Một Đời Vui Vẻ

Chương 17: Chương 17: Nhân duyên · thì giờ (1)




Buổi tối nói chuyện với Tiêu Phượng Nam ký giả tiểu chính thái khôi hài này, Tiêu Phượng Nam cũng cười.

“Hiện tại bên ngoài xôn xao lan truyền, bản thân em phải cẩn thận. Mặc dù biết em không quan tâm người khác nói, nhưng khi người ta rảnh rỗi đàm tiếu dẫu sao cũng không phải chuyện tốt gì.” Tiêu Phượng Nam nói: “Khẳng khái rộng lượng là phẩm chất cường giả tốt đẹp, áp đảo tất cả là phẩm chất cường giả ác độc. Phải làm sao là chuyện của em, ảnh hưởng đến cũng không chỉ là mình em đâu. Ha ha, tự giải quyết cho tốt đi, có bé!”

“Hư, giảng đạo với em làm gì?” Hạ Ly cười nói: “Gần đây cũng không gặp được anh. Ah, hôm nay rảnh rỗi tán gẫu với em sao?”

“À, hôm nay lên chức. Sau này có thể nói chuyện phiếm mỗi ngày rồi.” Tiêu Phượng Nam ở một đầu khác của điện thoại, sau khi tắm rửa, tóc còn rơi giọt nước tí tí tách tách xuống. Anh dùng bả vai và cổ kẹp điện thoại lại, đến tủ lạnh cầm bia chuẩn bị muốn uống.

“Mới vừa tắm xong!” Hạ Ly cười hắc hắc: “Đúng không?”

“Thật thần kỳ.” Tay Tiêu Phượng Nam đóng tủ lạnh dừng lại: “A, bây giờ anh đang làm gì?”

“Lấy thứ gì ăn!” Hạ Ly theo lý thường trả lời.

“Em có phải lắp mắt điện tử ở nhà anh hay không?” Tiêu Phượng Nam cười hỏi: “Nghiện rình trộm hả?”

“Nào có! Bởi vì chính em cũng vậy chứ sao.” Hạ Ly có chút hưng phấn: “Này này, nhanh gọi video đi! Em muốn xem! Em muốn xem dáng vẻ anh tắm xong!”

“Ách. . . . . .” Tiêu Phượng Nam cúi xuống, nói: “Ngày mai là Chủ nhật, anh qua tìm em.”

Hạ Ly làm động tác suy tư, trong đầu rắc rắc mấy ước cuộc hẹn: “Được thôi.”

Tiêu Phượng Nam tới nhà họ Hạ thời điểm Hạ Ly đang “bị ép” sao chép bảng chữ mẫu [1] ở thư phòng. Vẻ mặt sầu khổ, giống như bút lông có thâm cừu đại hận gì với cô.

[1]: bản in khắc đá, in khắc gỗ hoặc chụp chữ của các nhà thư pháp để làm mẫu luyện viết chữ

“Chăm chỉ như vậy.” Tiêu Phượng Nam cầm giấy Tuyên [2] cô viết hỏng lên, bút lực nhẹ hơn, tự thể xinh đẹp, căn bản không giống như là nàng hạ ly nữ vương viết.

[2]: là giấy dùng trong thư pháp hút mực nhiều, Tuyên Chỉ và Phỏng Tuyên – 宣纸 (Việt Nam gọi nhầm là Xuyến Chỉ): lấy tên Tuyên Thành ở An Huy. Tuy nhiên chỉ có vùng phụ cận của Tuyên Thành mới sản xuất giấy. Nhiều nơi cũng sản xuất giấy Thư pháp rồi cũng lấy tên là Tuyên Chỉ. Hiện nay loại giấy Tuyên được ưa chuộng là: Ngọc Bản Tuyên – 玉板宣, làm từ gỗ dâu, rạ và vỏ cây Đàn Mộc ngâm tro, vì vậy giấy hút mực rất nhiều. Dùng giấy này, nếu viết quá chậm, mực sẽ loang mạnh tuy nhiên có nhiều thư pháp gia lợi dụng được điểm này, viết ra nhiều tác phẩm mang phong vị riêng như Bao Thế Thần, Tề Bạch Thạch. Hiện nay, độ hút mực của giấy Tuyên đã được giảm bớt tiện cho người viết hơn.

