Mộng Nhu Tình

Chương 10: Chương 10: Xuân cung đồ




Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Mộ Dung Hằng nói với Khương Linh Lung: “Nàng lên xe ngựa trước đi, ta có mấy lời muốn nói với Tống đại nhân.”

Khương Linh Lung sửng sốt, sau đó liền gật đầu, nhìn Tống Lăng Thiên nói: “Cữu cữu, Linh Lung cáo từ trước.”

Tống Lăng Thiên nghẹn một bụng khí, gương mặt tươi cười nói: “Vương phi nương nương đi thong thả, có rảnh thì nhớ về thăm phủ.”

Khương Linh Lung không có ý kiến gì thêm, nàng cười một cái, xoay người lên xe ngựa trước.

Khương Linh Lung vừa đi, Tống Lăng Thiên lập tức khẩn trương chờ Mộ Dung Hằng mở miệng. Ông cảm thấy Mộ Dung Hằng sẽ không nói lời gì tốt.

Quả nhiên, đang nghĩ ngợi liền nghe thấy Mộ Dung Hằng nói: “Tống đại nhân, theo ta được biết, lúc trước người được Hoàng tổ mẫu tứ hôn cho ta là Tống tiểu thư?”

Tống Lăng Thiên sửng sốt, sắc mặt trắng đi vài phần, lập tức trả lời: “Vương gia, không phải... Thái Hậu bảo vi thần gả nữ nhi cho ngài nhưng không nói rõ là Bảo Châu. Hơn nữa vi thần nghĩ bát tự của Bảo Châu và bát tự của Vương gia không hợp, sợ làm giảm tuổi thọ của ngài, cho nên mới để Linh Lung gả thay. Tuy Linh Lung là ngoại chất nữ, nhưng cũng coi như là một nửa nữ nhi ruột.”

Tống Lăng Thiên nói đường hoàng, Mộ Dung Hằng lại không kiên nhẫn, “Được rồi, luyến tiếc nữ nhi của mình cho nên đẩy ngoại chất nữ vào hố lửa thì cũng đừng tìm cái cớ đường hoàng như thế. Bổn vương vì mặt mũi của Linh Lung, không truy cứu việc ngươi vi phạm ý chỉ của Thái Hậu, nhưng các ngươi nhớ kỹ, Linh Lung hiện tại là thê tử của Mộ Dung Hằng ta, trước kia các ngươi khi dễ nàng, đối với nàng không tốt ta còn chưa tính, nhưng nếu về sau còn dám khi dễ nàng, bổn vương nhất định sẽ không tha cho các ngươi!”

Lời của Mộ Dung Hằng khiến Tống Lăng Thiên sợ tới mức mặt trắng bệch. Cả người Mộ Dung Hằng tản ra khí lạnh, ngữ khí của hắn, ánh mắt của hắn vẫn giống như trước kia, khiến người ta không rét mà run.

Mộ Dung Hằng lạnh lùng nói: “Đem lời nói của bổn vương ghi tạc trong lòng. Đừng tưởng rằng hiện giờ hai chân của bổn vương bị phế là có thể không để bổn vương vào mắt, bổn vương muốn bóp chết một người, so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn, hiểu rõ chưa?”

“Hiểu, vi thần hiểu! Vương gia yên tâm, vi thần không dám có nửa phần không phải đối với Vương phi nương nương!” Tống Lăng Thiên sợ tới ngực toát ra mồ hôi lạnh, cúi người không dám đứng dậy.

Mộ Dung Hằng lạnh lẽo liếc ông một cái, đẩy xe lăn rời đi.

Tống Lăng Thiên vẫn luôn cúi người, nhìn xe ngựa Vương phủ rời đi mới đứng dậy, sắc mặt cực kỳ phức tạp.

Khí thế Mộ Dung Hằng quá mạnh, phảng phất như vương giả đang quan sát thiên hạ, cho dù ngồi trên xe lăn, cũng khiến người khác vô cớ sợ hãi.

Quả nhiên ông vẫn quá coi thường Mộ Dung Hằng.

Tống Lăng Thiên đột nhiên có chút hối hận, không biết không gả Bảo Châu cho Mộ Dung Hằng là đúng hay sai.

Xe ngựa Vương phủ vừa đi, Long thị lập tức chạy lên, phẫn nộ nói: “Cũng chỉ là tên tàn phế! Dám kiêu ngạo như thế!”

