Mua Nhầm Trợ Lý Về Làm Bạn Giường (Nguy Lan Diễn Sinh)

Chương 17: Chương 17: Chương 16




“Bác sĩ Hà, chào anh!”

“Anh Hà về sớm vậy ah?”

Mấy đồng nghiệp mỉm cười gật đầu với Hà Khai Tâm. Anh liền vui vẻ đáp lại, làm bác sĩ công tác bận rộn cả ngày, hôm nay may mắn không gặp vấn đề rắc rối nên tan sở làm sớm hơn bình thường.

Tâm trạng thoải mái hưng phấn, nhìn đồng hồ mới hơn bảy giờ tối. Vẫn còn sớm. Suy nghĩ xem mình có nên mua một bó hoa thật đẹp rồi lao đến sở cảnh sát liền không. Cả tuần rồi chưa có cơ hội gặp người ta, thật nhớ muốn chết.

Đầu óc đang nghĩ vẩn vơ, bỗng nhận ra có một luồng sát khí sắc lạnh xông tới từ phía sau.

Theo phản xạ liền bất giác quay lại, chưa kịp định hình thì “BỐP!” một âm thanh chấn động vang lên. Cơn đau đột ngột ập tới sau một cú đấm không thương tiếc giáng thẳng lên gương mặt đẹp hoàn hảo của anh. Lực đạo tấn công ác liệt khiến Hà Khai Tâm không kịp phòng vệ té lăn ra đất, trước mắt đều là đom đóm thi nhau nổ bôm bốp.

Từ thuở cha sinh mẹ đẻ, ngoài người kia thì chưa ai dám đánh anh. Hôm nay lại xuất hiện kẻ chán sống!

Bác sĩ Hà ngay thẳng chính trực, sống chuẩn mực lại có ngày bị người ta đánh úp giữa đường. Khiến những người chứng kiến đều kinh ngạc đứng nhìn, không hiểu ất giáp gì khi thấy vị bác sĩ bao người ngưỡng mộ ôm mặt gồng người dưới đất.

Chính là quân tử cũng có lúc sống lỗi đạo, gây thù chuốc oán để lãnh hậu quả.

Choáng váng đỡ má mặt đau đớn, Hà Khai Tâm nhíu mày nhìn kẻ gây sự “Lên cơn điên gì?”

Người kia mặc áo vest đĩnh đạc, lúc lắc cổ tay, gương mặt hung ác từ trên cao giáng đôi mắt xuống trực tiếp đón lấy tia nhìn của anh. Kẻ đó sở hữu gương mặt giống hệt Hà Khai Tâm “Điên?” bất giác nhếch môi cười “Tôi chính là đang bị anh chọc điên lên đây!” tàn bạo cúi xuống lôi anh dậy để anh đứng đối diện với mình “Hà Khai Tâm, tôi đã nói chỉ cần anh dám chơi tôi. Thì tôi sẽ không để anh yên mà!”

Má mặt đau tê dại, khí tức người kia lại bừng bừng phát hỏa, Hà Khai Tâm đơn giản tiếp nhận, gục đầu khục khặc cười. Đưa tay huơ huơ với đám bảo vệ bệnh viện đang chạy tới, ý bảo mình vẫn ổn.

“Chỉ vì mấy lời kia lại chọc cậu kích động đến nỗi chạy đến đây đánh tôi?” nhàn nhạt mở lời, đôi mắt to tròn bình thường thanh lương giờ lại lóe lên tia đùa cợt. “Tiểu Vưu trong lòng cậu phân lượng không nhỏ nhỉ?”

Vị kia đi cả chặng đường dài để đánh người thể chất có chút mệt, nhưng vẫn hung bạo túm cổ áo khoác của Hà Khai Tâm, gằn giọng “Anh nghĩ anh ăn đấm chỉ vì mấy câu nói vớ vẩn sao? Họ Phùng tôi đâu rảnh rỗi vậy chứ. Hà Khai Tâm, anh đừng nghĩ tôi là đồ ngu, mà không phát hiện ra anh giở trò quỷ sau lưng tôi”

Trong đầu phát tiếng đinh đong, sắc mặt ngưng trọng một hồi “Phát hiện ra rồi sao?” khó tin hỏi lại.

“Hừ, đáng ngạc nhiên lắm ư? Bác sĩ Hà tốt bụng à, anh đừng tự cao nghĩ mình thông minh rồi hạ thấp IQ người khác. Phùng Đậu Tử tôi không ngu!” chắc nịch khẳng định, vỗ vỗ tay lên má mặt sưng đỏ của Hà Khai Tâm. Thở ra ngụm khí lạnh, ánh mắt đều là tức giận.

“Cậu không ngu! Vậy mà để bị tôi lừa suốt một tháng.” không sợ chết, ngang nhiên đáp lại “À, là do gia hỏa hỏng dẫn đến hỏng não nên mới ngoan ngoãn để anh mày dắt mũi...đúng là Phùng Đậu Tử mà!” buông lời trêu tức nhẹ tênh.

Nắm đấm siết chặt không tự chủ vung thêm một đấm thẳng vào mặt Hà Khai Tâm. Nhưng lần này anh đã có phòng bị liền tóm được bàn tay Phùng Đậu Tử. Chưa đầy mấy phút sau, hai người đã lao vào nhau đấm đá loạn xạ.

Trước cửa bệnh viện xuất hiện hai nam nhân gương mặt giống nhau như tạc, mi thanh mục tú nhưng biểu cảm lạnh lùng hung ác, sát khí đùng đùng, giống hai quả bom điên cuồng tung chưởng cố triệt hạ đối phương. Mỗi chiêu đều mang sát ý, chính là muốn đem kẻ kia đạp xuống đất.

