Một Đời Yêu Em

Chương 9: Chương 9: Cuối cùng em cũng nhìn anh rồi




-Ưm…

Trên lưng anh cô khẽ cựa đầu, Lưu Thiên Tước tự nhiên hơi đỏ mặt. Ngoài Hứa Giai Nghi lần đầu anh tiếp xúc thân mật với con gái như vậy. Càng ngủ say hai tay Mạch Hiểu Nặc càng ôm chặt cổ Lưu Thiên Tước. Anh rảo bước nhanh hơn.

-Khỉ thật, nhóc con này. Ở gần em thật hại tim mà.

Lưu Thiên Tước cõng cô về đến nhà, mẹ Mạch hốt hoảng thấy con gái người đầy mùi bia rượu, bất tỉnh nhân sự. Lại còn để con trai đưa về, thật không ra thể thống gì. May mà Lâm Minh Vĩ cha dượng cô không có nhà nếu không chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Khi Mạch Hiểu Nặc tỉnh giấc đã là quá nửa đêm. Đầu cô hơi choáng váng, uống cạn ly nước Mạch Hiểu Nặc mới sắp xếp lại trí nhớ. Từ lúc ở sau trường tới khi cùng uống bia với anh thì cô nhớ rõ, nhưng sau khi rời quán Mạch Hiểu Nặc không nhớ nữa, chỉ nhớ khi mơ màng phát hiện mình đang tựa vào tấm lưng rộng của Lưu Thiên Tước.

“ Mạch Hiểu Nặc ơi là Mạch Hiểu Nặc. Có phải mày yêu quá hóa điên rồi không? Cái gì mà Bạn trai A. Xấu hổ chết mất thôi”

Mạch Hiểu Nặc trùm kín chăn tự nguyền rủa mình.

Những ngày sau Mạch Hiểu Nặc không còn thấy anh đến trường tìm Hứa Giai Nghi nữa. Có lẽ giữa họ thật sự chấm dứt rồi. Nếu vậy từ nay về sau làm sao gặp anh nữa đây. Đúng là trăm ngàn nỗi khổ cũng không khổ bằng yêu đơn phương.

Sau nhiều đêm trằn trọc. Cuối cùng Mạch Hiểu Nặc cũng nghĩ được cách gặp anh.

Những ngày cuối năm khá lạnh, buổi sáng hôm ấy Mạch Hiểu Nặc khăn áo sẵn sàng, lên xe thẳng tiến đến trường đại học duy nhất trong thị trấn.

Trường đại học này xây dựng đã lâu, nên kiến trúc khá cổ kính. Mặc dù là cuối tuần nhưng sinh viên vẫn tất bật ra vào. Mạch Hiểu Nặc không biết làm thế nào để tìm anh, cô chần chừ đứng lấp ló phía ngoài cổng trường.

Mấy cậu sinh viên lâu ngày không gặp nữ sinh trẻ tuổi, nay một con cừu non ngơ ngác đáng iu tìm tới tận cửa trường làm cả bọn nhốn nháo

-Em ơi, em đến đây tìm người hay tham quan vậy?

-Hay thế này, em muốn tìm ai để anh giúp em.

-Các cậu bất lịch sự quá, em này em kia cái gì. Thật ngại quá, em tên gì để tiện xưng hô .

Cả mấy tên con trai nháo nhào xung quanh làm Mạch Hiểu Nặc choáng váng. Cô lí nhí

-Xin hỏi. Các anh có biết Lưu Thiên Tước không?

Cả đám ngơ ngác, một tên làm vẻ mặt đàn anh

-Có nghe qua, hay thế này đi anh dẫn em đi tìm cậu ta. Trời lạnh thế này em cứ đứng đây sẽ cảm mất.

-Cái thằng nhóc này, cậu tốt tính như thế khi nào mà anh đây không biết thế hả?

Một quyển sách đập vào đầu anh chàng vừa rồi làm cả đám phá lên cười, Mạch Hiểu Nặc thở phào nhìn Lưu Thiên Tước. Anh chàng kia than thở mấy câu cuối cùng cả đám tản ra chỉ còn lại hai người. Lưu Thiên Tước không nghĩ Mạch Hiểu Nặc lại tới tìm mình, anh mỉm cười với cô

-Hôm nay em có thất tình anh cũng không dẫn em đi nhậu nữa đâu.