“Câm miệng!” Tống Lăng Thiên đen mặt, “Họa là từ miệng mà ra! Nàng không muốn sống nữa sao?!”

Ánh mắt Tống Lăng Thiên vô cùng nghiêm túc, Long thị sợ tới mức bả vai run lên, mặt trắng bệch, hỏi: “Lăng Thiên, ngài làm sao vậy?”

Tống Lăng Thiên nhìn bà, biểu tình nghiêm túc trước nay chưa từng có, nói: “Nàng nhớ kỹ, Mộ Dung Hằng tuyệt đối không phải là người chúng ta có thể đắc tội! Còn có, về sau nhìn thấy Khương Linh Lung, khách khí với nàng ta một chút! Hiện tại nàng ta có Mộ Dung Hằng chống lưng, đã không còn là hài tử mồ côi ở hậu viện Tống gia!”

Long thị nghe thấy phải khách khí với Khương Linh Lung, cả khuôn mặt xanh lại, phẫn hận nói: “Quả nhiên là bạch nhãn lang ăn cây táo rào cây sung! Trước kia ở phủ dịu ngoan như cừu con, hiện tại leo lên cao rồi, vuốt sói liền lộ ra!”

Nghĩ đến thái độ của Khương Linh Lung đối với bọn họ, Long thị liền tức giận cắn chặt hàm răng.

Tống Lăng Thiên phiền lòng, nói: “Được rồi, giờ nói thì có ích gì! Nhớ kỹ lời ta vừa nói, đừng gây họa cho ta! Còn có hôn sự của Bảo Châu cũng nên chuẩn bị, nàng mang nó tiến cung, để cho Bảo Châu chọn lựa tìm kiếm.”

Long thị căm giận nói: “Đã biết!”

...

Từ Tống gia trở về, tâm Khương Linh Lung như được ngâm trong hũ mật, vô cùng ngọt ngào.

Mộ Dung Hằng có việc ra ngoài, Khương Linh Lung an vị cả ngày ở trên ghế, nâng má ngây ngô cười.

Tôn ma ma cùng Mai Hương nhìn, không nhịn được mà trêu ghẹo, “Tiểu thư, miệng của người cũng sắp nhếch lên trời rồi.”

Khương Linh Lung đỏ mặt, “Hai người các ngươi phiền muốn chết!”

Nhưng mà, nụ cười nơi đáy mắt lại nhiều thêm vài phần.

Bỗng nhiên, nàng nhớ tới đồ vật lần trước Thái Hậu nương nương ban cho, đôi mắt sáng ngời lên, vội nói: “Mai Hương, ngươi mau mang túi vải đen lần trước ta đưa cho ngươi lại đây!”

Mai Hương đưa chiếc túi màu đen cho Khương Linh Lung, tò mò hỏi: “Nương nương, trong này có cái gì vậy?”

“Ngươi... Ngươi đừng động vào!” Mặt Khương Linh Lung đỏ lên, ngượng ngùng ngẩng đầu, ấp úng nói: “Cái kia... Ta có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút, Mai Hương cùng ma ma cũng mau nghỉ ngơi đi.”

Mai Hương cùng Tôn ma ma vâng một tiếng, đều lui xuống.

Đuổi người đi, trong phòng chỉ còn lại có một mình Khương Linh Lung. Túi vải đen được nàng ôm chặt vào lòng, hơn nửa ngày cũng chưa dám mở ra.

Ngày đó vội vàng nhìn thoáng qua, đến bây giờ nhớ lại mặt vẫn còn đỏ, trái tim đập thật nhanh.

Nàng muốn giao mình cho tướng công, nhưng nàng chỉ là một nữ hài tử... Nghĩ lại lời dặn dò của Thái Hậu, hiện giờ thân thể tướng công thực sự không tiện.

Cho nên bất luận thế nào, chung quy vẫn phải là nàng chủ động.

Nghĩ xong, Khương Linh Lung hạ quyết tâm, lấy hết dũng khí mở chiếc túi ra, bên trong có một quyển sách thiết kế vô cùng đẹp, bởi vì là xuân cung đồ, cho nên bìa sách không có tên.

Khương Linh Lung run tay, chuẩn bị mở ra.

