Một Thời Thương Nhớ

Chương 1: Chương 1




Reng…Reng…Reng..

Với tay tắt chiếc đồng hồ báo thức, An Nhiên lười biếng lăn một vòng trên giường, định ngủ tiếp thì tiếng chuông điện thoại reo lên, miễn cưỡng nhấn phím nhận cuộc gọi, giọng cô uể oải:

- A lô!..

- Cô nương, chưa ngủ dậy nữa hả?- Giọng nhỏ Minh bên kia sang sảng khiến An Nhiên muốn tỉnh ngủ

- Đang định ngủ tiếp thì bị ai kia phá đám nè, có chuyện gì mà gọi sớm zậy bà.

- Dậy đi cà phê zới tui nè, tiện thể có chuyện muốn nói với bà đó. Nhanh lên, nửa tiếng nữa tui qua chỗ bà đó nha.

- Nửa tiếng, sao mà kịp.. nè…

Chưa nói xong thì đầu dây bên kia đã tắt máy, “trời ơi, điên quá đi, chủ nhật của mình” miệng vừa lầm bầm An Nhiên vừa đẩy chiếc chăn ra khỏi người ngồi dậy

Hà Minh đúng là con nhỏ đúng giờ, 30 phút sau đã nghe tiếng xe của nhỏ ở ngoài cổng, An Nhiên cũng đã chuẩn bị xong, cô mặc chiếc quần cộc với áo thun, chân mang đôi giày lười đã “có tuổi”, cô nhẹ nhàng ngồi sau xe của Hà Minh:

- Có chuyện gì mà hôm nay gọi tui sớm vậy hả? Có biết hôm qua tui ngủ trễ lắm hông?

Nghe cái giọng phụng phịu pha chút giận dỗi của An Nhiên, Hà Minh bật cười:

- Trời ơi, bà giống bà cô già lắm rồi đó, chủ nhật tuần nào cũng ngủ nguyên ngày hông chán sao? Hôm nay tui nhất định phải lôi bà ra ngoài đó, chứ hông để bà chết già ở nhà tui thấy cắn rứt lắm

- Tào lao quá nha- An Nhiên véo nhẹ vào hông Hà Minh khiến cô nàng kêu oai oái

- Thôi thôi, đau, tai nạn bây giờ.

- Đừng có xạo, nhéo vậy là còn nhẹ đó, diễn sâu quá đi.

Sau câu nó đó cả hai cùng bật cười giòn giã. Hà Minh dừng xe ở quán café quen thuộc của hai người, như thường lệ An Nhiên gọi một ly cà phê sữa đá cũng không quên gọi cho Hà Minh một ly sinh tố xoài, đồ uống khoái khẩu của Hà Minh.

An Nhiên và Hà Minh là đôi bạn thân từ hồi học cấp ba, cả hai bắt đầu quen biết nhau từ lớp 12. Hai đứa nhà cũng không gần nhau, một đứa nhà ở trong xã, một đứa nhà ở ngoài huyện, vậy mà từ lớp 12 cho đến vào đại học rồi ra trường đi làm cứ như hình với bóng. Tính tình Hà Minh thì sôi nổi, thích náo nhiệt còn An Nhiên thì trầm tính và thích yên tĩnh, không hiểu sao mà lại có thể thân nhau đến vậy, theo người ta nói có lẽ đó là quy luật bù trừ.

- Bộ hôm nay không đi hẹn hò với anh yêu hả, sao gọi tui sớm vậy?

- Hôm nay cho anh yêu nghỉ phép, chuyện của bà quan trọng hơn.

- Chuyện của tui?- An Nhiên tròn mắt nhìn Hà Minh khó hiểu- Tui thì có chuyện gì chứ?

- Bộ bà không biết gì thiệt hả?- Giọng Hà Minh như dò xét.

- Chuyện gì là chuyện gì?

Hà Minh hút một ngụm sinh tố, nghiêng nghiêng nhìn An Nhiên, giọng chậm rãi:

- Bà chưa biết chuyện... Gia Hào sắp cưới hả?

Chiếc muỗng đang khuấy ly cà phê trên tay An Nhiên khẽ khựng lại, rồi lại chuyển động, cố lấy giọng bình tĩnh nhất để trả lời Hà Minh:

- Vậy hả? Mà.. cũng tới lúc nên lập gia đình rồi..

- Nhiên nè, bà... thật sự không sao chứ?- Hà Minh ngập ngừng khẽ giọng

- Sao là sao? Thì đó là chuyện đương nhiên, sớm muộn gì cũng phải như vậy mà.