Cuộc chiến khốc liệt, bất phân thắng bại. Khiến không ai dám chen ngang, chỉ sợ xui xẻo lao vào liền trở thành bao cát bị họ thi nhau phanh thây không biết chừng. Đơn giản đứng bên ngoài, cầm điện thoại quay phim, rồi túm tụm bàn tán.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì để hai vị kia gây ra viễn cảnh huynh đệ tương tàn như vậy?

Câu chuyện bắt đầu lui lại vài ngày trước. Để làm rõ một kỳ án ly kỳ đẫm nước mắt.

Nửa đêm, bên ngoài hành lang lộng gió vẫn còn sáng ánh đèn rọi ra từ trong phòng, một thân ảnh mặc áo choàng ngủ, ngả người trên ghế, hai chân dài bắt chéo vào nhau, vắt cổ chân lên thành lan can, gió lớn lồng lộng kéo theo mấy cánh hoa thi thoảng thổi tung mái tóc nâu mềm của Phùng Đậu Tử. Đôi mắt y giữa đêm tối sáng lên như hai đốm lửa nhỏ, nhiêu nhiêu phiêu phiêu cùng làn khói thuốc lản tản, chậm rãi rót từng ngụm rượu xuống cổ họng.

Đã qua một thời gian, y ngừng dùng rượu. Đại loại thì từ sau “tai nạn kinh điển” khoảng tháng trước, y cực kỳ hạn chế đụng đến chất cồn. Một phần vì rượu vào hại thân, một phần vì câu chuyện sâu xa thầm kín hơn.

Mỗi khi uống vào, ham muốn xác thịt của y tăng rất mạnh. Trước đây không nói, nhưng hiện tại côn thịt bị thương chưa có dấu hiệu phục hồi, thứ men kia chảy vào người, tứ chi rạo rực, máu nóng chảy rần rần nhưng đại gia hỏa vô năng...có khác nào tự hành hạ bản thân.

Sự tình kéo dài hơn tháng rưỡi rồi, nghĩ nghĩ đến món thịt nai thơm ngon luôn nằm sẵn trên giường cách y không xa mà chỉ biết nhỏ dãi nhìn, lại khiến lòng Tổng giám đốc Phùng chua xót.

Quán bar hay vũ trường không thể đến, đành ở nhà một mình mượn khói thuốc men rượu giải sầu.

Buồn bực lâu ngày không kiềm được muốn chửi đổng mấy tiếng nhưng cuối cùng chính là lấy di động bấm tìm cái tên quen thuộc.

“Nửa đêm không ngủ, cậu gọi anh có việc gì nữa?” chất giọng ngái ngủ bên kia đầu dây vang lên.

“Chính là có việc mới gọi cho anh đó!”

Bên kia im lặng một phen sau đó liền hắc hắc tiếng cười “Dưa leo của cậu lại bị gãy hay là...lỗ nhỏ của tiểu Vưu lại bị cậu phá hỏng đây?” tỏ vẻ hiểu chuyện mở lời trêu ghẹo.

“.......!!!!” xoa xoa mi tâm, chợt nhận ra dạo gần đây mình liên lạc với vị kia đều xoay quanh mấy vấn đề này, Phùng Đậu Tử có chút đau rát cõi lòng.

Lần gần đây nhất, vì Vưu Đông Đông lỡ miệng nhắc tên Hà Khai Tâm, Phùng Đậu Tử mượn cớ bắt phạt hắn. Giở trò lưu manh với trợ lý nửa chừng, đến khi ngón tay chạm vào tao huyệt thì liền kiềm chế không nổi, mãnh liệt dùng tay thao lộng động thịt mê người đó, hại Vưu Đông Đông bị chấn động mà rơi vào hôn mê.

Sợ hắn gặp chuyện, Phùng Đậu Tử đành hạ mặt mũi xuống, gọi điện thoại hối thúc Hà Khai Tâm nửa đêm từ thành phố X chạy qua thành phố Y khám cho Vưu Đông Đông. Bác sĩ Hà nửa đêm bị phá giấc ngủ, tâm trạng cực xấu, kiểm tra cho Vưu Đông Đông xong đảm bảo hắn bình an, liền quay sang mắng Phùng Đậu Tử một trận. Sau khi chứng kiến hắn một mạch ngất xỉu, hô hấp đứt quãng, cơ thể rã rời, Phùng Đậu Tử lần đầu tiên hiểu được cái tâm trạng lo lắng gần chết là gì, nên chỉ im lặng cúi đầu nghe anh họ thuyết giáo, nửa lời cãi vã cũng không hé.

Không nghĩ hôm nay gọi cho anh lại vòng quanh chuyện ngớ ngẩn này lần nữa.

“Họ Phùng cậu ngoài lo sợ phân thân bại liệt thì không còn vấn đề gì khác nữa ư?”

“Là đàn ông ngoài chuyện đó, tôi còn có thể sợ cái gì đây?” Phùng Đậu Tử gay gắt hỏi lại. “Hà Khai Tâm, thử anh là tôi suốt ngày nhìn mồi ngon lượn lờ trước mắt mà chỉ có thể ăn đậu hủ chay thì anh sống có được không?”

Bên kia đầu dây trầm mặc một chút “Muốn Tiểu Vưu đến vậy à?”

“Tôi bày ra nhiều trò, người cũng đã bắt giam bên cạnh. Anh nói một chữ muốn có quá ít không?” thở nặng một hơi, phiền muộn bày tỏ.

