Một Đêm Vui Vẻ Tổng Giám Đốc Xấu Xa

Chương 1: Chương 1: Cần một Ngưu lang (trai bao)




Lâm Phỉ Phỉ bò trên chiếc giường lớn của khách sạn năm sao, trên mặt không hề có vẻ hưởng thụ, mà là do dự.

Rốt cuộc có cần, gọi điện... kêu một “ngưu lang” không?

Sau khi do dự mười phút, cuối cùng Lâm Phỉ Phỉ vẫn nhấn số điện thoại mình đã ghi nhớ trong đầu.

- Xin chào...

Sau khi máy kết nối, Lâm Phỉ Phỉ lại không biết nên nói gì.

Cô gái đầu bên kia điện thoại rất dịu dàng, hỏi thẳng:

- Xin chào, đây là câu lạc bộ Dạ Sắc. Rất vui được phục vụ quý khách. Xin hỏi quý khách cần gì ạ?

- Tôi... cần một... cần...

Giọng Lâm Phỉ Phỉ run rẩy, hai chữ Ngưu lang phía sau, không thể nào nói ra được.

- Chị cần ngưu lang hay chức nữ ạ?

Cô gái đầu bên kia điện thoại dường như thường nhận những cuộc gọi thế này.

- Ngưu... ngưu lang...

Tay Lâm Phỉ Phỉ run rẩy.

- Vâng, xin hỏi giờ quý khách đang ở đâu? Chúng tôi cần địa chỉ cụ thể của chị.

- Khách sạn Dật Lâm... Phòng 518...

- Vâng, khoảng mười phút nữa người của chúng tôi sẽ đến. Cảm ơn chị, chúc chị một đêm vui vẻ, tạm biệt!

Cho đến khi đầu bên kia truyền đến tiếng tút tút cúp máy, Lâm Phỉ Phỉ vẫn còn ngây ngốc cầm điện thoại. Giờ phút này đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.

Lâm Phỉ Phỉ, mày đang làm gì vậy? Nửa đêm gọi trai bao? Từ lúc nào mày trở nên hoang đường đến như vậy?

Thế nhưng, vừa nghĩ đến gương mặt của hai kẻ Hoắc Minh Lãng và Lâm Tiêu Tiêu, cô hạ quyết tâm, cuối cùng không muốn nhặt điện thoại lên nữa.

Đã từng, hai người này từng là những người thân mà cô yêu nhất yêu nhất trên đời. Một người là vị hôn phu yêu cô hơn năm năm. Một người là em gái ruột cô thương yêu từ nhỏ đến lớn.

Thế nhưng, hôm qua, cô đã không cẩn thận bắt gặp cảnh họ trần truồng điên loạn với nhau. Lúc này, cô luôn sống trong mơ màng mới nhận ra, cô đã ngu xuẩn đến mức luôn bị hai người này phản bội sau lưng.

Hoắc Minh Lãng lấy lý do ngoại tình là vì cô không chịu trao thân cho anh ta.

Nói ra có thể người khác không tin. Cô và Hoắc Minh Lãng yêu nhau năm năm, nhưng cô vẫn giữ được tấm thân xử nữ. Bình thường lúc tình cảm dâng trào, cô cũng chỉ chịu để Hoắc Minh Lãng sờ soạng trên người một chút, chứ không cho anh ta đột phá cánh cửa cuối cùng.

Bởi vì cô là một người phụ nữ có tư tưởng truyền thống. Cô chỉ muốn giữ lần đầu tiên tốt đẹp nhất của mình cho đêm động phòng. Cô chỉ muốn giao cho anh ta một tấm thân hoàn chỉnh trong ngày hạnh phúc nhất của người con gái.

Nhưng không ngờ, nó lại thành ngòi nổ khiến anh ta ngoại tình. Hoặc là, anh ta chỉ đang kiếm cớ.

Nhưng cái cớ này đã kích thích Lâm Phỉ Phỉ.

Cô hận, cô oán. Vì sao làm một cô gái thủ thân như ngọc, mà lại phải nhận kết quả này?

Dựa vào cái gì mà anh ta có thể phong lưu khoái hoạt?

Còn cô thì lại khổ sở giữ gìn tấm thân trinh nữ cho anh ta?

Đàn ông có thể vui vẻ, thì phụ nữ cũng có thể!

Vì vậy, Lâm Phỉ Phỉ đã đưa ra một quyết định to gan nhất trong đời cô: Gọi Ngưu lang!

