Một Đêm Vui Vẻ Tổng Giám Đốc Xấu Xa

Chương 13: Chương 13: Gặp kẻ dâm loạn




- Toa Toa, Lâm Phỉ Phỉ.

Hàn Phong nhìn thấy Lâm Phỉ Phỉ cùng Lâm Toa Toa bước ra, lập tức tươi cười bước đến.

- Hàn Phong... sao anh đột nhiên đến đây? Sao không gọi điện cho em trước?

Trong lòng Lâm Toa Toa có chút chột dạ.

- Anh muốn tạo cho em một sự bất ngờ!

Hàn Phong nói:

- Anh nghe nói gần đây mới mở một nhà hàng Tây. Bò bít-tết nấu ngon lắm. Chúng ta đi ăn thử đi!

- Được!

Lâm Toa Toa do dự một chút, liền đồng ý. Hẹn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay nói chuyện rõ ràng với Hàn Phong vậy.

Lâm Phỉ Phỉ nhìn thấy ánh mắt kiên định của Lâm Toa Toa, cũng hiểu suy nghĩ của Lâm Toa Toa. Nếu vậy, cô cũng không tiện ở lại, đang định tìm cớ bỏ đi.

Hàn Phong lại nói:

- Lâm Phỉ Phỉ, em cũng đi cùng chứ. Đừng nói là em phải về với Hoắc Minh Lãng đấy nhé. Khó khăn lắm mới gặp em được một lần, nhất định phải uống một ly mới được.

- Cái này... thôi được!

Lâm Phỉ Phỉ khó xử thoáng nhìn Lâm Toa Toa. Thấy vẻ mặt cầu xin của Lâm Toa Toa, cô đành gật đầu.

Ba người cùng đến nhà hàng Tây, ai nấy đều chọn một phần bò bít-tết.

Ăn được một nửa, Lâm Phỉ Phỉ lấy cớ đi toilet, giành lại không gian cho Lâm Toa Toa và Hàn Phong, để hai người nói chuyện rõ ràng với nhau.

Ai ngờ, Lâm Phỉ Phỉ vừa vào toilet thì đụng phải một người đàn ông trung niên mập mạp uống say như chết, lảo đảo đi theo vào toilet nữ.

- A...

Lâm Phỉ Phỉ sợ tới mức thét lên một tiếng, muốn giành cửa chạy trốn, nhưng lối ra đã bị cơ thể mập mạp kia chặn kín.

- Ồ, người đẹp... sao em lại vào nhà vệ sinh nam...

Người đàn ông mập không biết mình đã vào sai chỗ, cặp mắt say lờ đờ hơi mở, nhìn đôi chân 43 phân thon dài của Lâm Phỉ Phỉ đến hoa mắt.

- Ông... ông... tránh ra, tôi muốn ra ngoài.

Lâm Phỉ Phỉ rụt người lại muốn lách qua bên cạnh tên mập để ra ngoài.

- Người đẹp, đã đến rồi sao còn vội đi, đến đây, cùng anh uống mấy ly nào...

Đầu lưỡi tên mập uốn lên, cười hắc hắn nói. Cánh tay to ôm một cái, kéo Lâm Phỉ Phỉ vào lòng. Còn cái miệng hôi hám thì kề sát lên đôi môi căng mọng của Lâm Phỉ Phỉ.

- A... đừng, thả tôi ra, thả tôi ra, cứu...

Lâm Phỉ Phỉ hoảng sợ cào loạn, móng tay bén nhọn lập tức để lại vài vệt máu trên mặt tên mập.

- A... đau chết ông đây rồi!

Tên mập kêu lên đau đớn, rượu liền tỉnh đi ba phần, nhưng nhìn thấy Lâm Phỉ Phỉ như con mèo hoang trong lòng, dưới sự kích thích của rượu, dục vọng trong cơ thể càng tăng thêm. Khuôn mặt mập mạp cười dữ tợn, hắn ta chụp lấy cổ áo Lâm Phỉ Phỉ, roẹt một tiếng, áo sơ mi trắng của Lâm Phỉ Phỉ rách một mảng lớn.

