Một Thời Thương Nhớ

Chương 34: Chương 34




Hà Minh đi bên cạnh An Nhiên ánh mắt nhìn cô lo lắng, sau khi tiếp máu cho Gia Hào sắc mặt An Nhiên không giấu được sự nhợt nhạt và mệt mỏi, mặc cho Hà Minh đã khuyên đợi sức khỏe ổn định rồi đi tìm Đình Tuấn cũng không muộn, nhưng An Nhiên cương quyết như vậy khiến cô cũng bất lực.

Đứng trước cửa phòng bệnh của Thục Quyên, An Nhiên đưa tay định gõ cửa thì tiếng nói từ bên trong khiến cô giật mình khựng lại:

- Anh nghĩ việc đã như vậy thì em đừng nên cố chấp nữa Thục Quyên.

“ Không phải đó là giọng của Khôi Nguyên sao? Nhưng... chẳng phải anh ấy đang đi tu nghiệp bên Hà Lan sao?” An Nhiên run tay định đẩy cửa vào thì Hà Minh đột nhiên kéo tay cô lôi cả người cô nép vào bên cạnh cánh cửa, An Nhiên nhíu mày khó hiểu nhìn Hà Minh, Hà Minh đưa tay lên miệng ra hiệu cô đừng lên tiếng.

- Em cố chấp sao? Nếu vậy thì anh cũng nên mừng vì điều này mới đúng, chẳng phải anh cũng yêu chị ta còn gì.

Giọng Thục Quyên đầy mỉa mai, Khôi Nguyên gằn giọng:

- Lẽ nào em đã quên lý do anh lừa dối An Nhiên về chuyện của Gia Hào là gì sao?

- Ha ha, tất nhiên là em nhớ chứ, vì tình yêu cao thượng của anh đối với em chứ gì? Nhưng sau đó chẳng phải anh cũng phải lòng chị ta rồi sao? Anh nên cảm ơn em mới đúng chứ, không phải sao?

- Thục Quyên, em dừng lại được rồi đó.

Lúc này, Đình Tuấn đã lên tiếng, giọng anh mang chút bất nhẫn:

- Đến bao giờ em mới nhận ra được sự thật là cho dù có mất trí thì Gia Hào cũng không thể yêu em?

- Anh im đi! Anh thì biết gì chứ? Vốn dĩ em và anh ấy đã kết hôn rồi, nếu không phải anh đã cố tình giấu em giúp anh ấy quay lại cái nơi chết tiệt này để gặp lại chị ta.. – Thục Quyên như mất bình tĩnh.

- Nhưng em đã quên vì ai mà Gia Hào mới trở thành như vậy sao? Tất cả là vì em, vì cứu mạng một đứa ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình như em, ba năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, không phải sao? Cho dù em không thừa nhận thì sự thật chính là vì em mà Gia Hào suýt hai lần mất mạng, em không cảm thấy ân hận và cắn rứt một chút nào sao?- Giọng Đình Tuấn nói như hét.

Sau câu nói của Đình Tuấn, cánh cửa bật mở, An Nhiên đứng chết lặng nhìn những con người đứng trước mắt cô, những người này từng là bạn học thân thiết của cô và Gia Hào, là người ở bên cạnh an ủi cô khi cô suy sụp nhất và suýt nữa đã khiến cô trái tim cô rung động, là người cô từng đồng cảm vì tình yêu đơn phương sâu đậm đối với người cô yêu, nhưng những gì cô vừa nghe thấy là gì?

- An... An Nhiên.- Khôi Nguyên sững người nhìn An Nhiên trân trân.

Không chỉ có Khôi Nguyên, mà cả Đình Tuấn cũng không biết phải xử lý như thế nào trước sự xuất hiện đột ngột của An Nhiên, cả hai chỉ biết sững người đứng bất động.

Chỉ có Thục Quyên sau một phút bị động đã lấy lại được sự cao ngạo vốn có của mình, cô nhếch môi cười khẩy:

- Vừa hay, chị đã đến rồi.. và.. có vẻ như chị đã nghe tất cả mọi chuyện?

Thái độ của Thục Quyên khiến Hà Minh đang đứng bên cạnh An Nhiên không giữ được bình tĩnh:

- Dựng chuyện cướp người yêu của người khác, việc hèn hạ như vậy khiến cô tự hào lắm sao?

Thục Quyên quắt mắt nhìn Hà Minh, cô mím môi tức giận:

- Chuyện không liên quan đến chị.

