Mùa Hạ Nồng Nhiệt

Chương 18: Chương 18: Muộn tao rõ ràng là thích, nhưng lại giả bộ không thèm để ý




Editor: Roseann

Tâm tình Sơ Hạ rối loạn.

Suy cho cùng, cô có cảm giác gì đối với Hàn Liệt?

Gặp lại nhau ở sân bay, nghe được Phương Dược kêu “Liệt ca”, Sơ Hạ đầu tiên nghĩ đến anh, tim đập không khống chế được tăng nhanh, phát hiện thật sự là Hàn Liệt, ngay cả định mệnh duyên phận hay gặp trong phim thần tượng cô cũng đã nghĩ đến.

Sau khi lên xe Hàn Liệt nói anh muốn đi hẹn hò, Sơ Hạ không có cách nào phủ nhận lúc ấy cô có chút ưu tư, chán nản, nhưng cô nhanh chóng vứt đi sự buồn chán ấy, dù sao đây là thực tế chứ không phải quay phim truyền hình.

Sau đó, Sơ Hạ tận lực tránh gặp mặt Hàn Liệt, gặp phải, cảm xúc của cô có hai lần lên xuống rõ ràng.

Lần đầu tiên là ngày anh mời cô uống thử trà sữa, Hàn Liệt dựa sát khiến cho cô khẩn trương.

Lần thứ hai là ở trước chùa, nhìn thấy Hàn Liệt cười đi cùng một cô gái xinh đẹp, Sơ Hạ rất không thoải mái, nhưng công việc và bầu không khí ở chùa khiến cho tâm tình của cô bình ổn lại, sau khi về nhà, cô quyết tâm kéo đen Hàn Liệt.

Bởi vì cô ý thức được Hàn Liệt còn có thể ảnh hưởng đến cô.

Khi ý chí của mình không đủ mạnh, biện pháp tốt nhất để ngăn chặn tận gốc sự ảnh hưởng chính là cách xa ngọn nguồn của nó.

Nhưng bây giờ Hàn Liệt nói cho cô, cho tới bây giờ anh không có đi xem mắt, bốn năm trước anh cố ý mua nhà cùng một tiểu khu với cô, anh còn muốn theo đuổi cô, anh thậm chí không để ý bây giờ cô đang đi xem mắt cùng người khác, nói rằng chờ cô xem mắt xong lại tiếp tục theo đuổi cô.

Hàn Liệt nói nhiều như vậy, suy cho cùng câu nào là thật câu nào là giả?

Sơ Hạ để điện thoại di động xuống, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Mưa nhỏ vẫn đang rơi, mưa lun phun.

Hình ảnh tối qua Hàn Liệt ngồi ở trên ghế dài hút thuốc lá xuất hiện, còn có anh tựa vào trước thang máy chờ cô đi vào.

Sơ Hạ cười khổ.

Thật ra thì Hàn Liệt nghĩ như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng chính là trong cô còn có Hàn Liệt hay không.

Tám năm qua, Sơ Hạ không dồn hết tâm trí nhớ đến Hàn Liệt, nhưng cô cũng chưa quên được anh.

Là vì tình đầu khó phai, hay là lúc đó cô đá anh nên vẫn luôn áy náy?

Không phân được rõ ràng, chẳng qua là không gặp mặt không nghĩ, vừa gặp nhau, nhiều kỷ niệm đều lần nữa sống lại.

Hàn Liệt không nói ra miệng, Sơ Hạ còn có thể tự lừa dối bản thân thật sự không thèm để ý, Hàn Liệt nói một câu anh còn nhớ, tâm tình Sơ Hạ liền rối loạn.

Sơ Hạ không biết cô và Hàn Liệt sẽ có kết quả thế nào, chỉ là khi cô vẫn còn bị Hàn Liệt ảnh hưởng, đi xem mắt cùng Tề Hạo trong kiểu trạng thái này, là không tôn trọng với Tề Hạo.

Gặp mặt nói hay là nói qua wechat đây?

Nếu như gặp mặt nói, biết được cô không có hứng thú với anh, Tề Hạo có tức giận cô khiên cho anh chạy đi chạy lại hay không?

Nhìn thời gian, mới hơn bảy giờ.

Hai người hẹn buổi chiều.

Bây giờ Tề Hạo hẳn là còn chưa chuẩn bị đi ra ngoài, Sơ Hạ suy nghĩ mấy phút, gửi tin nhắn cho Tề Hạo: Tề Hạo, anh đã dậy chưa?