“Khổ sở đạt đến mức này rồi thì sao cậu không cố đến cùng luôn...chẳng phải cậu chỉ cần đó là cơ thể của Vưu Đông Đông, chịu khổ thêm một chút có khi thu được người về!”

“Ý anh là sao?” Phùng Đậu Tử cau mày, khó hiểu hỏi lại.

“Nếu phân thân đã hỏng, làm lão công không được thì cậu chấp nhận số phận hạ mình nằm xuống dâng mông cho Tiểu Vưu đi!”

“Phụt!!!” nghe bên kia nói xong, rượu liền theo đó phun thẳng ra ngoài, mặt mũi tái xanh. Dập mạnh điếu thuốc vào gạt tàn, hung ác ngồi thẳng dậy gào vào điện thoại “Hà Khai Tâm, tôi là em họ của anh đó! Sao anh có thể đưa ra cái tối kiến này hả?”

“Đàn ông phải co được duỗi được thì mới thành được việc lớn!” thì ra anh em nhà Phùng tổng có truyền thống thích dùng đạo lý chính trực áp dụng vào mấy chuyện đen tối. Lời nói ra không những không ngượng mồm mà còn rất xuôi tai.

“Vậy thì anh co duỗi cho tôi xem?” biết chuyện Hà Khai Tâm cũng đang lao đao đi thu người suốt mấy năm liền đều thất bại, Phùng Đậu Tử độc ác khiêu khích.

“Haizz, việc đó không cần thiết bởi vì súng của anh vẫn dùng tốt! Anh cũng không chơi ngu như cậu!” nhẹ nhàng tiếp chiêu, sẵn tiện phang cho em họ một kích chí mạng.

Phùng Đậu Tử hậm hực, hít ngụm khí lạnh, nhận ra là mình đang muốn nhờ vả Hà Khai Tâm, chứ không phải gọi điện gây sự, đành xuống nước “Khai Tâm ca, nghiêm túc đi. Tôi không có đùa với anh!”

“Nghe giống đang đùa lắm ư? Anh là đang đưa ra giải pháp cho cậu, Đậu Tử à, cậu cứ từ từ suy nghĩ” Hà Khai Tâm bình thản giữ quan điểm “Có điều nghĩ đến cặp mông của Tiểu Vưu...chậc chậc... Cậu không hưởng được đúng là đáng tiếc!” nghe đâu đó hai tiếng liêm sỉ rơi vỡ loảng xoảng.

“Hà Khai Tâm! Anh biết gì mà nói?” Phùng Đậu Tử gầm gừ cố giữ bình tĩnh. Siết chặt điện thoại trong tay, máu nóng chảy thẳng lên đại não, gân xanh trên trán đập thình thịch.

“Cậu quên anh đã khám cho Tiểu Vưu mấy lần. Khám đâu chỉ là đưa mắt nhìn, xoa thuốc bên ngoài? Bất quá nhớ đến mỗi khi ngón tay đẩy sau vào trong lỗ huyệt, cậu ấy đều thoát ra mấy tiếng rên nghe rất êm tai, lại đàn hồi siết chặt gắt gao, đệm thịt trơn mướt êm ái. Cậu câu được cực phẩm nhưng không dùng được, anh cũng rất có cảm tình với cậu ấy....hay là nhượng lại người cho anh đi!”

Lời nói ra như sấm nổ đì đùng. Phùng Đậu Tử toàn thân chấn động. “Hà Khai Tâm...anh dám!” nghiến chặt kẽ răng hận mình không thể một phát cắn chết người kia.

“Em họ à, chẳng phải cậu không hề có tình ý với Vưu Đông Đông...nếu chỉ là thể xác thì đâu cần phải trung trinh tiết liệt gì. Cậu trước nay chỉ thích lên giường với người có kinh nghiệm. Tôi đã khảo qua, Tiểu Vưu vẫn là xử nam, kỹ năng giường chiếu kém cỏi sao khiến cậu hài lòng đây. Nên cứ giao cậu nhóc ấy cho tôi huấn luyện một thời gian. Sau khi khổ qua nhà cậu bình phục, tôi sẽ trả cậu ấy về. Vừa hay tạo thế nhân hòa, lợi cả đôi đường rồi!”

“Anh bớt mộng tưởng đi. Đông Đông là người của tôi! Việc gì tôi phải giao cho anh quản? Cả đời này anh cũng đừng mơ có cơ hội đụng tới!” hùng hổ cắt ngang lời Hà Khai Tâm, tuyệt đối không để anh hả hê chọc giận mình.

“Nhắc cho cậu nhớ mông Tiểu Vưu đều là do cậu tạo điều kiện cho anh chạm vào. Tôi với cậu đều là đàn ông, chắc cậu hiểu được cảm giác lỡ nếm được thứ gì ngon mà không muốn ăn trọn gói chứ!” bên kia vẫn chưa có ý dừng lại. Tiếp tục gieo vào tâm trí Phùng Đậu Tử từng cú hích đau điếng.

Y trầm xuống một lúc. Ánh mắt le lói tia nguy hiểm. Dốc hết rượu xuống cổ họng khô đắng.

“Anh có vấn đề về não à? Cắn lộn với La Phù Sinh chưa thấy đủ, giờ muốn qua đây gây chiến với tôi sao? Tôi nói cho anh biết, La Phù Sinh không dám ra tay nhưng tôi thì khác. Chỉ cần anh dám rớ tay đến Vưu Đông Đông thêm lần nữa thì đừng trách Phùng Đậu Tử này độc ác!” Y lãnh đạm tuyên bố. Thiếu điều bóp nát luôn cái ly để thể hiện quyết tâm chống địch khiêu chiến.

