Một Đời Thương

Chương 1: Chương 1




- Như nhanh lên coi, em mày đi học về rồi sao chưa có cơm nữa?

Tiếng mẹ Lan, tôi đang luộc rau sau bếp, phải vội cho ra dĩa.

- Vâng, xong rồi mẹ ơi, con đem lên ngay đây.

Tôi lúi húi đặt dĩa rau lên mâm, cùng với gà kho và canh thịt, bưng lên trước cho thằng Tùng.

Mẹ Lan nhìn tôi, bà lườm nguýt:

- Nấu gì cả buổi sáng đến giờ mới xong hay mày lại lén đi hú hí với thằng Toàn rồi?

Tôi vội thanh minh:

- Không có đâu mẹ, vì hôm nay con đau bụng nên ngủ quên mất...

- Đau bụng? Đừng nói với tao là có bầu đó, chữa hoang là biến khỏi nhà tao ngay.

Chữa hoang??? Đến bạn trai tôi còn không có thì nói gì đến chữa hoang?

Mặc kệ mẹ Lan đang luyên thuyên đạo lý tam tòng tứ đức, tôi vẫn không trả lời. Vì đây cũng chẳng phải lần đầu tiên bà ta chửi tôi như thế, chửi thế là nhẹ rồi chắc hôm nay bà ta trúng đề.

- Chị Như, đi chơi với em không?

Nghe tiếng thằng Tùng gọi, tôi cười cười quay lại phía sau:

- Thôi, chị còn làm việc nhà nữa không đi được đâu.

Thằng Tùng vẫn chưa bỏ ý định:

- Đi một lát chứ có nhiều đâu, để em xin mẹ nhé, mẹ thương em kiểu gì không đồng ý.

Tôi lắc đầu:

- Thôi không được đâu, chị còn phải sang nhà bà ngoại nữa, ông ngoại bảo chị đưa em đi cùng kia kìa.

Nghe đến ông ngoại, thằng Tùng có vẻ sợ ra mặt, nó nhìn tôi với ánh mắt khó chịu, sau đó quay ra ngoài.

Tùng là em cùng bố khác mẹ với tôi, mẹ Lan cũng chẳng phải mẹ sinh ra tôi..

Tôi là Như, tên đầy đủ là Trần Võ Ngọc Như, năm nay vừa tròn 19. 19 tuổi thì hết 15 năm cơ cực bần hèn. Tôi không có mẹ... không phải vì mẹ mất mà là vì bà không cần tôi. Nghe hàng xóm quê nội kể lại ba tôi là luật sư còn mẹ lại là chị đại giang hồ. Không biết vì sao 2 người lại đến được với nhau rồi sinh ra tôi. Ba tôi khi ấy còn trẻ nên gửi tôi về nội để nội chăm sóc còn ông thì ở lại thành phố tiếp tục công việc. Năm lên 3, ông cưới mẹ Lan, năm tôi 4 tuổi, bà nội mất, ba tôi đón tôi lên ở cùng ông. Kể từ khi 4 tuổi, tôi hiểu hết mọi đau khổ trái đắng của cuộc sống này, do tính chất công việc của ông hay đi xa nhà nên ông giao tôi cho mẹ Lan. Bà ta đúng chuẩn mẹ ghẻ của xã hội, tôi chưa bao giờ được ăn ngon ngủ yên trong chính căn nhà của mình.

Việc nhẹ thì không nói đi, ngay cả việc nặng nhọc cũng đến tay, vì làm việc quanh ngày, bà Lan chẳng cho tôi có thời gian học hành nên kết quả học tập của tôi khi nào cũng ở bậc trung bình - yếu. Thời buổi này đi học thì chẳng học thêm học bớt ở đâu nên cũng không thầy cô nào chiếu cố. Bà lại bảo do tôi lười nên hết lớp 12 tôi được cho nghỉ học. Cả ngày làm việc nhà, nấu ăn cho bọn đánh bài, rảnh được chút cũng bị bắt đi làm giúp việc theo giờ. Bà không cho tôi đi làm công nhân chắc vì sợ tôi đi không quay về. Nói thế nào nhỉ, cuộc sống của tôi cơ cực và tẻ nhạt muôn phần.

Bố tôi mất rồi nên bà mới có quyền cho tôi nghỉ học, khi bố còn sống mặc dù ông không thương tôi nhưng cũng để cho tôi đi học mua quần áo các thứ. Từ ngày ông mất, tôi cơ cực trở nên cơ cực hơn gấp nhiều lần.