Trong giây lát nghĩ đến cái gì đó, nàng vội từ mép giường đứng lên, chạy đến cửa, khóa cửa phòng lại từ bên trong.

Xem loại đồ vật này, nếu đột nhiên có người xông tới bắt gặp, về sau nàng nào có mặt mũi gặp người.

Bảo đảm cửa sổ đều được đóng kín, Khương Linh Lung mới ngồi trở lại mép giường, mặt đỏ hồng, cẩn thận mở sách ra.

Trang thứ nhất chính là hình ảnh một nữ nhân ngồi trên người một nam nhân, nam nữ đều không mặc quần, áo trên người cũng lỏng lẻo. Khương Linh Lung chỉ liếc mắt một cái, mặt đỏ tim đập, lập tức nhắm đôi mắt lại.

Không dám xem!

Rốt cuộc phải làm thế nào bây giờ?

Lúc này Khương Linh Lung thật sự phát sầu.

Nàng căng da đầu nhìn tiếp, càng về sau mặt càng đỏ, tim đập càng nhanh, thình thịch thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Xem lướt qua, nàng nhanh chóng khép sách lại, nhét vào trong túi vải đen.

Tuy rằng không nhìn kỹ, nhưng một quyển sách dày như vậy, trong đầu ít nhiều vẫn hiểu được.

Hình như... Hình như chỉ cần nàng ngồi trên người tướng công là được...

Bởi vì quyển xuân cung đồ này, Khương Linh Lung mất hồn mất vía cả ngày. Trong lòng có chút khẩn trương, có chút sợ hãi, nhưng sâu trong trái tim, lại phảng phất chờ mong một điều gì đó.

...

Cho đến buổi tối...

Mai Hương cao hứng chạy vào, kêu lên: “Nương nương! Vương gia đã trở lại!”

Trong lòng Khương Linh Lung lộp bộp một chút.

Khương Linh Lung chạy ra bên ngoài, liền thấy Mộ Dung Hằng đang đẩy xe lăn vào trong viện. Phía sau còn có hai gã hộ vệ, nhưng Mộ Dung Hằng không cho người khác chạm vào xe lăn của hắn.

Mọi người, ngoại trừ Khương Linh Lung, không kẻ nào có thể chạm vào xe lăn của hắn. Hắn không muốn mình di chuyển phải dựa vào sự trợ giúp của người khác.

Khương Linh Lung thấy hắn cố hết sức đẩy xe lăn lại đây, vội chạy đến giúp hắn đẩy.

Lúc Khương Linh Lung chạy tới, mặt Mộ Dung Hằng vốn đang lạnh băng, giờ lại lập tức lộ ra ý cười.

Trở lại trong phòng, Mộ Dung Hằng cũng không màng hạ nhân đang ở đây, nắm lấy tay Khương Linh Lung, hơi dùng sức, Khương Linh Lung ngã vào lồng ngực hắn, ngồi trên đùi hắn.

Tôn ma ma, Mai Hương, Thanh Phong, Bạch Dương đều ở đây, Khương Linh Lung lập tức đỏ mặt, buồn bực xấu hổ đẩy Mộ Dung Hằng, “Ngài buông ta ra.”

Ngực hắn cứng như đá, hoàn toàn không di chuyển chút nào.

Khương Linh Lung không có thói quen thân thiết trước mặt người khác, giãy giụa trên đùi Mộ Dung Hằng, nhưng Mộ Dung Hằng lại không coi ai ra gì, ôm chặt nàng, cúi đầu, môi gần như chạm vào môi nàng.

Hơi thở ấm áp của hắn phả vào người nàng khiến nàng nhất thời nín thở, cả người căng chặt, khẩn trương nhìn Mộ Dung Hằng.

Mộ Dung Hằng nhìn Khương Linh Lung đang khẩn trương bất an, không nhịn được cười, nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt tròn nhỏ của Khương Linh Lung, “Nha đầu này, khẩn trương cái gì? Ta còn có thể ăn nàng sao?”

Hôm nay sau khi đưa Khương Linh Lung hồi phủ, Mộ Dung Hằng liền ra cửa làm chút chuyện. Rõ ràng cũng chỉ mất nửa ngày, lại cảm thấy vô cùng lâu, trong đầu luôn hiện ra thân ảnh tiểu nương tử của hắn.