(Sa: phỏng theo truyện Trần Quốc Toản bóp nát trái cam ah:D)

“.......!” Hà Khai Tâm im lặng, khí thế hừng hực phía bên kia dường như muốn thiêu cháy luôn điện thoại trong tay anh. Chợt nhận ra bản thân đùa hơi quá trớn.

“Đúng là ngu khi gọi cho anh! Biến đi!” không cần hồi âm từ anh họ, cứ thế tự động tắt máy.

Bực bội ném điện thoại lên bàn, vò vò mái tóc, tâm trạng bức bối tột độ, ác ma trong lòng Phùng Đậu Tử muốn xổng chuồng đại khai sát giới. “Thật sự muốn bẻ hết răng của tên đó xuống. Kẻ xấu xa như thế mà có đứa ngu ngốc cứ thần tượng xem anh ta như thánh sống. Tức chết đi được!” gầm gừ tức tối, với lấy chai rượu chả thèm rót ra ly, cứ thế dốc ngược chai tu ừng ực từng ngụm chất lỏng đắng chát xuống dạ dày. Càng uống càng tỉnh, càng uống càng điên tiết. Nghĩ đến mấy câu nói của anh họ tâm tình càng thêm khủng hoảng.

Ông trời ơi! Họ Phùng tôi đã gây ra chuyện ác gì để bị rơi vào thảm cảnh này? Lấy gì không lấy lại tước đi sức mạnh hùng long của tôi, trả lại đây....tôi xin ông đó!!!! Ngước mặt nhìn bầu trời tối đen, Phùng Đậu Tử chỉ muốn ôm đầu gào khóc. Y ước thời gian trở lại, nhất định sẽ không bỡn cợt Vưu Đông Đông. Mà ngay lập tức đè hắn ra giường thao cái mông hồng nộm ấy dục tiên dục tử, thẳng thắn áp chế hắn, ép hắn trói chặt bên người. Có phải bây giờ thằng nhỏ trong quần y vẫn khỏe mạnh, ngẩn cao đầu với đời rồi không.

Con mẹ nó chứ, ở đó mà nói y dâng mông. Cứ cười đi, Phùng Đậu Tử y trước nay chưa từng biết cam chịu là gì. Dù thế nào, y cũng là ông chủ, nhất định có cách trị được trợ lý nhỏ thuần phục bên người. Không ăn được Vưu Đông Đông cách này thì y sẽ ăn hắn theo cách khác.

Hà Khai Tâm, anh muốn cướp người của tôi, ở đó mà mơ đi!

“Ưmm...” Vưu Đông Đông trời sinh dễ nuôi. Tốt ăn tốt ngủ. Mỗi khi đặt lưng lên giường liền ngủ một mạch đến sáng. Chỉ là không hiểu sao đêm nay giấc ngủ trở nên chập chờn. Hô hấp đứt quãng, cảm thấy có người đang theo dõi mình liền khó chịu tỉnh dậy. Y như rằng thứ hiện ra trước mắt đập vào tâm trí, hù hắn sợ đến mặt mũi tái mét, bật dậy như lò xo trùm kín chăn, run rẩy hỏi “Sao....sao anh...lại ở đây?” nuốt nước bọt lấm lét nhìn ai kia.

“Ai kia” nhoẻn miệng cười, đối với hành động bẻ khóa xâm phạm địa bàn riêng tư, phá hoại giấc ngủ, thị gian người khác...y vẫn tỏ vẻ vô tội. Như thể đây là phòng ngủ của mình, thoải mái bắt chéo chân ngồi trên ghế cạnh giường, không thèm quan tâm câu hỏi của hắn, chỉ đơn giản mỉm cười “Tối lạnh, khó ngủ!” thủng thẳng nói ra một câu không liên quan.

Kinh hãi nhìn cánh cửa bị mở toang, Vưu Đông Đông biết mình đã quá ngây thơ khi nghĩ chốt cửa ba lớp sẽ an toàn. Nhưng quan trọng nhất tại sao Phùng tổng lại ngồi lù lù trong phòng ngủ của hắn và y đã ngồi đây nhìn hắn bao lâu rồi?

Căn phòng mơ màng ánh đèn ngủ, bóng tối len lỏi, che khuất một phần khuôn mặt điển trai của Phùng Đậu Tử khiến dung nhan kinh diễm đó, giờ lại thêm cao ngạo, nhập nhằng hơi thở nguy hiểm, phóng túng hòa với chiếc áo choàng ngủ rộng rãi, dây cột bên hông lỏng lẻo để lộ khối ngực rắn chắc và lấp ló phần cơ bắp ngay bụng. Nén thở, Vưu Đông Đông siết chặt tấm chăn quanh người, theo tiếng gọi bản năng cứ thế tự động dịch lùi thân thể về phía sau. Giờ hắn không thể suy đoán được cái người kia muốn bày trò gì nữa. “Phu...Phùng tổng, khuya rồi, anh về phòng ngủ đi” hắn thận trọng lên tiếng, chất giọng nho nhỏ khẽ run.

Phùng Đậu Tử biểu cảm thập phần phức tạp. Trước giờ, lời nói của trợ lý chỉ là gió thoảng mây bay, y có bao giờ để vào tai. Thế mà hôm nay nghe Vưu Đông Đông nói xong, y liền đứng thẳng dậy. Hắn nhẹ nhõm thở phào, thầm nghĩ lãnh đạo vẫn còn tí nhân tính. Chưa kịp cảm tạ trời đất thì vị kia ngang nhiên tháo mở áo choàng ngủ ném xuống đất, thân trên bại lộ, chỉ còn để lại quần ngủ bằng lụa rồi leo thẳng lên giường.