“Anh tới rồi. Em đang làm bài tập ông nội giao” Hạ Ly có chút phờ phạc rũ rượi: “Em thấy những lối viết thư pháp trứ danh kia, cũng chính là nét ngang to to nhỏ nhỏ thể thất uốn éo thể bát tô loạn như vậy mà. Người ta làm sao lại đều nói đẹp nhỉ? Nếu là em tô loạn như vậy, làm sao lại không có người nói đẹp nhỉ?”

“Ha ha, thật đáng yêu.” Tiêu Phượng Nam nói: “Cho nên không hiểu thì đừng nói lung tung.”

“Hư! Làm như anh hiểu lắm vậy.” Hạ Ly rửa bút lông xong, treo trên giá bút: “Thư phòng của em rất xinh đẹp chứ! A, em có thể tự hào nói cho anh biết, hiện tại tìm không ra thư phòng nhà cô gái nào đầy đủ như vậy hết. Ai. . . . . . Đáng tiếc em không thích những thứ này.”

“Bài thơ trên tường này nhìn quen mắt.” Tiêu Phượng Nam có chút hơi cận thị, anh nheo mắt lại đến xem bài thơ hoa lệ này:

Cẩm sắt hồ điệp dĩ võng nhiên, vô đoan châu ngọc thành hoa huyền.

Trang sinh truy ức xuân tâm lệ, vọng đế mê thác hiểu mộng yên.

Nhật hữu nhất huyền sinh nhất trụ, đương thì thương hải ngũ thập niên.

Nguyệt minh khả đãi lam điền noãn, chích thị thử tình tư đỗ quyên.

[3]:

Đàn gấm hồ điệp chỉ còn lại nỗi đau thương, chẳng vì cớ chi châu ngọc thành tuổi trẻ

Giọt lệ lòng xuân của Trang Chu, vua Thục đế gửi vào giấc mộng khói buổi sáng

Mỗi ngày có một dây sinh ra một trụ, lúc đó mặt biển xanh năm mươi tuổi

Ánh trăng ấm áp đã sớm chiếu sáng Lam Điền, chính là tình này nhớ chim Đỗ quyên

Hạ Ly cười mờ ám: “Xem đi, đây là tác phẩm lớn của em. Ý cảnh (quan niệm nghệ thuật) như thế nào?”

Tiêu Phượng Nam mỉm cười: “Bội phục, bội phục. . . . . . Không ngờ Hạ Ly chúng ta còn có tài này. Chỉ là, bài thơ này cực kỳ nhìn quen mắt.”

“Nhìn quen mắt là đúng rồi!” Hạ Ly kéo anh đến bên cạnh bàn, bày giấy Tuyên bắt đầu viết:

Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tư hoa niên.

Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.

Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ, lam điền nhật noãn ngọc sinh yên.

Thử tình khả đãi thành truy ức, chích thị đương thì dĩ võng nhiên.

[4]: Đàn gấm chẳng vì cớ chi mà có năm mươi dây

Mỗi dây mỗi trụ đều gợi nhớ đến thời tuổi trẻ

Trang Chu buổi sáng nằm mộng thành bươm bướm

Lòng xuân của vua Thục đế gửi vào chim Đỗ Quyên

Trăng chiếu sáng trên mặt biển xanh, châu rơi lệ

Ánh nắng ấm áp chiếu vào hạt ngọc Lam Điền sinh ra khói

Tình này đã sớm trở thành nỗi nhớ nhung về dĩ vãng

Cho đến bây giờ chỉ còn lại nỗi đau thương.

(HBT: bài này là bài đàn gấm (cẩm sắt) của Lý Thương Ẩn, HL chỉ đảo chữ trong bài thơ thôi)

. . . . . . . . . . . .

Tiêu Phượng Nam híp mắt cười: “Dạng này tính không tính là đạo văn?”

