Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 13: Chương 13: Vẫn luôn lạnh nhạt như thế




Ánh mắt nó không dõi theo nữa khi đã không còn thấy bóng dáng hai người kia. Nó rũ mắt xuống, dấu đi sự cô ta đơn nơi đáy mắt, tầm mắt hướng về vở ghi chú trên đùi. Nhìn đến chữ đã viết được một nửa, tâm trạng có chút buồn phiền mà đóng lại.

Một người đàn ông trung niên mặt vest, mở cửa xe, đem gói điểm tâm ngọt đưa qua.

“Cậu chủ nhỏ, điểm tâm ngọt của cậu đây.”

Quản gia mở hộp điểm tâm cho nó, đưa bánh kem rồi nĩa qua.

Bé trai hờ hững nhận lấy, nhưng khi nhìn đến món bánh kem này. Nó lại mơ hồ nhớ đến đứa bé trai có má lúm đồng tiền ôm món đồ chơi, bỗng nhiên nó không muốn ăn nữa.

“Không ăn.” Nó đẩy sang một bên, lạnh lùng nói: “Lái xe đi.”

Kiều Bá ngơ ngẩn mà nhìn nó một cái. Sau đó, ông lấy bánh kem ném vào thùng rác bên đường, rồi leo lên lái xe đi.

Ban đêm.

Mộ thị, văn phòng tổng giám đốc.

Lọt vào tầm mắt là một người ung dung, khí chất cao nhã hiện lên sự xa hoa.

Người đàn ông đứng sát bên cửa sổ, thân hình rắn chắc thon dài 1m8, khí thế bức người.

Vẻ mặt anh lạnh lùng, nhìn xuống cảnh đêm thành thị náo nhiệt. Ánh mẳt anh cứ nhìn thế, đáy mắt sâu thẳm.

Mộ Uyển Nhu chậm rãi mở ra cửa giám đốc, liền thấy bóng dáng đứng lẳng lặng ở cửa sổ. Khóe môi tự giác nở một nụ cười dịu dàng.

Người đàn ông này, nắm trong tay vị trí tối cao của Mộ thị. Anh ta là tổng giám đốc trẻ tuổi giàu có giàu có, nắm quyền điều hành ở Mộ thị. Cũng là cậu chủ lớn của nhà họ Mộ_Mộ Nhã Triết, đồng thời, cũng là chồng chưa cưới của cô.

Tuy bọn họ chưa cử hành hôn lễ, nhưng mà cô ta đã coi như là mợ chủ nhà họ Mộ danh chính ngôn thuận. Tương lai, hôn lễ của cô ta sẽ rất long trọng xa hoa nhất thế kỷ.

Nhưng người đàn ông này, được rất nhiều cô gái nhà giàu chào đón. Nhớ đến tựa đề bài báo hôm nay, Mộ Nhã Triết cùng với ảnh hậu ái muội, Mộ Uyển Như liền ghen ghét đến điên!

Ở trong mắt người ngoài, cô ta là bà chủ tương lai của Mộ thị. Mà không ai biết, cô ta cùng Mộ Nhã Triết có danh phận vợ chồng, lại không như vợ chồng thật.

Người đàn ông này, rất lãnh đạm với cô ta.

Việc này làm cho cô ta khó lòng chịu đựng nổi.

Mộ Uyển Nhu để túi xách trên sofa, nhẹ nhàng đến phía sau anh, dịu dàng ôm lấy thân hình cường tráng ấy, mặt chậm rãi dán lên phần lưng rộng rãi của anh.

“Triết……”

Mộ Nhã Triết khôi phục tầm nhìn, không biểu cảm nghiêng mặt, dưới ánh đèn, hình dáng anh sâu xa tinh tế, ngũ quan sắc sảo. Ánh mắt dài của anh cao ngạo, góc cạnh rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt phượng sâu xa kia, giống như viên ngọc đen, câu dẫn linh hồn người.

Đây chính là một người đàn ông đẹp trai thành thục, sự tuấn mỹ của anh không chỉ là biểu tượng. Dù khuân mặt lạnh lùng trẻ tuổi nhưng trong xương cốt lại phát ra khí thế đế vương.

Giơ tay nhấc chân cũng khí thế hiên ngang, lại như bá vương cao quý ở cổ đại, phất tay là có được tất cả.

Loại khí thế này, vừa thấy liền biết là có bao nhiêu kinh nghiệm xương máu, trời sinh tính bạc đạm.

“Ông bảo em tới hỏi anh, buổi tối ngày mai có về nhà không?”

Lông mày anh nhếch lên, cánh môi bật mở lãnh đạm, nói:“Không về.”

Người phụ nữ thấy hắn lạnh lùng như vậy, liếc mắt nhìn bàn làm việc của anh, tài liệu trên bàn đã chất thành núi, nhỏ giọng hỏi:“Triết, em có quấy rầy anh không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.