- Cái gì mà sớm muộn, chẳng phải bà vẫn...chưa quên được sao?

Chiếc muỗng bị bỏ lơi ra khỏi tay của An Nhiên, những ký ức ngày xưa tưởng chừng đã ngủ yên trong sâu thẳm lòng cô bỗng ùa về không thể kiểm soát.

**************

Tiếng chuông vào lớp vang lên, đám học sinh như đàn cá phản xạ có điều kiện nhanh chóng chạy về lớp mình để bắt đầu điểm danh cho tiết học đầu tiên.

An Nhiên tay ôm cặp sách bước vào lớp, mắt đảo một vòng hy vọng tìm được đứa bạn quen được phân vào lớp mới này, mắt cô sáng lên vì thấy Nhã Vy- cô bạn học cùng hai năm lớp 10 và 11, chân vừa nhấc lên định bước về phía Nhã Vy thì cô phát hiện Nhã Vy đang trò chuyện với bạn khác, và trên chiếc bàn đó dường như đã đủ người. Đang lóng ngóng chẳng biết thế nào thì bộng một bàn tay vỗ nhẹ lên vai của An Nhiên:

- Bạn mới hả, tui tên Hà Minh, có muốn ngồi cùng bàn với tui hông?

Nụ cười tỏa nắng của cô bạn mới khiến người đối diện khó mà từ chối lời mời của nhỏ, An Nhiên khẽ cười:

- Ờ, cảm ơn nha, tui tên An Nhiên.

- Trời ơi, khách sáo dữ, có gì mà cảm ơn-

Vừa nói, Hà Mình vừa kéo tay An Nhiên đi theo mình. Ổn định chỗ ngồi chưa được vài phút thì cô chủ nhiệm bước vào, ánh mắt cô trìu mến nhìn hết một lượt đám học sinh mà mình đã chủ nhiệm suốt 2 năm:

- Vậy là cô trò mình lại gặp nhau, cô không biết các em thấy vui hay là thất vọng, nhưng có thất vọng thì cũng chịu nha, vì cô sẽ chủ nhiệm các em năm cuối cấp này- Dừng lại một lúc và nở nụ cười nhẹ, cô tiếp tục:

- Năm nay vui là những gương mặt cũ của lớp mình không thiếu ai hết, và vui hơn là lớp ta đón thêm hai bạn mới là Nhã Vy và An Nhiên từ lớp khác chuyển qua, cô hy vọng cả lớp sẽ đoàn kết và giúp đỡ hai bạn mới hòa nhập với lớp mình sớm nhất.

- Tất nhiên rồi cô ơi, cái này thì cô yên tâm-Cuối lớp, giọng của một tên con trai cất lên oang oang, kèm theo đó rộ lên tiếng cười châm chọc của mấy tên cùng bàn:

- Hai bạn mới cẩn thận tên Lâm Le này nha, nó là chúa mê gái đó, nữ của lớp này đã tiêm vắc xin rồi, mình đề nghị hai bạn mới cũng nên đi tiêm đi.

Sau câu nói đó là một tràng cười phá tan cái bầu không khí nghiêm túc khi cô chủ nhiệm bước vào. Cô chủ nhiệm cũng không nén được sự tếu táo của đám học trò, đợi tiếng cười từ dưới bục giảng ngưng lại, cô nghiêm giọng:

- Năm nay cuối cấp rồi, chơi ra chơi, học ra học nghe chưa. Cô tạm thời giữ nguyên chỗ ngồi cũ, Gia Hào, em lên đây giới thiệu ban cán sự lớp cho hai bạn mới làm quen, nếu hai bạn có gì không rõ thì hướng dẫn hai bạn thêm nha.

- Dạ.-Tiếng nói ấy vang lên từ cuối lớp, kèm theo đó là cái dáng dong dỏng cao sải những bước chân dài tiến lên trên bục giảng.

Thật ra thì An Nhiên không quan tâm lắm về ban cán sự gì đó của lớp, vì trước giờ cô có việc gì cần nhờ đến cán sự lớp đâu. Bên tai cô, nhỏ bạn mới Hà Minh luyên thuyên:

- Ông già khó tính lên rồi đó. Lớp mình được cái có “ông già khó tính” và “bà già khó khăn” nên cô chủ nhiệm đỡ rầu, vì hai ông bà đó chiếm hết cái khó của cô chủ nhiệm rồi.