Vưu Đông Đông há hốc, chết trân trên giường, đến khi bộ vuốt sói vươn tới ôm lấy vai, hắn mới thanh tỉnh mà bắt đầu giãy giụa. Trong đầu mắng mấy tiếng, rõ ràng than lạnh mà còn cởi đồ khoe thân thể...đây là nửa đêm muốn câu dẫn, cưỡng gian người khác mà.

“Trời lạnh, anh mặc áo vào đi” hắn líu lưỡi, toàn thân riệu rạo khi bàn tay lạnh lẽo của Phùng Đậu Tử chạm lên gò má.

Cự ly gần, hắn mới nhận ra Phùng Đậu Tử có uống rượu. Toàn thân y phảng phất hơi men và khói thuốc nhàn nhạt. Trên gương mặt vương tử thấp thoáng hơi thở biếng nhác, phóng đãng.

“Vải vóc rườm rà làm sao ấm áp bằng hơi người chứ!” khóe môi nhếch lên, đáy mắt sâu thẳm nhìn chằm chọc lấy trợ lý đang sợ co rúm trong chăn. “Tôi khó ngủ, Đông Đông không lo lắng sao?”

Vưu Đông Đông ngây người. Chả biết nên đáp lại thế nào. Tại sao hắn lại phải lo cho kẻ nửa đêm tự tiện phá khóa chui vào phòng người khác chứ? Nếu lo thì hắn nên lo cho tính mạng chính mình thì hay hơn. “Phùng...tổng, anh uống thuốc đi” khó xử lên tiếng. Tôi thấy anh càng lúc càng kì quặc rồi!

“Tôi khó ngủ, Đông Đông không lo lắng sao?” bỏ ngoài tai lời cấp dưới, Phùng Đậu Tử cư nhiên nhắc lại câu hỏi lần nữa. Hai đồng tử đen láy bắt lấy toàn bộ gương mặt kinh hách của người đối diện.

Nghĩ nghĩ, nếu hắn không trả lời, tối nay đảm bảo không ngủ yên. Vốn dĩ khi y đặt câu hỏi đã đâu chừa cho hắn lựa chọn nào. Chỉ có thể thuận theo gật gật đầu. “Hửm? Là có hay không?” y không vừa lòng với cái gật đầu bất đắc dĩ đó, liền ép hắn phải nói thẳng ra.

Vưu Đông Đông cảm thấy đời mình thật thống khổ khi đạp trúng vị lãnh đạo tư tưởng bất bình thường kia. Đều là đàn ông, tại sao lúc nào cũng muốn hắn phải nói ra những lời mất mặt thì y mới vui lòng. Rõ ràng là có bệnh, bác sĩ Hà tại sao lại không chữa trị cái chứng tâm thần này cho cấp trên chứ?

“Có...!” Vưu Đông Đông thì thầm, rõ ràng là trời lạnh nhưng thân nhiệt dần tăng cao. Một bên là nói dối, một bên chính là...có chút không an thật.

Phùng Đậu Tử nheo nheo mắt, khóe miệng bất giác cong lên như mèo. Thoải mái gục mặt lên hõm cổ hắn dụi dụi mấy cái, mấy cọng tóc cọ tới lui khiến hắn bị nhột, sống lưng nổi lên một trận căng thẳng “Phùng tổng, anh đừng đùa nữa, về phòng đi!” hắn cự tuyệt, khó chịu đẩy người đàn ông đang giở trò trên người mình ra.

Nhưng Phùng Đậu Tử ngang nhiên đè hắn xuống nệm. Y từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt non mềm đang thấp thỏm lo âu cao độ. “Tối nay tôi ngủ ở lại đây nhé!” thủ thỉ nho nhỏ bên tai hắn. Phả hơi thở ấm áp lên vành da mẫn cảm.

Trợn tròn mắt kinh hãi nhìn người đối diện. Tâm trí nhớ đến buổi tối khủng khiếp nào đó và nhiều đêm khác. Để ma vương nằm bên cạnh, có khác nào tự bán mình đi. Vưu Đông Đông lắc đầu nguầy nguậy “Mai còn đi làm, anh về phòng ngủ sớm đi” hắn sợ hãi từ chối.

Vẫn giữ tư thế nằm đè trên người hắn, ánh mắt Phùng Đậu Tử lộ tâm tình ác liệt “Ngủ chung với tôi, cậu sợ cái gì chứ?”

Chính là sợ hơn cả gặp quỷ nữa đó...Vưu Đông Đông lúng túng. Hai người đàn ông ngủ chung giường thì có gì cố kị, nhưng rõ ràng người kia có ý đồ xấu, với lại hai người họ đã phát sinh những chuyện thân mật, sao có thể ngủ chung như những người bình thường đây.

“Thằng nhỏ của tôi giờ chết ngắt rồi. Dù tôi có muốn cưỡng bức cậu, cũng đâu làm gì được” Phùng Đậu Tử sỗ sàng nói, bàn tay táo bạo sờ soạng thân thể hắn ngoài lớp chăn. “Đó còn không phải nhờ ơn cậu ban cho tôi ư?”

Nuốt nuốt nước bọt, sao tự nhiên y nhắc đến chuyện này, chính là muốn ép buộc hắn chịu trách nhiệm mà. “Tôi đã xoa thuốc cho anh” hắn nghẹn họng.