Nhìn đồng hồ trên tường, mười phút chờ đợi đã trôi qua, nhưng Ngưu lang được gọi vẫn còn chưa xuất hiện.

- Sao vẫn chưa tới...

Lâm Phỉ Phỉ không khỏi thầm thì tự nói.

Lúc này, gò má cô đang nóng phừng phừng, toàn thân phát nhiệt. Vì, để bản thân không lùi bước, ban nãy cô đã tự uống thuốc kích dục.

Lần này, cô thật sự bất chấp rồi.

Lâm Phỉ Phỉ không hề biết, trong lúc cô bất an chờ đợi, cách khách sạn năm sao cao cấp Dật Lâm không xa, đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông. Một chàng trai trẻ trung trắng trẻo vượt đèn đỏ, kết quả bị xe tung, nằm hôn mê tại chỗ, đã được đưa đi bệnh viện ngay lập tức.

Trừ bản thân anh chàng thanh tú bị trung kia, chẳng ai biết anh ta chính là Ngưu lang Lâm Phỉ Phỉ đã gọi đến tối nay.

Lại nói bên kia, người tài xế gây ra vụ tai nạn thấy xe mình đụng người khác, không hề có ý định chạy trốn, chỉ bảo người đàn ông ngồi ghế phụ mau đi đi.

Người đàn ông ngồi ở ghế phụ đầu đội mũ lưỡi trai, kéo xuống thấp, đủ để che đi hai phần ba gương mặt, chỉ để lộ chiếc cằm thon dài, khiến người ta phải mơ màng tưởng tượng

Người đàn ông biết thân phận đặc biệt của mình. Đây lại là trung tâm thành phố. Ký giả sẽ nhanh chóng ngửi thấy mùi chạy đến. Cho dù hắn không tung người ta, nhưng chỉ cần hắn ngồi trong chiếc xe này, nếu bị phóng viên chụp được, chẳng biết sẽ viết về hắn như thế nào. Đến sáng mai chắc chắn hắn sẽ được nằm trên tít đầu của tất cả các báo lớn.

Hắn không muốn nhìn thấy kết quả như vậy.

Cho nên, hắn không nói hai lời, kéo thấp mũ lưỡi trai xuống, sau đó xuống xe, chuẩn bị rời đi.

Không ngờ, đã có phóng viên đến viết tin về vụ tai nạn, còn liếc mắt nhìn thấy hắn!

Rơi vào đường cùng, hắn đành trốn vào khách sạn năm sao xa hoa Dật Lâm bên cạnh.

Nhưng đám ký giả kia còn khó chơi hơn tưởng tượng của hắn. Họ không đi đưa tin về vụ tai nạn, mà cứ dính chặt lấy hắn!

- Chết tiệt!

Sở Tây Hàng mắng nhẹ. Quyết định hoặc là không làm, hoặc làm phải làm đến cùng. Hắn cúi đầu vọt vào thang máy, sau đó tùy tiện ấn lầu tám.

Đám phóng viên đến chậm một bước lập tức bị ngăn ngoài thang máy.

Nhưng bọn họ không hề nhụt chí, cũng bước vào thang máy bên cạnh, ấn nút ầu tám.

Sở Tây Hàng sớm biết họ sẽ làm như vậy, cho nên, sau khi vào thang máy lại bắt đầu ấn lầu năm, sáu, bảy, sau đó ra khỏi thang máy ở tầng năm.

Giở vài thủ đoạn nho nhỏ.

Tuy hắn đã thoát khỏi hiềm nghi “lái xe giết người”, nhưng tội danh “hẹn hò ở khách sạn” cũng không nhỏ, đều là vết nhơ đối với tiền đồ tương lai của hắn.

Hắn thì không sao, nhưng cha hắn để ý, ông nội tuổi già để ý, cả gia tộc đều để ý.

Coi như là vì họ, hắn nhất định phải đào thoát thành công.

Nhưng đám phóng viên quá nhiều, có một đám đến sau nhìn thấy Sở Tây Hàng, cũng lập tức phân công công tác, như chó săn đi tìm từ lầu năm đến lầu tám, tạo thành vòng vây lớn, ép Sở Tây Hàng sa lưới.

Sở Tây Hàng thấy trước sau không còn đường lùi, chỉ có thể đi đến vặn cửa một phòng trong khách sạn, hy vọng có thể trốn tạm ở đó.

Nhưng mà, nếu trong phòng có khách, người ta đều khóa trái cửa. Nếu như không có người, nhân viên khách sạn cũng chịu trách nhiệm khóa trái cửa. Cho nên, Sở Tây Hàng mở liền mấy chục cánh cửa đều bị khóa, không thể nào mở được.

