳnh vội giải thích nói mới vừa ăn bánh ngọt trong nhà ăn, Tưởng Tây Trì bị người khác trét bơ, cho nên mới tạm mua áo mới mặc.

“Vậy áo cũ đâu?”

“Cũ cũ cũ ... được bạn học mang về rửa sạch rồi ạ!”

Ngô Ứng Dung không nghi ngờ gì nữa, “Mấy tên nhóc tụi con, thật sự ngứa da rồi hả!”

Đến chín giờ tối, bữa tiệc sinh nhật của Tưởng Tây Trì mới kết thúc.

Đinh Vũ Liên giúp Ngô Ứng Dung rửa chén. Phương Huỳnh ở trong toilet, đi ra không thấy Tưởng Tây Trì, nhìn ra bên ngoài, mới phát hiện anh đứng dưới mái hiên gọi điện thoại.

“Dạ... Không thiếu... Còn có việc gì ạ?” Giọng nói dần dần không kiên nhẫn, “... Con đã biết.”

Qua chốc lát, anh nói một tiếng “bye bye”, cúp điện thoại.

Phương Huỳnh đi qua, dựa vào trên lan can, “Điện thoại của ai thế?”

“Cha tớ.”

Tưởng Gia Bình nói với anh câu “Sinh nhật vui vẻ”, nói đã gửi 1000 đồng vào thẻ của anh, bảo anh muốn mua gì thì mua.

Phương Huỳnh trầm mặc.

Một lát, cô nói “Đúng rồi”, sờ sờ túi tiền, “Đưa cậu cái này.”

Tưởng Tây Trì giương mắt nhìn sang.

Cô mở tay ra, trong lòng bàn tay là một vỏ đạn, được đục lỗ, có một cọng dây xuyên qua.

Tưởng Tây Trì kinh ngạc, nhìn vỏ đạn trong tay, “Thật à?”

“Đương nhiên là thật. Quán rượu tớ làm, trước đây ông chủ từng đi lính, tớ liền hỏi ông ấy là tớ muốn lấy.” Lần đầu tiên Phương Huỳnh cười ngại ngùng như vậy, “Cái này không quý, cậu đừng ghét bỏ.”

Tưởng Tây Trì đeo dây chuyền vỏ đạn lên cổ.

Phương Huỳnh không nhịn được nhìn sang.

Khí chất thiếu niên nho nhã, dưới áo T-shirt trắng là xương quai xanh rõ ràng, dừng mắt ở đầu viên đạn trước áo, lại làm anh có một loại khí chất không nói nên lời, kiên cường mạnh mẽ, không khuất phục.

Phương Huỳnh sờ mũi, “... Vẫn rất đẹp.”

Tưởng Tây Trì cúi đầu nhìn, “Cám ơn.”

Phương Huỳnh cười, ngồi trên lan can, quơ quơ chân, “... Cậu đã 14 rồi.”

Tưởng Tây Trì nghiêng đầu nhìn cô, “Lớn hơn cậu.”

“Ừ.”

Trong mắt Tưởng Tây Trì mang theo ý cười, “Gọi anh trai đi.”

Phương Huỳnh làm bộ muốn đánh anh, “... Muốn chiếm tiện nghi tớ sao!”

Tưởng Tây Trì nắm lấy cổ tay cô, “Đừng quậy, cẩn thận rơi vào sông.”

Phương Huỳnh “ờ” một tiếng, rút tay lại ngồi ngay ngắn.

“A Trì.”

Tưởng Tây Trì nhìn cô.

“Cậu muốn học cấp 3 ở đâu?”

“... Không biết.”

“Cậu đến trường ngoại ngữ Mặc Thành đi.” Phương Huỳnh nâng hai chân lên, bắt chéo đặt trên lan can, cơ thể dựa vào cây cột phía sau, “… Thanh Dã bên này không tốt, cậu không nên ở chỗ này.”

Nếu ở lớp chọn của trường tốt như trường ngoại ngữ Mặc Thành, nhất định Tưởng Tây Trì sẽ không gặp chuyện như ngày hôm nay.

“Còn cậu?”