“Uhm, nhưng tối nay tôi cảm thấy rất lạnh. Trước đây luôn có người làm ấm giường tôi mới ngủ được, nhưng giờ tôi ra nông nỗi này...” y dừng một chút, có điểm khó nói ra, chính là đâu thể nào kiếm một nhân tình bên ngoài tha về chỉ đơn giản ôm ngủ mà không làm gì “Đông Đông, tôi chỉ ôm cậu thôi, sẽ không quá phận!” mệt mỏi ngã người lên trên cơ thể Vưu Đông Đông, giương đôi mắt to tròn nhìn hắn.

Hắn cắn cắn môi, lãnh đạo nhà hắn lại ăn trúng thứ độc hại gì, mà cứ lâu lâu lại giở chứng khiến hắn chết lên chết xuống mấy lần. Lý trí hắn kêu gào nếu để y lại thì chỉ có đường tử thôi nhưng bị ánh mắt long lanh đó áp đảo, hắn lại không đành. Dù gì hắn cũng là con người yêu thương động vật mà. (Sa: ý bạn là sao?:D)

“Anh không được làm gì đấy” Vưu Đông Đông buột miệng, ngán ngẩm thở dài. Dù gì câu này nói ra chỉ để trưng bày, chứ một con sói khi chạm đến con mồi, dễ gì nằm không.

Phùng Đậu Tử cong khóe môi, lật chăn chui vào vào trong. Nhanh chóng ôm lấy thân thể mềm mại, ấm áp của Vưu Đông Đông. Hắn hơi run lên vì thân nhiệt lạnh lẽo từ người bên cạnh. Tay chân Phùng Đậu Tử cử động, vuốt ve da thịt hắn ngoài lớp quần áo mong manh. “Phùng...tổng!” hắn vô thức thút thít khi lòng tay lạnh vô lại luồn vào trong áo, sờ loạn từ bụng phẳng nắn vuốt xương hông rồi lần mò lên trên, chộp lấy khuôn ngực gầy gầy, mấy ngón tay quấy phá nhũ tiêm mẫn cảm khiến nó dựng đứng. Vưu Đông Đông rét run, vội vàng xoay thân, ép toàn bộ phần trước xuống mặt nệm, khó khăn tránh né mấy trò càn rỡ từ cấp trên.

Phùng Đậu Tử áp sát người theo, đối với hành động cự tuyệt từ hắn xem như không có gì. Bàn tay còn lại cư nhiên luồn vào trong quần hắn trực tiếp ma sát hai cánh mông tròn trịa, săn chắc.

Đến lúc này, mặt Vưu Đông Đông sợ đến không còn giọt máu. “Anh....đã hứa không làm gì mà!” lắp bắp đến líu lưỡi, tay cật lực nắm lấy bàn tay quá phận trên mông mình. Nhưng sức lực của hắn sao chống đỡ được sức trâu bên trên. Phùng Đậu Tử nằm đè bên trên, ngăn cản hắn cự tuyệt, mấy ngón tay càng gia lực trên hai khối thịt nộm nộm. Kéo lệch áo ngủ lộ ra phần nào da thịt trần trụi. Yêu thích hôn cắn hõm cổ và bả vai hắn. “Phùng tổng...anh đừng quá đáng...” Vưu Đông Đông vừa tức giận, vừa thẹn khẽ hét lên. Mặt hắn vùi vào gối, cảm giác thân thể bị chơi đùa khiến hắn xấu hổ ngập tràn.

Hốc mắt cay cay, đời này vì ai kia mà hắn khóc sưng mắt mấy lần. Chỉ là đi làm công ăn lương mà xui xẻo như thế. Rốt cuộc hắn đã gây ra cái họa gì để dính phải ác ma này vậy?

Gương mặt bị bắt lấy, giúp hắn ngẩn lên. Phùng Đậu Tử chăm chú lướt nhìn đường nét thanh tú đượm màu ủy khuất, tội nghiệp kia. Như chuồn chuồn lướt nước, cứ thế ngậm lấy vành môi hắn dây dưa cắn mút, hơi thở ấm ách gợi mở mang theo mùi rượu lản tản khiến đầu óc Vưu Đông Đông hoa lên. Lưỡi y cạy mở chui vào trong vòm miệng nhỏ, quấn lấy đầu lưỡi lười nhác của Vưu Đông Đông bắt nó giao triền yêu thương. Nụ hôn dịu dàng lại sâu lắng, Vưu Đông Đông mơ màng đón nhận. Về phương diện hôn môi, hắn công nhận Phùng Đậu Tử kỹ thuật rất tốt, khiến hắn không hề bài xích mà dễ dàng tiếp nhận. Mỗi lần chạm vào lại muốn dây dưa hồi lâu.

Hình như hắn đâm ra nghiện chuyện người kia hôn mình mất rồi.

Phía trên hai cánh môi quấn quýt, Vưu Đông Đông không nhận ra mấy ngón tay Phùng Đậu Tử đang luồn vào giữa kẻ mông chà sát lên xuống, chậm rãi bên ngoài thâm dò miệng huyệt. Cái hông vô thức nâng lên, khẽ đòi hỏi sự quan tâm nhiều hơn của mấy đầu ngón.

“Ư...ưmmm...!!!” hắn nhắm tịt mắt, cơn đau từ dưới thân đột ngột xộc thẳng lên đỉnh đầu. Mấy ngón tay thon dài xâm nhập bất ngờ, dứt khoát đâm sâu vào trong mị huyệt.

Bị đau khiến hai chân hắn cựa quậy theo phản xạ muốn co người nhưng dưới tốc độ ma sát liên tục ra vào của dị vật, hắn chỉ biết nằm sấp thở dốc. Mấy ngón tay bấu chặt lấy nệm, gối. Không dám lộn xộn, căng thẳng tột độ, hắn nghiêng đầu đưa mắt nhìn Phùng Đậu Tử, đều là bất mãn, chán chường.