Mẹ Lan thương thằng Tùng như cưng trứng mỏng, hằng ngày sợ nó ăn không được, ngủ không được. Mà cái thằng vì được chiều chuộng nên sinh hư, toàn giao du với thể loại dân anh chị. Nó cũng không ưa gì tôi, chỉ là thằng đàn anh của nó bảo thích tôi nên nó cứ dăm bữa nửa tháng lại rủ rê tôi đi chơi. Nhưng tôi biết tỏng mấy đứa này, đi theo chúng nó thì chẳng biết bao giờ là hư người.

- Như, ông kêu mày xuống lấy bánh, đi nhanh đi.

Tiếng mẹ Lan quát, tôi vội lấy cái mũ bành đội vào, quay con xe 50 đi về hướng nhà ngoại.

Ngoại này là ông bà ngoại thằng Tùng chứ không ruột thịt gì với tôi cả, ấy vậy mà ông bà còn thương tôi hơn cả bố tôi. Ông khó tính, bà hiền lành nhưng ông bà lại thương tôi, mỗi khi mẹ Lan bảo tôi sang ông bà thì ông bà toàn cho bánh kẹo mang về, cũng chưa bao giờ chửi mắng hay nặng nhẹ tôi là con riêng của bố tôi.

Vào nhà ông, ông đưa cho mấy hộp bánh nhập khẩu, còn dúi cho tôi 2 trăm nghìn...Trên cõi đời này ngoài bà nội ra thì ông bà là người thương tôi nhất!

Vừa chạy về vừa nghĩ xem chiều nay cho thằng Tùng ăn món gì, cái thằng to xác chứ ăn uống vô cùng khó khăn lại rất kén ăn nữa, tính ra năm nay nó cũng 14,15 rồi chứ nhỏ nhoi gì nữa đâu, cũng đã có bạn gái cả rồi.

“Kít..”, tôi thắng gấp, đang mãi nghĩ vẩn vơ nên chẳng để ý phía trước có người.

- Như, em nghĩ gì mà như người không hồn không vía vậy?

Tiếng thằng Khánh, đàn anh đàn u gì của thằng Tùng. Tôi không trả lời, cố quay đầu xe để đi tiếp.

- Như, anh hỏi sao em không trả lời hay là đi uống trà sữa đi, anh bao.

Tôi lại càng không thèm trả lời, vẫn nhất quyết quay xe bỏ đi.

Khánh chắc khó chịu, nó vịn đầu xe tôi, mặt mày hầm hố:

- Sao không nói chuyện với anh, anh có ăn thịt ăn cá gì em đâu, nếu sợ thì kêu thằng Tùng đi cùng.

Tôi bực mình:

- Khánh, tôi nói tôi không thích anh mà, anh làm ơn đừng tìm tôi nữa.

- Em chưa có chồng anh theo đuổi em thì có gì là sai đâu?

- Không sai nhưng tôi không thích, anh né ra cho tôi đi, tôi còn đi chợ về nấu cơm nữa.

Khánh vẫn không đi ra, nó cứ đứng đó năn nỉ ỉ ôi.

- Như, chuyện gì vậy em?

Từ xa anh Toàn chạy đến, tôi mừng ra mặt. Khánh nghe tiếng anh Toàn cũng co rúm người, không nói gì tự động quay đầu xe chạy mất dép.

Tôi nhìn thằng Khánh mà buồn cười, mới vừa rồi vẫn còn hầm hố lắm cơ.

- Anh đến may, Khánh cứ tìm em mãi, bực cả mình.

Toàn xoa xoa đầu tôi, anh đùa:

- Về ở gần anh, nó chẳng dại đến nữa..

Nghe Toàn nói, tôi tự dưng ngượng ngùng, mặt chắc đỏ như quả gấc rồi. Tôi thật sự cũng có chút thích anh Toàn.

- Này, anh trêu em làm gì..

- Anh trêu đâu, đợi anh thăng bậc anh qua hỏi, giờ vẫn chưa được nên em cố nhé.

Nghe Toàn thổ lộ, tôi có chút giật mình.. Tôi biết tôi và cả anh đều có tình cảm với nhau nhưng anh nói qua hỏi cưới tôi...thật sự tôi vẫn chưa suy nghĩ đến.

Tôi nhìn anh, thấy anh hoàn toàn nghiêm túc chẳng giống với đùa chút nào.

- Bé Như,mai anh đi công tác, về anh mua quà cho em nhé.

Nói đến đây anh lại dúi vào tay tôi một phong bì thư, chẳng biết đây là thư từ gì.

- Vâng, anh đi giữ sức khỏe nhé..

Toàn cứ nhìn tôi chăm chăm khiến tôi ngượng đến muốn chín cả thịt, nếu đứng đây một lát nữa khéo tôi bùng cháy lên mất.

- Em về trước đây còn nấu cơm cho mẹ nữa, em đi nhé.