Nghe cái giọng của Hà Minh làm cho An Nhiên không nhịn được cười:

- Bà đang nói tới ai vậy?

- Còn ai nữa, lớp trưởng với lớp phó đó, hai người đó đúng là một “perfect couple” đó, hợp ý nhau lắm.

- Ồ, vậy hả.

- Chứ sao nữa. – Rồi bỗng nhớ ra điều gì, Hà Minh quay qua hỏi An Nhiên:

- Ủa mà bà với nhỏ bên kia hông quen nhau hả? Tui tưởng hai người từ một lớp tách ra chứ?

- Ừa, thì một lớp mà.- An Nhiên đáp

- Trời, một lớp sao không ngồi cùng nhau?

- Ờ thì.. Nhã Vy có bạn bên đó rồi, với lại ngồi đâu mà chẳng vậy

- Ừa, mà bà ngồi với tui là được rồi. Tui học dốt lắm có gì bà chỉ bài tui.

An Nhiên nheo mắt:

- Bộ.. bà tưởng tui ít dốt hơn bà hả?

Hà Minh bật cười khanh khách:

- Ha ha ha, vậy thì hai đứa mình dốt+dốt= khôn

An Nhiên không nhịn được cách nói chuyện tếu lâm của Hà Minh, cô bật cười khúc khích. Nhưng cô có ngờ đâu, tiếng cười đó cất lên thật không đúng lúc, vì cả lớp đang....vô cùng yên lặng.

- Bạn An Nhiên!

Giọng nói đó phát ra từ trên bục giảng, nghe đến tên mình, An Nhiên giật mình quay đầu lên, đôi mắt to đen của cô nhướng lên chờ đợi.

- Nãy giờ mình có nói gì buồn cười lắm hả?

Giọng “ông già khó tính” nghe có vẻ không hài lòng, An Nhiên vô tư đáp:

- Ơ, không, sao bạn lại hỏi mình vậy?- Căn bản là cô có nghe hắn nói cái gì đâu chứ =.=”

- Vì mình đang thay mặt cô giới thiệu cho bạn và Nhã Vy biết ban cán sự lớp và cách hoạt động học nhóm của lớp mình, mà dường như bạn không có hứng thú lắm thì phải.

Trời ạ, cái thái độ gì đây? Chẳng qua mình chỉ “tám” một vài chuyện ngoài lề chút mà làm gì thấy dễ sợ vậy? Bản tính bướng bỉnh trong cô trỗi dậy:

- Ơ, bạn không biết người ta cũng có thể cười khi nghe điều mình cảm thấy hứng thú sao?

Xong câu đó, tự dưng An Nhiên thấy phục mình kinh khủng, cái đầu rùa của cô sao đột nhiên có thể nghĩ ra câu đối đáp hay thế kia chứ. Trên bục giảng, có đôi mắt đang nhìn cô với hàng chân mày khẽ cau lại, sau vài giây, dường như không muốn đôi co với cô nữa, hắn bắt đầu chuyển chủ đề:

- Nhã Vy, bạn có gì không hiểu thì có thể hỏi mình hoặc các bạn khác. Mình nghe nói bạn cũng là cây giỏi toán của lớp cũ, nên mình hy vọng bạn có thể tham gia vào ban cán sự lớp để giúp các bạn khác về môn Toán.

Phía bên dãy bàn bên kia, Nhã Vy nhẹ nhàng đứng dậy, khẽ nở nụ cười thật hiền:

- Thật ra mình cũng không giỏi lắm đâu, nhưng nếu có thể góp một phần nhỏ của mình để giúp đỡ mọi người thì mình rất vui, mong mọi người giúp đỡ.

Một tràng pháo tay ủng hộ vang lên, ai cũng dễ dàng nhận ra rằng, Nhã Vy là cô gái hiền lành, dễ thương lại còn học giỏi, nhìn thôi cũng đã có cảm tình rồi, con gái như An Nhiên còn thích nói chi đến tụi con trai, có điều mặc dù học cùng hai năm cấp 3 nhưng cô và Nhã Vy rất ít nói chuyện với nhau. “Ông già khó tính” không nói gì thêm, bước xuống bục giảng và quay về chỗ ngồi của mình. Nhỏ Hà Minh đột nhiên giật giật tà áo dài của An Nhiên:

- Nè, tui thấy Sếp Khó có vẻ “ghim” bà rùi đó nha.

- Gì chứ? Ghim tui? Tại sao?

- Thì hồi nãy bà cố tình chọc quê ổng đó.