Phùng Đậu Tử lần nữa hôn hắn. Khi nãy vì không chú ý, Vưu Đông Đông bị tấn công bất ngờ trong lúc hôn đã vô tình cắn rách môi Phùng Đậu Tử. Khiến cho nụ hôn lần này nồng đượm mùi máu tanh len lỏi, Vưu Đông Đông tâm tình mệt mỏi, cố dứt khỏi y thì Phùng Đậu Tử dừng lại. Hoạt động trừu sáp xâm nhập cũng trì trệ.

Phùng Đậu Tử thở dài, le lưỡi liếm nuốt máu trên đầu môi bị thương “Đông Đông đối với tôi hung hãn quá” nhẹ giọng hờn trách.

“Tại...tại anh....nên tôi...mới...” hắn ấp úng cả nửa ngày vẫn không thoát hết câu. Mấy ngón tay y vẫn còn đang cắm trong mông hắn, tình huống này quá sức kỳ dị rồi. Người thiệt thòi là hắn, mà mỗi lần hắn kháng cự thì vị kia đều bày ra cái thái độ giống như bị hắn bắt nạt không bằng.

Không gian im lặng khó hiểu xen ngang giữa cả hai. Nếu Phùng Đậu Tử không tự mở lời trước có lẽ cả người cứ nguyên vị trí đến sáng “Đông Đông chán ghét tôi như vậy. Nếu một ngày nào đó tôi không ở cạnh cậu nữa thì chắc cậu sẽ vui lắm nhỉ?”

Hai mắt trợn lớn, cánh môi hé mở, hắn ngạc nhiên nhìn y. Đại não bắt đầu phân tích, càng cố hiểu thì má mặt càng đỏ bừng, thân dưới đột nhiên thắt nhẹ một cái nghiền ép mấy ngón tay khiến Phùng Đậu Tử mất tự chủ gầm gừ nhè nhẹ. Đúng là cực phẩm, hèn gì Hà Khai Tâm hứng thú với đứa ngốc này như vậy.

“Đông Đông...” thì thầm tên hắn như lời chú mục, hôn cắn lên bả vai trần non mịn “Tôi không có ý tổn thương cậu. Chỉ là lòng ham muốn với Đông Đông quá lớn, tôi sẽ nhẹ nhàng khiến cậu thoải mái có được không?”

Vừa dứt lời, dị vật sâu bên trong nội bích tiếp tục chuyển động. Tốc độ trừu cắm dịu dàng, chậm rãi, từng khắc kiên trì kéo căng động thịt. Thân dưới hắn phản ứng, hai bắp thịt nồm nộm co bóp, Vưu Đông Đông thẹn đỏ mặt, vùi mặt vào gối rên hừ hừ. So với đêm hôm trước thì hôm nay quả thật dễ chịu, lỗ huyệt được mát xa đến mềm nhũn, bên trong bắt đầu tự động tiết dịch bôi trơn, vui vẻ đón tiếp màn xâm lăng ngọt ngào từ mấy đầu ngón tay. Hắn không dám mở miệng vì sợ thoát ra mất tiếng rên mất mặt.

Lần này, Phùng Đậu Tử đối với hắn quá sức dịu dàng. Sự chậm rãi đó kéo dài hồi lâu lại hóa ra giống như tra tấn hắn. Vưu Đông Đông xấu hổ đến muốn nổ tung khi mà suy nghĩ muốn mấy ngón tay ấy thô bạo đâm thọc lướt qua đầu. Y vẫn giữ nguyên tốc độ, chôn sâu đào rộng mị huyệt, cho đến khi đầu ngón tay chạm đến hoa tâm, vẫn rất kiên trì gảy gảy mấy cái lên điểm nhỏ trong thành ruột. Cử động nhỏ ôn nhu lại khiến tim gan Vưu Đông Đông nhảy dựng, cả bụng dưới phản ứng kịch liệt, mồ hôi lạnh tuôn trào ướt đẫm.

Da đầu tê tê, sống lưng nổi lên mấy trận căng thẳng khi Phùng Đậu Tử liên tục lặp đi lặp lại tiến trình bất tận đó. Bắp thịt phía trong vô cùng thành thật cắn nuốt dị vật, cố ý thôi thúc nhưng chủ nhân của chúng chính là ác quỷ đúc thành hình. Vẻ mặt vẫn vô cùng điềm tĩnh, im lặng thâm dò sáp lộng, một tay chơi đùa với nhũ tiêm yếu ớt ép sát trốn dưới nệm, môi hôn cắn lên cánh tai và phần má mặt Vưu Đông Đông. “Đông Đông, nếu ngày mai cậu tỉnh dậy, không thấy tôi bên cạnh, Đông Đông có lo lắng, có buồn không?”

“Ah..hh!” thanh âm đứt quãng nghẹn ngào chôn sâu trong gối khi đầu ngón lại lướt qua điểm G, xoa xoa khiêu khích vách tường nhạy cảm, cánh mông đánh qua lại mấy cái, nửa muốn chạy trốn cuộc truy hoan đê mê, nửa khát cầu nhiều hơn. Đầu óc hắn giờ này còn đâu tâm trí mà suy nghĩ, thính giác sớm đã bị phá hỏng chỉ còn âm thanh ra vào giữa dũng đạo chật hẹp.

Gương mặt ướt nước ngẩn lên, vội vàng hôn lên môi Phùng Đậu Tử, hô hấp tiêu thất, vành môi mọng đỏ run rẩy “X...xin anh....đừng đùa n...nữa!”