Đề máy xe cắm cổ chạy thật nhanh đến nỗi đang muốn đi chợ mà tôi cứ thế chạy qua luôn đến khi hoàn hồn mới biết mình đi lố nên phải quay vòng lại.

Toàn là anh trên tôi 4 tuổi, anh đang là cảnh sát tân binh, vừa mới ra trường liền được nhận vào cơ quan. Kể ra là do gia đình anh cơ cấu nên anh mới được tuyển vào vị trí tốt, nghe anh bảo sang năm có thể điều qua bên đội hình sự ở tỉnh. Tôi quen anh khi còn đang đi học, anh lúc đó quyết tâm khi vào học viện cảnh sát nên gác lại chuyện tình cảm, còn tôi thì mặc cảm nên chẳng muốn đi xa hơn. Mà hình như gia đình anh cũng không thích tôi là mấy, tôi từng nghe mẹ anh chê tôi thậm tệ ngoài hàng bún của dì 3.

Cái mối tình chưa kịp nở cũng vì thế mà tắt ngóm!

Tôi công nhận bản thân mình thích anh nhưng để tính đến chuyện vợ chồng thì tôi không muốn hay nói đúng ra là tôi không đủ can đảm.. Tôi chẳng hơn được ai cái gì nên không có ước mơ đèo bồng lên cao.

Ghé chợ mua đồ ăn xong đâu vào đấy, tôi phi vội về nhà vì giờ này cũng đã muộn rồi, sợ trễ tí nữa mẹ Lan đi đánh bài về không có cơm tôi lại bị mắng.

Về đến cổng đã nghe tiếng um sùm, nhìn quanh một hồi tôi thấy Ly bạn anh Toàn đang hùng hổ cãi nhau với mẹ Lan. Nghi có chuyện chẳng lành, tôi vội dựng chống xe xuống, đi lại chỗ mẹ.

- Mẹ sao thế mẹ?

Ly nhìn thấy tôi, chị ấy hùng hục xông vào nắm lấy tóc tôi ghì xuống đất. Vừa mắng vừa kéo:

- A mày đây rồi, khi nãy mày đong đưa với anh Toàn ngoài ngõ có phải không? Tao còn sống sờ sờ đây mà, con này láo thật.

Mẹ Lan tôi kéo tôi lại, bà không gỡ tay Ly ra chỉ lo kéo tôi về phía bà nên tôi lại càng đau hơn.

- Mẹ, tóc con đau quá..

Tiếng mẹ Lan tôi ỏm tỏi:

- Con này, mày buông con gái bà ra chưa? Nó đã ăn nằm với thằng Toàn đâu, mày làm như thằng ấy ngon nghẻ lắm. Được mỗi cái danh công an công iếc là lắm con rửng mỡ lên.

Ly vỗ chan chát lên đỉnh đầu tôi, chị ta rống lên:

- Bà buồn cười, ơ đ* không chặn đầu nó thì để nó đánh úp anh Toàn à? Ở cái xã này ai không biết tôi và anh Toàn sắp cưới. Nó biết người ta sắp có vợ còn ham hố thì nên đánh không?

- Đ* cụ mày, không dạy cho mày bài học, sau mày không chừa thói la liếm.

Tôi thật sự chẳng hiểu gì, Ly là vợ sắp cưới anh Toàn khi nào? Chị ta yêu anh Toàn thì tôi biết nhưng đến nỗi cưới thì tôi chưa hề nghe. Mà tôi đã làm gì chứ?

- Buông ra đi, em chẳng la liếm ai cả, chị mau buông ra đi.

Bà con hàng xóm cũng vào can, chị Ly mới thả tôi ra.

- Mày tránh xa anh Toàn ra, đừng để tao điên lên, tao tạt axit vào mặt mày đó.

Mẹ Lan tôi còn muốn chửi nữa nhưng được bà con hàng xóm ngăn lại, còn tôi chỉ biết đứng ôm đầu và khóc..Đau quá, tủi nhục quá!

- Mày, tao nói bao nhiêu lần rồi, tao không muốn mày dính đến thằng đó. Còn cãi tao nữa không hả?

Vừa mắng mẹ Lan vừa vỗ bôm bốp vào đầu tôi, tôi cũng không cãi lại, có cãi bà cũng chẳng nghe.

- Thôi Như, mốt né Toàn ra đi, kẻo con Ly nó tạt axit thiệt đấy.

- Bà Lan thôi đánh con Như đi, nó đang khóc kìa..

Bà con mỗi người một câu, đầu óc tôi như quay cuồng... Sao số tôi khổ đến thế này cơ chứ? Sao mẹ sinh tôi ra lại không cho tôi cuộc sống như bao người? Nếu đã như thế thì sinh tôi ra làm gì nữa chứ?!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.