Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 12: Chương 12: Anh Em Ruột Lạc Nhau




Đi ra tới ngoài đường thì mặt trời đã lên cao.

Bảo bối ôm đồ chơi đi theo phía sau cô, bước chân dần chậm lại. Bây giờ là thời điểm giữa hè, mới vừa từ nơi mát mẻ đi ra nên có chút không thích ứng được thời tiết.

Hữu Hữu ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, thấp giọng nhẹ kêu: “Mẹ... “

Vân Thi Thi xoay người, thấy vẻ mặt con trai đỏ bừng, vẻ mặt bất lực rũ mặt mày. Cô vội vàng lấy qua món đồ chơi của nó, lo lắng nhíu mày, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Hữu Hữu, con mệt sao?”

Hữu Hữu nhíu nhíu mày, ôm lấy cánh tay cô làm nũng, nói:“Mẹ! Nóng quá nóng quá, Hữu Hữu không đi nổi nữa, muốn bế cơ! Muốn bế...”

Vân Thi Thi nghe vậy ngẩn ra, không khỏi bật cười, ngồi xổm xuống. Hữu Hữu thấy thế, đôi mắt cười cong cong, nghịch ngợm thè lưỡi, bổ nhào vào vai cô. Vân Thi Thi vững vàng, bế con trai lên.

Hữu Hữu thỏa mãn ôm bả vai cô, khuân mặt nhỏ ghé sát vào người, giọng nói đáng yêu hỏi:“ Mẹ ơi, mẹ có mệt không?”

“Mệt nha.”

“Chờ Hữu Hữu lớn lên, con sẽ bế lại mẹ!”

Vân Thi Thi cười: “Tốt! Hữu Hữu thật là thiên thần nhỏ ấm áp của mẹ!”

Bảo bối giơ tay đặt lên khuân mặt mẹ mình, ngơ ngác hỏi:“Mẹ, thiên thần nhỏ ấm áp là cái gì?”

“Chính là người có thể làm cho người khác cảm thấy ấm áp đấy, là một thiên thần nhỏ.”

“A! Hữu Hữu chỉ làm ấm mẹ thôi, không ấm cho người khác đâu!” Hữu Hữu ngọt ngào, đôi môi múm mím màu hồng, hôn lên mặt cô “Bẹp” một cái vang dội.

Hai mẹ con cười đến đụng đầu vào nhau, từng bước dời đi.

Ven đường, một chiếc xe Lincoln lẳng lặng đậu.

Thân xe đen dài, ở cửa sổ có một khuân mặt tuấn tú lạnh băng nhưng còn rất non nớt.

Đứa bé trai lười biếng dựa vào ghế da, một tay chống cằm. Nó thoạt nhìn chừng 6 tuổi, cái tuổi đáng lẽ không nên có vẻ mặt thành thục mà lạnh nhạt đến vậy. Bé trai nhìn xuyên qua cửa sổ xe, mặt không cảm xúc nhìn Vân Thi Thi và Hữu Hữu đùa giỡn đằng kia. Đôi mắt hơi có chút gọn sóng, có tiêu cực.

Nhìn bóng dáng người càng lúc càng xa.

Không biết vì sao, nhìn bóng dáng hai người đi xa. Trong lòng nó, có một loại cảm xúc không thể nói rõ.

Thế nhưng, nó có một cảm giác hơi đau đồng thời chua xót, lại thêm ê ẩm. Ngay sau đó, là cô đơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.