“........” đáp lại hắn là vẻ mặt nhàn nhạt điềm tĩnh, đáy mắt không gợn một tia sóng.

“Nha...nh lên....xin...anh” hắn thút thít thừa nhận ham muốn sâu thẳm. Muốn thoát khỏi màn tra tấn không hồi kết này. Vòng tay quanh cổ Phùng Đậu Tử chủ động hôn y, má mặt hồng thấu cùng tiếng rên động lòng người.

Đến lúc này, y đã đi đến cực hạn. Chả buồn trêu chọc tra hỏi hắn, Phùng Đậu Tử ngoan ngoãn thúc tay rong ruổi tiến đánh lỗ huyệt với tốc độ nhanh kinh hồn. Mông hắn nhổm cao hoàn hảo phối hợp với Phùng Đậu Tử. Sau hơn mười mấy phút chọc ngoáy đâm tới lui hang động trơn ướt. Tuyến tiền liệt bị đâm đến run lẩy bẩy mấy lượt. Lưng Vưu Đông Đông đột ngột cong lên, cánh mông trắng noãn co giật, hắn khàn giọng la lên một tiếng rồi gục xuống. Tay chân xụi lơ trên mặt nệm. Mặt dưới nệm ướt thành một vũng nhớp nháp.

Mặt sau được mấy ngón tay chơi đùa kích thích sướng đến nỗi khiến phân thân cả buổi không được ngó ngàng đạt cao trào tự động bắn tinh.

Rút ngón tay ra, lỗ huyệt hơi nhô ra một mảng thịt trơn bóng đỏ hồng, hai cánh mông vẫn giật giật lên cao trong khí lạnh.

Phùng Đậu Tử giúp hắn trở mình nằm ngửa, dịu dàng ôm hôn trấn an thân thể suy nhược trong tay. Đôi mắt si mê nhìn từng phần da thịt xinh đẹp lộ ra từ mấy lớp quần áo xộc xệch. Áp môi lên đôi mắt nhắm nghiền bên dưới, y thì thầm “Đợi tôi trở về...tôi nhất định sẽ nghiêm túc biến cậu thành người của Phùng Đậu Tử này!” lùa mấy đoạn tóc lòa xòa trước trán về phía sau, tỉ mỉ quan sát từng đường nét gương mặt hắn.

Buổi tối cứ thế lãng đãng trôi qua, Vưu Đông Đông chìm sâu trong vòng tay rộng lớn của Phùng Đậu Tử bình yên ngủ, hơi thở nam tính ấm nóng mang theo mùi rượu, hương thuốc lá cay nồng bao bọc toàn bộ tâm trí hắn. Dịu dàng len lỏi vào giấc mơ...cho đến khi tia nắng sớm đầu tiên rọi vào mắt khiến hắn chậm chạp tỉnh dậy.

Quần áo, chăn gối sạch sẽ. Vị trí bên cạnh mặt đệm hơi lõm xuống, chứng tỏ có người từng nằm đó nhưng giờ nó trống không và lạnh ngắt.

Hắn không rõ Phùng Đậu Tử rời đi từ bao giờ. Còn tự hỏi có phải đêm qua hắn nắm mơ...nhưng sâu trong hậu huyệt có điểm trống rỗng, chứng tỏ những gì tối qua hai người trải qua là có thật.

Mơ màng nằm trên giường với đống suy nghĩ vẩn vơ. Nhận ra đã đến giờ xoa thuốc cho Phùng Đậu Tử. Nhưng kỳ lạ số thuốc hắn để trong tủ bấy lâu nay đã không cánh mà bay. Hoảng hốt chạy tìm Phùng Đậu Tử thì y cũng biến đi đâu mất tăm.

Bữa sáng như thường lệ đã được chuẩn bị sẵn trên bàn trong bếp. Nhưng cái bóng dáng cao ngạo, bắt chéo chân ngồi đọc báo sáng, mỗi khi thấy hắn lại hất đầu bảo hắn vào ăn sáng...lại không thấy đâu. Cả căn nhà rộng lớn thoáng chốc chỉ còn lại mình hắn.

Bấm điện thoại gọi cho y nhưng di động người kia đã tắt máy. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vưu Đông Đông lo lắng. Bất chợt nhìn thấy tờ giấy note màu vàng chóe dán trên cửa tủ lạnh. Là của Phùng Đậu Tử để lại.

“Ở nhà ngoan, tôi có việc phải rời thành phố. Nếu không cần thiết thì cứ ở yên trong nhà nghỉ ngơi, việc công ty sẽ có người xử lý thay tôi. Chịu khó ăn cơm ngoài ít ngày, sau khi tôi trở về sẽ có quà cho cậu.

Ps: đừng mong trốn ra đi đâu! Ở nhà đợi tôi!”

Vưu Đông Đông đỡ trán. Suốt ngày bị người kia dắt đi lòng vòng, đầu óc mải xoay quanh mấy trò chơi của vị cấp trên quái gở khiến hắn giờ đây chẳng thể suy đoán được việc gì đang xảy ra nữa.

Chỉ là cơ hồ trong tim có điểm mất mát, bất an.

Phùng tổng, anh lại muốn bày trò gì nữa đây?

..............................

Phùng Đậu Tử thực sự đã bốc hơi khỏi thành phố Y, hơn một tuần liền không ai biết tin tức của tổng giám đốc công ty X. Phùng tổng đang ở đâu, làm gì...bỗng trở thành câu chuyện bát quái cho mọi người bàn tán

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.