- Trời, hông lẽ con trai mà nhỏ mọn vậy hả?

- Ai mà biết, lúc ổng đi ngang qua đây, tui thấy ổng nhìn bà với ánh mắt “dị thường” lắm

Cái giọng của Hà Minh ra vẻ nghiêm trọng như thám tử một lần nữa làm An Nhiên bật cười:

- Thôi đi, đừng có mà tào lao nữa, lo mà đọc sách đi kìa.

Buổi học đầu tiên trôi qua nhanh chóng, tiếng chuông tan học vang lên, Hà Minh kéo tay cô bước ra khỏi lớp:

- Bà thuê phòng trọ ở gần đây hả Nhiên?

- Ừa, vì nhà tui xa quá mà, với lại năm cuối cấp phải đi học thêm nhiều, nên mẹ tui nói ở trọ cho tiện.

- Đúng rồi, nhà tui cũng ở gần đây, thỉnh thoảng tui xuống kiếm bà chơi, khà khà.

- Tui tưởng bà kiếm tui để học bài chung chứ?- An Nhiên nheo mắt

- Ờ thì một công đôi chuyện đó mà, ha ha

Không hiểu sao, chỉ gặp lần đầu mà cả hai đã thân thiết như quen từ lâu lắm rồi, hai đứa nói hết chuyện này đến chuyện khác, câu chuyện kết thúc khi Hà Minh rẽ vào nhà xe:

- Tui đi lấy xe đây, mai gặp lại nha

- Ừa, bye!

Giơ tay vẫy vẫy chào tạm biệt Hà Minh, An Nhiên cũng chậm rãi hướng về phía khu nhà trọ ở ngay trước cổng trường.

- Nhiên ơi!

Đằng sau lưng bỗng có tiếng gọi, An Nhiên quay đầu lại, tên con trai với khuôn mặt vừa lạ vừa quen đang mỉm cười bước nhanh về phía cô:

- Đi chung nha

- Hả..., ờ, mà bạn quen tui hở?

- Trời!- Hắn kêu lên thảng thốt: Học cùng lớp mà hỏi một câu nghe phũ phàng quá vậy!

Nở một nụ cười khỏa lấp, An Nhiên chữa “ngại”:

- À, tại tui mới vào lớp mới mà, nên chưa biết hết tất cả mọi người

Hắn cười hề hề:

- Không sao, mình tên Tuấn, ngồi cùng bàn với Gia Hào đó.

“À ra vậy, hèn chi mình không biết là đúng rồi, vì suốt buổi học mình có bao giờ dòm xuống cái chỗ đó đâu”, An Nhiên nói thầm trong bụng.

- Vậy hả, ủa mà Tuấn cũng thuê phòng trọ ở gần trường sao?

- Đâu có, mình gửi xe chỗ bà chủ nhà trọ thôi, vì gửi xe trong trường đông quá, tốn thời gian lấy xe lắm

- Mình thấy cũng có gì khác đâu, Tuấn cũng tốn thời gian đi bộ ra chỗ trọ lấy xe đó thôi.

- Nhưng nhờ gửi xe ở chỗ đó mới được đi về cùng Nhiên chứ

An Nhiên tròn mắt nhìn tên con trai cùng lớp mới quen, thầm nhủ “tên này đúng là mồm mép, dễ sợ thặc”. Cô chỉ mỉm cười không nói gì, cố gắng đi thật nhanh để khỏi phải nghe hắn “khua môi múa mép”.

Cuối cùng cũng đến phòng trọ, cô quay qua nói lời tạm biệt:

- Nhiên về đây, bye nha

- Mà Nhiên ở phòng nào vậy?

- Phòng đầu tiên này nè.

Tay chỉ về hướng căn phòng trọ của dãy đầu tiên, An Nhiên thật thà đáp, muốn chấm dứt câu chuyện thật nhanh, cô nói lại lời chào tạm biệt với Tuấn và quay lưng đi, cô không để ý đến vẻ mặt ngẩn tò te của tên con trai nào đó.

Thứ hai đầu tuần, An Nhiên chuẩn bị cặp sách, kiểm tra lại chiếc túi đựng bình bông và khăn trải bàn của lớp, tuần này tổ cô trực nhật. Vì trọ gần trường, nên cô được phân công bảo quản những “tài sản quan trọng” này, đồng nghĩa với việc cô phải đi sớm hơn các thành viên khác.