Phương Huỳnh trầm mặc một lát, cười một cái rồi nói: “Thi được chỗ nào thì đi chỗ đó.”

“Cậu nhớ đã đồng ý với tớ chuyện gì không?”

“Nhớ rõ, tớ sẽ không nuốt lời.”

Tưởng Tây Trì nhìn cô, ánh mắt có chút lạnh, “Tớ muốn cậu đồng ý cùng tớ thi ra ngoài tỉnh.”

Dòng chảy róc rách, làm lúc này Phương Huỳnh im lặng cực kỳ lúng túng.

“Tớ...” Phương Huỳnh đỡ lan can xoay người, đối mặt với sông Lục Xích, “Tớ học không ổn lắm.”

“Cậu vẫn chưa thử qua.”

Giọng điệu Phương Huỳnh có chút không tốt, “Chuyện đã biết trước đáp án, thử cái gì chứ!” Cô bay nhanh qua liếc anh một cái, “Cậu cảm thấy chỉ có “học sinh tốt Phương Huỳnh” mới xứng đi cùng cậu sao?”

Tưởng Tây Trì mím chặt môi, sau một lúc lâu mới hỏi: “Tớ từng nói câu này sao?”

Bên trong truyền đến tiếng Đinh Vũ Liên kêu “Bé con”. Phương Huỳnh tiến vào trong lan can, vội vàng nói câu “Tớ đi về”, kết thúc lần nói chuyện không thoải mái này.

Sau ngày sinh nhật, tất cả đều ổn định lại.

Không biết Khổng Trinh Trinh nói cái gì với Ngụy Minh, nhưng quả thật Tưởng Tây Trì không bị làm phiền nữa.

Khổng Trinh Trinh cũng trở nên xa lạ với Ngụy Minh và Vạn Tử Lâm, lên lớp tan học đều ôm di động, đi một mình, có đôi khi nhìn chằm chằm Tưởng Tây Trì ngẩn người, nhưng không lần nào tìm anh chủ động nói chuyện.

Phương Huỳnh từng nói với Tưởng Tây Trì chuyện này, có chút cảm khái, “Nếu tớ có tiền như cậu ấy, thì sẽ không buồn rầu lo âu.”

“Cậu ấy có tiền, nhưng thứ cậu có, cậu ấy không thể có được.”

Giống như Phương Huỳnh nghe thấy một câu chuyện cười, bèn cười ha hả: “Có cái gì mà tớ có còn cậu ấy không có? Có người cha ăn nhậu cờ bạc chơi gái à?”

Tưởng Tây Trì không trả lời cô, cúi đầu làm đề thi số học.

Sau đó, Phương Huỳnh hỏi mượn bài tập của anh ba ngày đều bị từ chối, sắp buồn bực chết.

Vào ngày cuối tuần tháng năm, giữa giọng nói làm người khác buồn ngủ của giáo viên lịch sử, Phương Huỳnh dựng thẳng sách giáo khoa lịch sử lên, lén ngủ gật, tỉnh lại thì đã tan học.

Tưởng Tây Trì lại không đánh thức cô, ghế dựa cách bàn rất xa, anh duỗi chân chống lên gậy đỡ dưới mặt bàn, lưng dựa vào ghế, vẻ mặt có chút thất thần.

“A Trì?”

Tưởng Tây Trì lấy lại tinh thần, ánh mắt chuyển qua nhìn cô, “Tỉnh rồi.”

Phương Huỳnh đứng dậy thu dọn đồ đạc, “Đã tan học, sao cậu không gọi tớ thức dậy?”

Tưởng Tây Trì không mở miệng, ngồi bất động.

Phương Huỳnh xác định hôm nay anh có chút khác thường, ngừng động tác trong tay, thấp giọng hỏi anh: “Sao vậy?”

“... Dì Từ sinh rồi.”

Phương Huỳnh sửng sốt.

Tưởng Tây Trì ngửa đầu, buông tiếng thở dài: “... Có thể đi thăm với tớ không?”

Tác giả có chuyện muốn nói: *câu chuyện ngoài lề*

“Gọi anh đi.”

“Nghĩ hay quá.”

“Cho cậu sao chép bài tập.”

“… Anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.