Tề Hạo đã thức dậy, mặc dù vẫn nằm ở trên giường.

Nhận được wechat của Sơ Hạ, tinh thần Tề Hạo chấn động một cái, lập tức ngồi dậy, nhắn lại: Tỉnh rồi, có chuyện gì sao?

Sơ Hạ hỏi anh có thể gọi video hay không.

Trước đó cô đồng ý tiến tới buổi hẹn lần thứ hai, bây giờ lại đổi ý, trực tiếp nhắn tin nói thì không lễ phép, nếu như Tề Hạo tức giận muốn trách cô, cô cũng nên chấp nhận.

Tề Hạo sờ sờ mái tóc rối bời mới ngủ dậy của mình, hẹn xong mười phút nữa gọi video.

Lúc Tề Hạo nhảy xuống giường đánh răng rửa mặt, Sơ Hạ cũng đi phòng vệ sinh rửa mặt.

Rửa mặt lau nước, Sơ Hạ chải đầu, đi phòng khách chờ gọi video.

Tề Hạo làm nhiều hơn so với cô, anh còn gội đầu thật nhanh, thổi tóc khô tám phần, đeo kính đi gọi video.

Thấy vẻ mặt tràn mong đợi của anh, Sơ Hạ lúng túng cười cười, giải thích: “Xin lỗi, buổi sáng tôi cẩn thận suy nghĩ lại, giữa tôi với anh không có loại cảm giác kia, cho nên vẫn là không nên gặp nhau nữa. Lúc đầu định gặp nhau rồi nói chuyện, lại sợ anh đi không công, đành phải gọi video nói.”

Nụ cười Tề Hạo cứng lại.

Nhìn vào khuôn mặt thanh thuần, xinh đẹp nhưng vô tình của Sơ Hạ, bỗng nhiên Tề Hạo nghĩ đến hai đối tượng xem mắt trước đó bị anh từ chối, anh không hài lòng với các cô, trực tiếp để cho người giới thiệu chuyển lời, sau đó xóa luôn wechat không có liên lạc lại.

Rõ ràng đã hẹn xong lần gặp thứ hai, bây giờ Sơ Hạ lại không muốn gặp, Tề Hạo quả thực không có để chuyện này trong lòng.

Nhưng Sơ rất xinh, ở trước mặt người đẹp, Tề Hạo muốn giữ phong độ.

Anh thậm chí mong muốn tranh thủ một chút.

Tề Hạo cười cười với Sơ Hạ, vừa kéo mắt kính xuống: “Em nói không có cảm giác động tâm sao? Anh còn rất thích em, lần trước là anh phát huy không tốt, hay là hôm nay gặp nhau nữa đi, nếu như lần này em vẫn không có cảm giác, vậy anh sẽ không miễn cưỡng em nữa.”

Sơ Hạ tránh ánh mắt của anh, khăng khăng nói: “Thôi quên đi, thật sự xin lỗi.”

Tề Hạo cau mày, giọng có chút miễn cưỡng: “Vậy em có thể nói cho tôi, rốt cuộc tôi có điểm nào không khiến cho em hài lòng?

Ảnh đều đã xem trước đó, trình độ học vấn và nghề nghiệp em cũng biết, hay là chê tính cách của tôi khô khan?”

Anh đang tức giận, Sơ Hạ thừa nhận là lỗi của mình, nhìn Tề Hạo nói: “Không liên quan gì đến anh, là vấn đề của tôi.”

Tề Hạo: “Em có vấn đề gì?”

Vấn đề của Sơ Hạ chính là không có cảm giác với anh, nếu như có thể cho cô sự rung động mãnh liệt và sức thu hút sâu đậm khiến cho cô không nhớ tới Hàn Liệt nữa, Sơ Hạ nhất định sẽ không chút do dự chung một chỗ cùng với Tề Hạo.

Nhưng nếu như cô nói như vậy, Tề Hạo khẳng định càng mất hứng.

Sơ Hạ không thể làm gì khác hơn nói: “Tôi vẫn muốn thử một chút tự do yêu đương, không ngờ sớm như vậy liền làm từng bước đi xem mắt.”

Tề Hạo: “Không muốn xem mắt, em cùng tôi xem mắt làm gì? Đùa giỡn người khác, chơi được lắm?”

Sơ Hạ: “Là tôi không đúng, tôi xin lỗi anh.”

Tề Hạo cười nhạt, cúp video.

Mấy giây treo máy kia, trên màn hình còn hiện vẻ mặt tức giận của anh.