Mộ Dung Hằng sống hai mươi mấy năm, lần đầu tiên nếm thử tư vị một ngày như cách ba thu, thật đúng là tim gan cồn cào, hận không thể kết thúc hết thảy, trở về gặp nàng.

Cứ như vậy thì lúc lên núi Thanh Dương tìm thầy trị bệnh còn phải mang nàng theo. Chỉ là tàu xe mệt nhọc, cũng không biết thân thể nàng chịu được không.

Mộ Dung Hằng nhìn Khương Linh Lung thật lâu, thích vô cùng, cúi đầu hôn lên môi nàng.

Khương Linh Lung sửng sốt, đôi mắt mở to. Mộ Dung Hằng giơ tay, ôn nhu che mắt nàng lại, cắn mút dây dưa.

Bọn hạ nhân nhìn thấy một màn này, sao còn dám đứng đây, lập tức lui xuống, lúc đi còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Khương Linh Lung bị hôn đến mức cả người nhũn ra, đôi tay không tự giác mà ôm lấy cổ Mộ Dung Hằng.

Thật lâu sau, cảm giác Khương Linh Lung thở không nổi, Mộ Dung Hằng mới buông nàng ra, mỉm cười nhìn nàng.

Khương Linh Lung ôm cổ hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mở miệng, thanh âm có chút nũng nịu, nàng nói: “Tướng công, ta hầu hạ ngài tắm rửa.”

Mộ Dung Hằng ngơ ngẩn, hiển nhiên không dự đoán được nàng sẽ chủ động giúp hắn tắm rửa. Hắn nhìn nàng, ái muội mập mờ trong mắt, thấp giọng trả lời “Được“.

Vốn tưởng rằng nha đầu này muốn làm cái gì, nhưng lúc tắm rửa, Khương Linh Lung lại thẹn thùng nhắm mắt lại, khiến Mộ Dung Hằng dở khóc dở cười.

Thật vất vả mới tắm rửa xong, Khương Linh Lung thở phào nhẹ nhõm. Lúc nàng hầu hạ tắm rửa, trộm nhìn thân thể Mộ Dung Hằng một cái, sợ tới mức tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Thân thể nam nhân quả nhiên rất khác so với nữ nhân, giống như trong sách vẽ vậy...

Cả một đêm Khương Linh Lung đều thực khẩn trương, tới giờ lên giường nghỉ ngơi lại càng khẩn trương hơn.

Vốn Khương Linh Lung còn tưởng Mộ Dung Hằng sẽ hôn nàng giống như ngày thường, hôn đến ý loạn tình mê, nàng sẽ thuận thế bò lên người hắn. Nào biết hôm nay hắn lại chỉ như chuồn chuồn lướt nước, hôn môi nàng một chút rồi ôm nàng, ôn nhu nói: “Ngủ đi.”

Khương Linh Lung: “...”

Đầu óc Khương Linh Lung đều là hình ảnh ngày hôm nay, sao có thể ngủ được?

Nàng vùi đầu trong lồng ngực Mộ Dung Hằng, đôi mắt mở to.

Qua một hồi lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà nói: “Tướng công, ngài ngủ rồi sao?”

Trong phòng sáng lên ánh nến mỏng manh, Mộ Dung Hằng nghe thấy giọng Khương Linh Lung, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, trả lời: “Chưa ngủ, làm sao vậy?”

Khương Linh Lung liếm môi, nói: “Ngài còn nhớ rõ ngày ấy tiến cung, Hoàng tổ mẫu gọi thiếp vào nội điện không?”

“Ừ? Làm sao vậy?” Mộ Dung Hằng mở to mắt, cúi đầu nhìn nữ tử trong ngực.

Giọng Khương Linh Lung càng nhỏ, mang theo vài phần thẹn thùng, nói: “Hoàng tổ mẫu bảo chúng ta nhanh sinh hài tử.”

Mộ Dung Hằng ngẩn ra, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.

Khương Linh Lung nói xong, đơn giản lấy hết can đảm, lén lút dịch người, nàng trở mình, bò lên người Mộ Dung Hằng.

Mộ Dung Hằng nhìn nàng, trố mắt vài giây, vào lúc Khương Linh Lung chuẩn bị cởi y phục của hắn, đột nhiên hắn cầm lấy tay nàng, ánh lửa trong mắt bùng cháy, yết hầu khàn khàn, “Nàng biết nên làm thế nào không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.