Bộ ngực trắng như tuyết lập tức lộ ra hơn phân nửa.

Tên mập vừa nhìn thấy, thú tính trong người lại dâng lên cuồn cuộn, tay kia định xé chiếc váy ôm lấy vòng mông cao vút của Lâm Phỉ Phỉ.

- A... đừng... có ai không, cứu tôi với...

Lâm Phỉ Phỉ liều chết giãy dụa.

Tiếng hét chói tai của cô cũng lập tức kéo không ít người đến.

Nhưng không ai dám bước lên cứu cô.

- Cứu tôi với...

Lâm Phỉ Phỉ cầu khẩn những người đứng ngoài cửa, lúc này, trong lòng cô thật sự muốn chết.

- Dừng tay!

Một cái bóng màu trắng xông vào, vung một nắm đấm, đánh cho tên trung niên mập mạp đang đè trên người Lâm Phỉ Phỉ bay đi hai ba mét, cuối cùng đập đầu vào vách tường toilet. Bông máu bắn ra bốn phía, chớp mắt, hắn ta rơi vào hôn mê.

Lâm Phỉ Phỉ vẫn còn kinh hoảng ngẩng đầu lên, người tới là Hàn Phong.

- Lâm Phỉ Phỉ, em không sao chứ, đừng sợ, đừng sợ, có anh đây, đừng sợ...

Hàn Phong cởi áo mình, khoác lên bộ ngực đã lộ ra ngoài của Lâm Phỉ Phỉ. Sau đó, liền ôm chặt Lâm Phỉ Phỉ vào lòng, vẻ mặt đau lòng, giống như người con gái mà anh yêu quý đang chịu nhục nhã vậy.

Lâm Phỉ Phỉ thật sự bị dọa, vừa chạm vào lồng ngực rộng ôn hòa của Hàn Phong, lập tức không kìm được khóc òa lên.

- Phỉ Phỉ, Hàn Phong, hai người...

Lâm Toa Toa vội chạy đến, nhìn thấy cảnh này, trong lúc nhất thời, há hốc mồm kinh ngạc.

Lâm Phỉ Phỉ nghe thấy giọng Lâm Toa Toa, lập tức thức tỉnh trong cơn sợ hãi, vội vàng đẩy Hàn Phong đang ôm chặt cô ra, xấu hổ nhìn về phía Lâm Toa Toa,

- Toa Toa, cậu đừng hiểu lầm, tớ và Hàn Phong... ban nãy tớ...

Lâm Toa Toa lắc đầu cười cười,

- Không cần nói gì hết, tớ biết hết rồi, tiễn cậu về nhà trước đã.

- ... Được.

Lâm Phỉ Phỉ gật gật đầu, nhưng không biết vì sao, cô cảm thấy, nụ cười của Lâm Toa Toa có gì đó rất kỳ lạ.

Lúc Hàn Phong và Lâm Toa Toa tiễn Lâm Phỉ Phỉ về nhà, Hoắc Minh Lãng vẫn còn tăng ca ở công ty. Lâm Tiêu Tiêu vẫn còn học buổi tối ở trường, trong nhà chỉ có ba mẹ Lâm.

Vì không muốn hai ông bà lo lắng, ba người không nói chuyện xảy ra ở nhà hàng Tây. Sau khi an ủi Lâm Phỉ Phỉ một lúc, Hàn Phong và Lâm Toa Toa mới yên tâm rời đi.

Hàn Phong đúng là rất biết quan tâm, đưa Lâm Phỉ Phỉ về rồi, anh lại tiễn Lâm Toa Toa về chỗ cô thuê. Có điều khi anh quay người định đi, Lâm Toa Toa đột nhiên kéo anh lại, cười yêu kiều,

- Hàn Phong, vào nhà uống ly cafe rồi hẵng đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.