Bước chân vào cổng trường, thời điểm này chưa có một bóng người ngoài bác bảo vệ. Trong hơn hai năm học tại ngôi trường này, đây là lần đầu tiên An Nhiên đến trường sớm như vậy. Hít sâu một hơi bầu không khí trong lành, cô bước nhanh tiến vào trong lớp học.

Mới 6h30, vẫn chưa có ai đến, cô nhanh chóng trải khăn bàn, lau bảng, giặt khăn lau và bắt đầu quét dọn. Không mất nhiều thời gian, khi cô hoàn thành công tác trực nhật nhìn đồng hồ trên tay vẫn còn rất sớm. Cô khoan khoái bước ra ban công, từ trên tầng hai nhìn xuống sân trường, phía nhà xe đã bắt đầu xuất hiện bóng dáng của các cô cậu học sinh khóa dưới. An Nhiên đưa mắt ngắmnhìn những bông hoa phượng nở muộn đỏ tươi trên nền lá xanh mướt, đối với cô hoa phượng không chỉ là biểu tượng của mùa hè, của thời học sinh mà hoa phượng gắn liền với những ký ức về những đứa bạn thời thơ ấu của cô, ngày đó cô và tụi nó thường hái hoa phượng ép bướm,rồi hái trái phượng...ăn, nhớ lại mà thấy thật buồn cười.

- Dưới đó có gì khiến Nhiên hứng thú sao?

Giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng cắt đứt sợi suy nghĩ của An Nhiên, cô giật mình quay lại. Kề sát mặt cô là khuôn mặt của tên “Sếp Khó” trong truyền thuyết, mặt đối mặt nhưng ánh mắt của hắn lại hướng về nơi mà cô vừa bỏ quên dòng suy nghĩ. Lần đầu tiên An Nhiên tiếp xúc với khuôn mặt của hắn với cự ly gần như vậy, làn da mịn màng, đôi mắt to đen với hàng mi dài cong vút, chiếc mũi đẹp lạ lùng với sóng mũi nhỏ và cao, nhìn vô cùng hài hòa. Ôi mẹ ơi, đáng ra mấy thứ này phải nằm trên khuôn mặt của một đứa con gái mới đúng.

- Đang ngắm hoa phượng hả?

Hắn vờ như không nhận ra khoảng cách hiện tại của hai người, đôi mắt hắn chuyển sang nhìn thẳng vào mắt của An Nhiên chờ đợi câu trả lời. Sau một phút cứng đơ ngắm nhìn hắn như pho tượng, An Nhiên cố gắng lấy lại trạng thái bình thường, cô nghênh mặt:

- Ừm, bộ có luật cấm không được ngắm hoa phượng sao?

Hắn đừng thẳng người, khẽ nở nụ cười khoe hàm răng trắng đều tăm tắp:

- Không, vì thấy có người ngắm hoa phượng cười không kiểm soát nên tò mò muốn biết hoa phượng đang nói gì mà người đó cảm thấy hứng thú đến vậy thôi.

“Ý gì chứ? Hắn cố ý châm chọc mình đây mà, tên lưu manh thù dai”, An Nhiên gầm gừ trong bụng, uổng phí lúc nãy cô suýt nữa “động lòng” trước “nhan sắc” của hắn, người ta nói “xương rồng có gai” quả không sai mà. Đang lúc chỉ biết trừng mắt nhìn hắn mà không biết phải trả đũa hắn thế nào, thì giọng nói dịu dàng trong trẻo của ai đó vang lên như vị cứu tinh:

- Gia Hào!

Tên “Sếp Khó” quay lưng lại:

- Ủa, Nhã Vy, có chuyện tìm mình sao?

- Ừa, có một bài vật lý Vy không hiểu lắm, mà lát nữa kiểm tra rồi, Hào chỉ cho Vy được không?

- À, được chứ.

Nhân lúc hai con người đó “trao đổi bài vở” với nhau, An Nhiên lẳng lặng chuồn vào trong lớp. Vừa ngồi xuống thì nhỏ Hà Minh đã xuất hiện:

- Học sinh gương mẫu, iu bà quá cơ, cảm ơn trực nhật luôn phần của tui nha.

- Có gì đâu, chuyện nhỏ, một chầu chè là được rồi

An Nhiên nheo mắt cười tinh nghịch:

- Không thành vấn đề. Ủa mà sao mặt bà đỏ vậy, mới sáng sớm mà?