Ngay lúc Sở Tây Hàng sắp bị tóm, cuối cùng có một cánh cửa, đã bị hắn mở ra.

- Tạch!

Không chút do dự, Sở Tây Hàng xoay người lách vào, sau đó, lập tức khóa trái cửa.

Ngay lúc Lâm Phỉ Phỉ nóng đến mức đầu óc quay cuồng, tiếng khóa cửa lập tức khiến cô bừng tỉnh. Cô bật mạnh dậy, nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ màu trắng gạo lách vào. Lúc này anh ta đang nhìn qua mắt mèo ở cửa phòng để quan sát động tĩnh bên ngoài.

- Anh... đến rồi à...

Tim Lâm Phỉ Phỉ siết chặt, vô thức kéo tấm mền lụa cản trước ngực. Khuôn mặt đỏ bừng nhìn Sở Tây Hàng. Người này có lẽ chính là Ngưu lang mà cô đợi nãy giờ. Nhìn dáng người ít nhất cũng cao trên một mét tám.

Chất lượng, có lẽ không tệ...

- Soạt!

Sở Tây Hàng quay người lại đưa tay thủ thế, sau đó thuận tay kéo chiếc mũ lưỡi trai che hai phần ba gương mặt trên đầu xuống.

- A!

Lâm Phỉ Phỉ vội bịt cái miệng nhỏ suýt chút nữa thì hét lên của mình. Trời, trời ơi, trên đời này sao lại có Ngưu lang đẹp trai như vậy chứ.

Ngũ quan của hắn thanh nhã tuấn dật, lông mày như vẽ, đôi mắt như sao, mái tóc lộn xộn rủ xuống trước trán. Dáng người hắn cao ngất mặc bộ quần áo thoải mái màu trắng gạo, lộ ra vẻ sảng khoái như ánh mặt trời, khiến người ta có một cảm giác thoải mái không thể diễn tả bằng lời.

Trong lòng Lâm Phỉ Phỉ thầm so sánh hắn với Hoắc Minh Lãng.

Hoắc Minh Lãng tuy cũng có túi da rất khá, nhưng gã lại đẹp trai theo kiểu lạnh lùng. Còn người đàn ông trước mặt lại là kiểu ôn nhuận như ngọc. Mỗi người một vẻ. Lúc này, trong lòng Lâm Phỉ Phỉ, rất vừa mắt với người đàn ông trước mặt.

- Tôi...

Sở Tây Hàng vốn định giải thích với Lâm Phỉ Phỉ là hắn chỉ định vào tránh một lát thôi. Nhưng khi nhìn thấy cô gái trên giường, vừa liếc một cái, những lời phía sau đã nghẹn lại trong họng.

Thực ra Lâm Phỉ Phỉ không phải cô gái đẹp nhất mà hắn từng gặp, nhưng lại là cô gái có cảm giác, có vị nhất. Da cô ấy rất rất trắng, hơn nữa trong màu trắng lại còn phiếm hồng, non mềm như kiểu chỉ nhéo một cái là chảy nước.

Cô có gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, đôi mắt cô rất đẹp, là một cặp mắt phượng ngàn người có một. Mũi cô bé bé xinh xinh. Đôi môi dày kiều diễm khẽ mở ra, dường như có thể nhìn thấy rõ hàm răng trắng tuyết bên trong.

Vừa nhìn, có thể anh sẽ không cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp, nhưng lại không thể kìm nén nhìn thêm lần thứ hai. Và lần này anh sẽ cảm thấy cô ấy đẹp hơn nhiều.

Đặc biệt là Lâm Phỉ Phỉ lúc này chỉ mặc chiếc váy ngủ hai dây màu tím nhạt. Xương quai xanh tinh mĩ, cánh tay trắng nõn như ngọc đều lộ ra ngoài. Dưới ánh đèn nhè nhẹ trong phòng, càng sáng bóng mê người. Còn cả cặp đùi đẹp tuyệt thon dài 43 tấc của cô, chồng sát lên nhau, lại thẳng đều như vậy, thực sự khiến người ta nhìn thấy mà nổ mạch máu.

Yết hầu Sở Tây Hàng khô khốc. Hắn vốn có khả năng tự kiềm chế rất mạnh nhưng đột nhiên cũng cảm thấy cả người nóng rực.

Cô gái này cứ như tiểu yêu tinh, thật sự khiến hắn, không kìm được, muốn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.