Sơ Hạ không trách người ta, quả thực là cô đổi tới đổi lui.

Cô soạn “Thật sự xin lỗi” gửi đi, hỏi lại anh tối hôm qua dùng bữa hết bao nhiêu, lúc phát bao lì xì, hệ thống nhắc nhở tin nhắn bị từ chối.

Kéo đen cô sao?

Sơ Hạ không biết làm sao, lại thở phào nhẹ nhõm. Cô làm sai, cô chấp nhận quở trách của Tề Hạo, sau này không liên lạc nữa cũng tốt.



Buổi sáng cùng Tề Hạo nói rõ, buổi trưa mẹ Liêu Hồng trực tiếp gọi tới,

Nhận được điện thoại của mẹ, Sơ Hạ đã sớm mở cửa, đứng ở huyền quan chờ đón mẹ.

Sau khi Liêu Hồng tới, trước hết đóng cửa lại, ngăn cách âm thanh ở bên ngoài mới bắt đầu hỏi con gái: “Con cùng Tề Hạo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua ăn cơm không ổn sao, hôm nay dì nhà người ta hỏi mẹ sao con lại nuốt lời, mẹ cũng không biết nên nói như thế nào.”

Sơ Hạ rót cho mẹ ly nước, nói thật: “Con không có cảm giác gì với anh ta, tối hôm qua không tiện từ chối ngay trước mặt, buổi sáng suy nghĩ thông suốt, không có cảm giác thì không nên miễn cưỡng, cũng đừng làm phí thời gian của người ta.”

Liêu Hồng đối với mọi phương diện của Tề Hạo rất hài lòng, đàn ông có gia cảnh tương đương Tề Hạo lại không trung thực như Tề Hạo, người có trình độ học vấn tiền lương như Tề Hạo lại không có dáng dấp đẹp trai của cậu ta, con gái và Tề Hạo rất xứng đôi bất kể điều kiện kinh tế, trình độ học vấn tính cách, điểm duy nhất Tề Hạo không bằng con gái chính là nhan sắc.

Nhưng nào có chuyện mọi điều kiện đều thích hợp lại còn là người đàn ông đẹp trai ưu tú chứ?

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của con gái, Liêu Hồng uống miếng nước, uống xong bình tĩnh, hòa nhà hỏi:” Không cảm giác có thể từ từ bồi dưỡng, con mới gặp người ta một lần liền khẳng định như thế?”

Sơ Hạ hỏi ngược lại mẹ: “Năm đó người theo đuổi mẹ nhiều như vậy, tại sao mẹ không chọn một người từ từ bồi dưỡng?”

Liêu Hồng nhắc nhở con gái: ” Con cũng biết người theo đuổi của mẹ rất nhiều, con có không?Tính cách này của con giống như ba con vậy, phụ nữ thích soái ca thành thục nội liễm, không mấy người đàn ông lại thích người đẹp học phách lại nội liễm, lúc còn trẻ mẹ có chọn, con nhìn con bây giờ xem, bên cạnh có được mấy người theo đuổi?”

Sơ Hạ ngồi vào trên ghế sa lon, tiếp tục xem ti vi: “Không có cũng chưa có, con cũng không sốt ruột, ba con nói, coi như con độc thân cả đời, ông ấy cũng sẽ không giục con đi xem mắt.”

Liêu Hồng nhíu mày: “Ba con nói với con lúc nào?”

Sơ Hạ ngậm miệng lại.

Liêu Hồng hừ hừ, nhưng mà nếu nhắc tới Hứa Thụy An, Liêu Hồng ngồi lại gần bên người con gái, dùng ví dụ của vợ chồng họ khuyên giải con gái:”Chỉ cần người đáng tin, cảm xúc có thể bồi dưỡng, năm đó ba con đối với mẹ lạnh lùng, mẹ chủ động hẹn ông ấy gặp mặt mấy lần, ông ấy còn chưa có thích mẹ? Mẹ thấy Tề Hạo rất vừa ý con, chờ cậu ta nhiệt tình, cảm giác của con cũng tới rồi.”

Sơ Hạ mắt nhìn mẹ, không nhịn được nói: “Có lẽ ba con lúc đầu đã sớm vừa ý mẹ rồi, ngại vì đạo đức nghề nghiệp của người bác sĩ mới không theo đuổi mẹ ở bệnh viện.”

Liêu Hồng: “Không thể nào, nếu ông ấy có chút ý tứ, mẹ cũng có thế nhìn ra.”