Câu nói của Hà Minh khiến An Nhiên giật mình, kể từ lúc gặp tên “Sếp Khó” ngoài hành lang, chẳng hiểu sao mặt cô cứ nóng ran khi nghĩ tới chuyện lúc nãy. Nhưng không thể để nhỏ Minh bà tám này biết được, nếu không câu chuyện sẽ biến tướng kinh khủng lắm, nghĩ vậy, cô khoát tay cười khỏa lấp:

- Mặt tui lúc nào mà chẳng vậy, chắc trời nóng quá nên vậy đó.

- Thiệt hông đó, hôm nay trời mát mà, có nóng gì đâu?

- Thì.. tui mới quét dọn xong, nên thấy nóng, bà còn nói nữa, thử một mình làm hết đi xem có còn thấy mát hông.

- Ờ hơ, biết rồi, hehe, xíu nữa ra chơi mua nước tăng lực bồi dưỡng cho bà nha

An Nhiên thầm thán phục cái đầu lâu lâu phản ứng nhanh đột biến của mình, cuối cùng cũng thoát khỏi màn chất vấn của bà tám Minh, cô khẽ cười gật đầu., vừa đúng tiếng chuông reo lên, bắt đầu cho một buổi học mới.

Như thường lệ, 15 phút đầu giờ là ban cán sự lớp lên giải đáp những thắc mắc về bài tập về nhà, nhưng hôm nay đứng trên bục giảng là lớp phó văn nghệ Đình Tuấn.

- Hôm nay cho Tuấn xin ít phút đề thông báo với lớp về hoạt động văn nghệ chào mừng 20/11 sắp tới. Bên đoàn trường thông báo là mỗi lớp sẽ tham gia một tiết mục văn nghệ, kết hợp với tiết mục văn nghệ lần này là lớp chọn ra một cặp nam sinh nữ sinh tham gia biểu diễn thời trang sân trường. Sau buổi biểu diễn sẽ bầu chọn ra tiết mục nào và cặp đôi nào được yêu thích nhất, và tất nhiên là sẽ có thưởng, nhưng nội dung giải thưởng là một bí mật

Tuần vừa dứt câu, thì cả lớp bắt đầu rộn lên những lời thảo luận râm ran:

- Văn nghệ thì khỏi lo, để ông Tuấn lo hết đi, vấn đề là chọn ai đi biểu diễn thời trang kia

- Nam thì tui bỏ phiếu cho Gia Hào, mấy bà chọn nữ đi.

- Tui thấy Nhã Vy thích hợp đó

An Nhiên đang cắm cúi xem lại bài của môn Vật Lý, Hà Minh vỗ vai làm cô giật mình:

- Bà chọn ai?

- Hả? Chọn ai?

- Trời, tui hỏi bà đó, vụ biểu diễn thời trang bà sẽ bầu cho ai?

- À, ai cũng được mà, lớp mình tui thấy ai cũng xinh.

- Vậy còn nam, bà chọn ai? Ê, đừng nói với tui là bà thấy ai cũng đẹp trai nha

Hà Minh nhìn An Nhiên nghi ngờ:

- Ha ha, bà nói đúng rồi đó.

Lúc nào An Nhiên cũng thích làm cho Hà Minh cụt hứng, cái mặt ỉu xìu của Hà Minh càng làm cô thêm thích thú cười khúc khích.

- Mình không tham gia đâu, mọi người chọn bạn khác đi.

Giọng nói trầm ấm nhưng dứt khoát phát ra từ cuối lớp, cả An Nhiên và Hà Minh cùng quay đầu hướng ánh mắt xuống dưới dãy bàn cuối. Một bầu không khí im lặng bao trùm cả lớp, một phút trôi qua, Tuấn lên tiếng:

- Hiện tại thống nhất là chọn Nhã Vy cho bên nữ, còn nam thì Gia Hào không thể tham gia, mọi người có ý kiến khác thì nêu ra nha, mình phải lập danh sách giao cho bên thầy Tổng phụ trách.

Tiếng bàn luận lại xôn xao thêm một lần nữa, An Nhiên không quan tâm lắm về mấy phong trào văn nghệ văn gừng này, nên cô ít khi tham gia bình luận, chỉ là.. cô có chút thắc mắc, Nhã Vy tham gia sao hắn lại từ chối, chẳng phải hắn với Nhã Vy “thân” lắm sao. Mãi suy nghĩ, cô quên ánh mắt của mình đang đăm đăm nhìn hắn, đột nhiên hắn ngước lên và bắt gặp ánh mắt của cô, An Nhiên giật mình bối rối quay đầu lên, cô đỏ mặt tự gõ vào đầu mình “mình có ăn cắp gì đâu mà giật mình chứ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.