- Vậy sao? Vậy chuyện của cô và Gia Hào liên quan gì đến hai tên đàn ông này? À, nhìn thôi tôi cũng biết cô đã đáng thương như thế nào mới khiến họ bán rẻ lương tâm của mình để lừa dối bạn bè đi dựng chuyện cùng với cô.- Hà Minh nhếch mép cười và không tiếc buông ra những lời cay đắng nhất.

- Chị..- Thục Quyên phẫn uất ánh mắt đỏ lên vì giận nhìn Hà Minh.

- Hà Minh, có gì mình ra ngoài nói chuyện, Thục Quyên đang không được khỏe.- Đình Tuấn chen vào cố gắng làm giảm không khí căng thẳng đang diễn ra.

- Không được khỏe sao? Ha ha- Hà Minh vẫn chưa ngừng điên tiết- Tôi thấy cô ta còn có thể ăn tươi nuốt sống người khác đó, không khỏe chỗ nào chứ? Nực cười thật.

An Nhiên tự nãy giờ đứng bên cạnh im lặng lắng nghe những câu nói đay nghiến qua lại của những người trong căn phòng, giọng cô khô khốc:

- Gia Hào mới là người đáng thương.

Bầu không khí bỗng dưng chùn xuống, sự im lặng bao trùm cả căn phòng. An Nhiên lần lượt đưa mắt lạnh lùng nhìn những đôi mắt đang hướng về cô:

- Bạn học, bạn thân, vợ sắp cưới.. những người anh ấy nghĩ rằng quan trọng nhất, thì ra chỉ xem anh ấy như một con rối để giật dây thôi, như vậy... chẳng phải rất đáng thương sao?

- An Nhiên...- Khôi Nguyên bước đến, tay run nhẹ định cầm lấy cánh tay của An Nhiên.

Nhưng An Nhiên đã nhanh chóng lùi lại né tránh, ánh mắt xa lạ, cô run giọng:

- Đáng ra.. anh không nên làm bác sĩ, vì trong ba năm qua anh diễn rất xuất sắc.

Khôi Nguyên nhìn cô đau đớn:

- An Nhiên, tất cả mọi chuyện... không phải hoàn toàn đều như em nghĩ đâu, anh...

- Tôi không muốn nghe bất cứ lời nào của anh nữa!- An Nhiên hét lên, mắt cô đỏ lên ướt nhòe – Cho dù tôi không là gì cả thì...Gia Hào là bạn của anh, là bạn thân của anh mà, không phải sao? Sao các người lại có thể biến anh ấy thành một người đã chết trong khi anh ấy.....

Cơn uất nghẹn khiến An Nhiên không nói thành lời, cô muốn hét lên thật lớn để giải phóng tất cả sự căm phẫn trong lòng, nhưng cô lại thấy bất lực, tất cả chỉ dừng lại với tiếng khóc tức tưởi yếu đuối. Hà Mình thấy cơ thể An Nhiên như muốn quỵ xuống, vội vàng bước đến đỡ lấy cô, giọng lo lắng:

- An Nhiên, bình tĩnh lại đi. Bà còn yếu lắm, về phòng nghỉ ngơi trước đã, mọi chuyện từ từ nói.

An Nhiên đưa tay lau những giọt nước mắt đang vương đầm đìa trên má, tựa vào cánh tay của Hà Minh, giọng cô đanh lại:

- Nếu họ có gì muốn nói thì đi nói với Gia Hào khi anh ấy tỉnh dậy, mình không có gì muốn nói với họ nữa.

Nói xong, An Nhiên đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn một lượt những người đang đứng trước mắt mình. Dường như cả Đình Tuấn và Khôi Nguyên cũng chưa bao giờ thấy An Nhiên như vậy, ánh nhìn của cô bây giờ khiến người đối diện cảm thấy rùng mình chỉ muốn né tránh không dám đối diện.

- Xin hỏi, ở đây có ai tên là Huỳnh An Nhiên không?

Giọng nói trong trẻo của cô y tá vang lên từ phía cánh cửa phòng phá tan bầu không khí u ám đang diễn ra.

- Là tôi.- An Nhiên lấy lại bình tĩnh sau một phút thất thần, cô nhẹ nhàng lên tiếng.

- À, bệnh nhân phòng 309 đã tỉnh rồi, anh ấy nói muốn gặp cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.