Sơ Hạ thật sự không biết cuối cùng là năng lực che giấu tâm tình quá thâm hậu, hay là thiên phú của mẹ tập trung hết vào quản lý công ty, cô cũng lớn thế này rồi, mẹ vẫn còn tin là bà đeo đuổi ông.

Sơ Hạ mở wechat ra, để cho mẹ nhìn nhật ký trò chuyện của cô và ba.

Liêu Hồng nhìn xong, ngẩn người ra.

Sơ Hạ hiếm có cơ hội xem thường mẹ: “Ngay cả ba con vừa gặp đã yêu với mẹ, mẹ cũng không nhìn ra, với EQ này của mẹ, hay là để cho con tự mình yêu đương đi, đừng có an bài đối tượng hẹn hò cho con nữa.”

Liêu Hồng còn đắm chìm trong lịch sử trò chuyện của con gái và chồng.

Chồng bà đối với bà nhất kiến chung tình ư?

Liêu Hồng nhớ lại ba mươi năm trước, vẫn không tìm ra được manh mối gì, ngoại trừ việc bà muốn gọi điện thoại thì Hứa Thụy An liền gọi cho bà.

Lần con mắt này của con gái thất bại dường như không quan trọng, Liêu Hồng dạy dỗ con gái vài câu qua loa lấy lệ, lái xe trở về Xuân Giang Uyển.

Hơn một giờ chiều, lúc Sơ Hạ mang theo cây dù đi mưa ra ngoài, nhận được tin nhắn của ba: Nói giữ bí mật cho ba mà?

Sơ Hạ cười, cười xong cô kỳ quái hỏi: Tại sao phải giữ bí mật? Ba trước vừa thấy đã yêu, mẹ biết khẳng định rất vui vẻ.

Hứa Thụy An không nhắn lại con gái.

Sơ Hạ đoán, ba chắc là muộn tao(*) trong truyền thuyết, rõ ràng thích nhưng giả bộ không thèm để ý.



Sơ Hạ đi cửa hàng thú cưng.

Trời mưa, khách ở cửa hàng thú cưng không nhiều, em gái nhân viên nhiệt tình tiếp đãi cô.

Cửa hàng này là cửa hàng thú cưng nổi tiếng nhất Du thành, ngoại trừ bán thú cưng, các đồ dùng cho thú cưng cũng có đủ hết.

Trước tiên Sơ Hạ đi xem khu bán chó.

Corgi, Husky, Samoyed, Golden Retriever, poodle, chichihuahua, các giống thú cưng thường gặp đều có, Sơ Hạ dừng lại trước chuồng của mấy chú chó Golden Retriever một lúc, thích, nhưng lại không muốn khiến cho Hàn Liệt hiểu lầm. Golden Retriever cô thích nhất không mua, cô cũng mất đi hứng thú với các giống chó khác.

Nhân viên phục vụ lập tức tiến cử Sơ Hạ nuôi mèo: ” Nuôi chó cần xuống nhà dắt chó đi dạo, nuôi mèo dễ dàng hơn, người đẹp nhìn bên này xem?”

Sơ Hạ đi theo cô ấy đến khu mèo.

Tất cả đều là mèo con, những quả bóng lông tròn tròn rất dễ thương, tầm mắt Sơ Hạ đảo qua, nhìn thấy một chú mèo nhỏ màu lông giống như trà sữa.

Nhân viên phục vụ liền giới thiệu: “

Đây là giống Anh thuần chủng lông ngắn, lông ngắn màu cam rất ít thấy đó ạ..”

Cô gái ở một bên nói rất nhiều, Sơ Hạ đưa ngón tay ra với mèo con nhỏ màu trà sữa, mèo nhỏ lập tức đưa đầu tròn tròn của nó cọ vào cô.

Sơ Hạ không tìm được cảm giác động tâm trên người Sơ Hạ, bây giờ lại có!

Sơ Hạ mua bé mèo nhỏ này, nhưng cô phải chuẩn bị ổ mèo, thức ăn, kiến thức nuôi mèo phải biết, hẹn cửa hàng thú cứng thứ 7 tuần tới đến đón mèo.

Em gái phục vụ làm cái bảng hiệu cho mèo con, để cho Sơ Hạ đặt tên.

Lúc Sơ Hạ cùng mèo nhỏ chơi với nhau đã nghĩ xong rồi: “Gọi là C nhỏ đi.”

Màu sắc ở giữa trà sữa và rượu vang, trà sữa đã có chủ, C nhỏ thì chẳng khác nào rượu vang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.