Một Đêm Vui Vẻ Tổng Giám Đốc Xấu Xa

Chương 17: Chương 17: Sức hấp dẫn của mỹ nữ




Anh chàng nhân viên phục vụ trẻ tuổi đẹp trai nở nụ cười lễ phép chuyên nghiệp:

- Xin hỏi tiểu thư là bạn của Sở tiên sinh à? Cô có hẹn trước không?

Lâm Phỉ Phỉ lắc đầu:

- Tìm anh ta phải hẹn trước à? Anh ta bận rộn vậy sao?

Nghĩ lại, Sở Tây Hàng đẹp trai dịu dàng như vậy, phụ nữ thích hắn chắc chắn là rất nhiều, trái tim Lâm Phỉ Phỉ bất giác như chìm xuống biển.

Nhân viên phục vụ nói:

- Xin lỗi, nếu cô không phải bạn của Sở tiên sinh, cũng không có hẹn trước với Sở tiên sinh, xin thứ lỗi, tôi không thể dẫn cô đi quấy rầy Sở tiên sinh. Xin hỏi cô còn cần phục vụ khác không?

- Vậy... cho tôi một ly BloodyMary!

Không gặp được Sở Tây Hàng, Lâm Phỉ Phỉ thật sự không muốn quay về như vậy. Quay về tiếng rên rỉ kia cũng khiến cô không thể ngủ yên. Chi bằng cứ ở đây uống một ly cho qua thời gian.

- Được, xin chờ một chút!

Nhân viên phục vụ lễ phép gật đầu, sau đó xoay người rời đi, không lâu sau mang đến cho Lâm Phỉ Phỉ một ly BloodyMary đỏ tươi.

Lâm Phỉ Phỉ vừa uống rượu, vừa quay đầu nhìn xung quanh. Nói không chừng, cô sẽ nhìn thấy Sở Tây Hàng, nếu như cô và hắn thật sự có duyên.

- Ê, người đẹp, tôi có thể ngồi đây không?

Lúc này, một cô gái xinh đẹp trang điểm màu khói, mặc váy ngắn áo đen cổ sâu hình chữ V, cầm một ly rượu, khi cười có lúm đồng tiền đi đến trước mặt Lâm Phỉ Phỉ.

- Ừm...

Lâm Phỉ Phỉ ngẩn người, lập tức gật đầu,

- Được!

Nếu đối phương là một người đàn ông lạ lẫm, chắc chắn Lâm Phỉ Phỉ sẽ quả quyết từ chối. Nhưng đối phương là phụ nữ, tuyến cảnh giới của Lâm Phỉ Phỉ tự động giảm xuống.

Cô gái xinh đẹp ngồi xuống cạnh Lâm Phỉ Phỉ,

- Sao cô ngồi đây một mình uống rượu vậy, bạn trai cô đâu?

- Tôi không có bạn trai.

Lâm Phỉ Phỉ lập tức lắc đầu. Sau khi phát hiện gian tình giữa Hoắc Minh Lãng và Lâm Tiêu Tiêu, gã và cô đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Còn Sở Tây Hàng... hắn chỉ là người đàn ông đầu tiên của cô, cách bạn trai còn xa lắm.

Cô gái xinh đẹp a nhẹ một tiếng, mông dịch sang, đến gần Lâm Phỉ Phỉ hơn, bàn tay can đảm đưa ra ôm lấy vòng eo nhỏ của Lâm Phỉ Phỉ, hơi thở như lan nói:

- Đã vậy, chúng ta có thể trở thành bạn tốt không?

Cơ thể Lâm Phỉ Phỉ cứng đờ, hành động của cô gái này thật quái dị. Hơn nữa trong lời nói dường như có ám chỉ khác, chẳng lẽ cô gái này... đồng tính?

Lâm Phỉ Phỉ lập tức bị suy nghĩ của chính mình dọa cho sợ. Vội vàng đẩy cánh tay đang ôm eo mình của cô gái xinh đẹp ra, khuôn mặt đỏ bừng, cô đứng bật dậy, la lên:

- Tôi... tôi chỉ thích đàn ông.

Cô gái xinh đẹp chấn động. Dường như không ngờ Lâm Phỉ Phỉ lại nói trắng ra như vậy. Cô ta cười khẽ, kéo tay Lâm Phỉ Phỉ, Lâm Phỉ Phỉ liền ngã xuống ngồi lên hai chân cô ta.

- Tôi cũng thích đàn ông. Nhưng đôi lúc cũng thay đổi khẩu vị, thích phụ nữ. Đều là phụ nữ, cô cũng có thể như vậy. Có muốn thử không, kích thích lắm.

Cô gái xinh đẹp dụ dỗ nói.

- Không... không muốn!

Lâm Phỉ Phỉ bị những lời lẽ to gan của cô ta làm cho xấu hổ đến mức tai đỏ bừng. Cô giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng eo lại bị cô gái xinh đẹp giữ chặt, hơn nữa hai tay cũng bị cô ta nắm chặt, căn bản không có cách nào thoát thân.

Trong lúc nhất thời, Lâm Phỉ Phỉ vừa tức lại sợ, đôi mắt đỏ lên, hơi ươn ướt.

- Thả cô ấy ra!

Lúc này, một giọng nói quen thuộc, dịu dàng mang theo chút lửa giận vang lên trên đỉnh đầu Lâm Phỉ Phỉ. Một giây sau, Lâm Phỉ Phỉ liền bị một đôi cánh tay dài kéo ra khỏi sự kiềm chế của cô gái xinh đẹp, ngã vào một vòng ngực rộng rãi ấm áp.

Lâm Phỉ Phỉ ngẩng đầu nhìn lên, đúng là Sở Tây Hàng mà cô ngày nhớ đêm mong.

Ôm chặt Lâm Phỉ Phỉ bị dọa cho toàn thân run rẩy trong lòng, Sở Tây Hàng nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp kia, lạnh lùng nói:

- Cô lại đến đây làm loạn à? Cô đúng là hết thuốc chữa rồi. Cô ấy là người phụ nữ của tôi, sau này, cô không được phép đụng đến một sợi tóc của cô ấy!

Cô gái xinh đẹp cười cười, nói:

- Muốn tôi không đụng vào cô ấy, vậy thì anh trông chừng cô ấy cẩn thận vào!

Nói xong, vứt cho Lâm Phỉ Phỉ một cái nhìn phong tình vạn chủng, cô ta uốn éo người bỏ đi.

Lâm Phỉ Phỉ dựa vào ngực Sở Tây Hàng, trái tim điên cuồng nhảy nhót vì câu nói “Cô ấy là người phụ nữ của tôi” của Sở Tây Hàng. Hô hấp cũng hơi hỗn loạn.

- Em không sao chứ, không bị sợ chứ?

Sở Tây Hàng tưởng Lâm Phỉ Phỉ bị chuyện đồng tính quấy nhiễu dọa cho sợ hãi, anh cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Lâm Phỉ Phỉ.

- Không... sao.

Lâm Phỉ Phỉ vội vàng lắc đầu, nói tránh đi:

- Anh quen cô gái đó?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.