“Dĩ nhiên không tính! Lý Thương Ẩn chết nhiều năm như vậy, có em một mỹ nữ phong hoa tuyệt đại như vậy sắp xếp tổ hợp mục đích trong thơ của ông ta thành một bài thơ mới, lê quý đôn ông ta dưới cửu tuyền có biết, cảm tạ em còn không còn kịp nữa!” Hạ Ly cười nói. Đầu ngọn bút chấm trên quần áo, thấm ướt vết mực, cô cũng không có chú ý.

Tiêu Phượng Nam không nói, mím môi cười.

Hạ Ly là nhân lai phong [5], bị người khen mấy câu liền lên nghiện: “Ngươi nhìn lại ta viết ——”

[5]: gặp ở cách nói nước Ngô, ý chỉ trạng thái hưng phấn lúc có khách tới, Tục gọi là hồ nháo ở trước mặt khách nhân ở trước mặt khách. Phần lớn chỉ trẻ con.

. . . . . . . . . . . .

Cẩm sắt xuân tâm, ngọc yên châu lệ, vô đoan thành võng nhiên.

Khả đãi hữu đỗ quyên thác trang sinh mê mộng.

Đương thì ngũ thập huyền, nhất huyền thương hải tư nhất trụ lam điền.

Truy ức vọng đế thử tình, chích thị nguyệt minh nhật noãn, niên hoa dĩ.

[6]: Đàn gấm lòng xuân, ngọc khói châu nước mắt, chẳng vì cớ chi thành đau thương.

Đã sớm có chim đỗ quyên gửi vào giấc mộng Trang Chu.

Lúc ấy năm mươi dây, mỗi dây Thương Hải nhớ một trụ Lam Điền.

Nhớ lại tình này của Vọng Đế, chỉ là trăng sáng nắng ấm, đã quá thời.

(HBT: đoạn này cũng đảo chữ thành ý khác nha)

. . . . . . . . . . . .

Đã biến thành trường đoản cú (thể thơ các câu dài ngắn không đều nhau như Chinh phụ ngâm cũng là thể trường đoản cú).

“Nhớ lại tình này của Vọng Đế, chỉ là trăng sáng nắng ấm, đã quá thời. . . . .” Tiêu Phượng Nam lặp lại mấy câu này, thở dài: “Hạ Ly, tới khi nào em mới bằng lòng chấm dứt nhớ nhung dĩ vãng của em?”

“Anh không cần suy nghĩ nhiều đâu! Chẳng qua là trường đoản cú mà thôi. Rảnh rỗi tới nhàm chán chơi chữ, cần gì kéo đến trên người em.” Hạ Ly tránh né ánh mắt của anh. Hôm nay cô muốn thuận tiện, mặc áo sơ mi tay ngắn tím nhạt. Áo sơ mi dính chút mực, lại hiện ra mấy phần lịch sự tao nhã. Tiêu Phượng Nam từ phía sau ôm cô, có chút sợ cũng có chút vui sướng: đây chính là Hạ Ly? Hay là nói đây chỉ là một phần Hạ Ly? Liều lĩnh của cô ngang tàng cay độc, cô mát mẻ lịch sự tao nhã, cô ra vẻ lão luyện giương nanh múa vuốt. . . . . . Một cô gái tốt đẹp như vậy, đến tột cùng phải thương yêu cô như thế nào mới là tốt nhất? Anh. . . . . . Có thể cho cô cái gì chứ?

“Tiêu Phượng Nam. . . . . .” Hạ Ly có chút không được tự nhiên ưỡn ẹo giãy ra, lại bị anh ôm chặt hơn: “Em thấy lời đồn bên ngoài thế nào ?”

“Thanh giả tự thanh (trong sạch tự mình biết).” Tiêu Phượng Nam nhàn nhạt nói: “Có lúc, tự ái và cố chấp cũng chỉ là một chút sức lực của kẻ yếu kiên cường chống đỡ, muốn và không cần cũng không có gì khác nhau. Về phần những người ghen tỵ đó. . . . . . Thật không có chút tiền đồ nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.