Biết Lưu Thiên Tước cố ý khơi lại chuyện cũ , Mạch Hiểu Nặc lườm anh, cô đưa túi giấy trên tay lên trước mặt anh

-Em tới trả khăn.

-Ồ. Cám ơn em.

Không biết nói gì nữa Mạch Hiểu Nặc hơi cúi đầu, hơi thở cô mang theo làn hơi mỏng vào không khí. Vài sợi tóc rối tung ra khỏi chiếc khăn trên cổ cô, hai má Mạch Hiểu Nặc ửng đỏ, không biết do lạnh hay vì anh đang ở đây, Lưu Thiên Tước thu tất cả vào tầm mắt.

Bất giác hai tay anh đặt hai bên má Mạch Hiểu Nặc, nâng tầm mắt cô nhìn vào anh. Mạch Hiểu Nặc hai tai nóng bừng. Giật mình trước ánh mắt ngạc nhiên của cô, hai bàn tay to mang theo hơi ấm chợt rời khỏi hai má Mạch Hiểu Nặc. Lưu Thiên Tước hắng giọng đưa mắt sang bên đường.

-E hèm… Em lạnh quá. Đi ,anh mời em cà phê.

Anh đưa cô vào quán cà phê bên đường, là quán dành cho sinh viên nên cũng không lớn lắm. Trang trí cũng bình thường, nhưng có máy sưởi nên là nơi lý tưởng cho mấy cô cậu sinh viên tán gẫu hẹn hò.

Gọi hai tách cà phê, Mạch Hiểu Nặc chậm rãi bỏ đúng ba muỗng đường. Cô để ý thấy Lưu Thiên Tước không động tới lọ đường trên bàn.

-Sắp tới sinh nhật em rồi nhỉ?

Lưu Thiên Tước gợi chuyện, Mạch Hiểu Nặc nhìn anh

-Ngày mốt . Sao anh biết?

-Hôm trước em có nói còn vài ngày là đủ tuổi chè chén còn gì.

Mạch Hiểu Nặc nhớ ra, cô khẽ gật đầu. Nhấp một ngụm cà phê , cô hỏi

-Anh ổn không?

-Em hỏi người mới bị thất tình có ổn không à?

Nghe giọng anh nghiêm nghị Mạch Hiểu Nặc vội ngẩng đầu, cô nhìn vào mắt anh lúng túng

-Xin lỗi, em không…

-Cuối cùng em cũng nhìn anh rồi.

-Sao?

Lưu Thiên Tước cười, anh ngồi dựa lưng vào ghế tư thế vô cùng thoải mái. Mạch Hiểu Nặc nhận ra anh cố ý , cô bật cười. Anh đang cố tạo cho cô không khí thoải mái nhất, vậy mà cô cứ hồi hộp ngớ ngẫn mãi.

-Em mừng sinh nhật cùng ai?

Mạch Hiểu Nặc lắc đầu cười nhẹ nhìn anh, cô thả lỏng hơn nhiều.

-Lâu rồi em không để ý tới nó nữa.

Cô nói thật, lần cuối cô tổ chức sinh nhật là khi cha cô còn sống. Sau này mẹ Mạch tái hôn, gia đình xào xáo, một bữa cơm yên ổn đã tốt lắm rồi còn ai để ý tới sinh nhật cô nữa. Quá lắm Thẩm Á Dung năm nào cũng nhớ ngày sinh dùm Mạch Hiểu Nặc, mua cho cô một món quà nho nhỏ để kỷ niệm.

-Vậy năm nay anh cùng em để ý.

Mạch Hiểu Nặc im lặng, Lưu Thiên Tước cũng không lý giải được tại sao anh nói vậy. Do thương cảm, hay tội nghiệp Mạch Hiểu Nặc? Anh không biết, chỉ biết bản thân không thể bỏ mặc cô nhóc này được.

-Anh nói rồi đó, không cho phép hối hận.

-Không hối hận.

Lấy một cây bút, Mạch Hiểu Nặc đẩy tới phía Lưu Thiên Tước cùng tờ khăn giấy trên bàn

-Ghi số điện thoại của anh lên đây.

-Làm gì?

Mạch Hiểu Nặc nhìn anh, ánh mắt cô trong tới mức Lưu Thiên Tước thấy mình trong đó. Cô giấu vẻ vui mừng trong giọng nói, anh nghe ra có chút kiêu ngạo.

-Em sẽ thử mời Bạn trai A. Nếu anh ấy không đồng ý. Em sẽ điện thoại cho anh.

-…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.