Mộng Nhu Tình

Chương 42: Chương 42: Nếu có kiếp sau




Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Kiếm rơi xuống mặt đất, Mộ Dung Tỳ ngây ra, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mộ Dung Hằng.

Mộ Dung Hằng âm trầm nhìn hắn, không biết là đang nghĩ cái gì.

Hai người đứng đối diện nhau, thật lâu sau cũng không ai mở miệng.

Toàn bộ cung điện yên ắng, không có chút âm thanh.

Lão Hoàng đế nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, giọng nói có phần mệt mỏi, kêu một tiếng, “Người đâu.”

Thực nhanh đã có thị vệ tiến vào.

Lão Hoàng đế hạ lệnh, nói: “Giam Thái Tử điện hạ vào thiên lao, chờ xử lí.”

“Bệ hạ!” Hoàng Hậu khóc lóc, quỳ trước mặt Hoàng đế, chỉ trong chớp mắt, bà như già đi mười tuổi, bà khóc lóc, không ngừng dập đầu, “Bệ hạ, ngài tha cho A Tỳ đi! Nếu thật sự muốn mạng đổi mạng, lấy mạng thiếp mà đổi!”

Hoàng đế không biểu tình nhìn bà, lại hạ lệnh: “Đưa Hoàng Hậu nương nương hồi cung, từ hôm nay trở đi, không có sự cho phép của ta, không được rời cung điện nửa bước.”

“Vâng, bệ hạ!” Hai gã thị vệ tiến tới, cung kính với Hoàng Hậu, nói: “Hoàng Hậu nương nương, mời.”

Hoàng Hậu quỳ trên mặt đất không chịu đi, còn muốn tiếp tục cầu tình, Mộ Dung Tỳ tiến lên vài bước, nâng bà lên: “Mẫu hậu, người trở về đi, bảo trọng thân thể. Hiện giờ nhi tử... là trừng phạt đúng tội.”

Hoàng Hậu không ngừng lắc đầu, nước mắt tang thương không ngừng tuôn ra.

Mộ Dung Tỳ khuyên nhủ mãi, rốt cuộc Hoàn Hậu mới lưu luyến rời đi.

Trong lòng bà không ngừng an ủi mình, bệ hạ không muốn lấy mạng nhi tử, chuyện này vẫn còn đường cứu vãn. Hiện tại bà không cần gì hơn, chỉ hy vọng nhi tử có thể tồn tại, có làm Thái Tử hay không, không quan trọng.

Sau khi Hoàng Hậu rời đi, Mộ Dung Tỳ cũng bị giải vào thiên lao.

Trong cung điện vô cùng an tĩnh, kết cục này tới quá mức dễ dàng, khiến con người ta khó có thể thích ứng.

Lão Hoàng đế ngồi trên ghế, cả người phảng phất già đi rất nhiều. Ông tựa đầu vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, vẫy tay nói: “Tất cả đều lui xuống đi, trẫm muốn yên tĩnh trong chốc lát.”

Mọi người lục tục rời đi.

Ra khỏi cung, Mộ Dung Thâm than thở, “Không ngờ hắn lại không hề phản kháng chút nào.”

Mộ Dung Hằng không đáp lại, trong đầu nhớ tới ánh mắt Mộ Dung Tỳ nhìn hắn. Không có lệ khí, cũng không có hận ý, bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng.

Khương Linh Lung chờ ở nhà, đã sốt ruột muốn chết, rốt cuộc cũng thấy Mộ Dung Hằng trở về, nàng vội vàng chạy tới trước mặt hắn, hỏi: “Thế nào? Thái Tử bị bắt chưa?”

Mộ Dung Hằng cười, xoa đầu nàng, nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.

Ánh mắt Khương Linh Lung sáng lên, vội nói: “Tối nay ta có nên xuất chiêu không?”

Người đời sợ quỷ thần, chiêu giả chết này, vốn muốn khiến Mộ Dung Tỳ làm chuyện trái lương tâm sợ hãi, bắt hắn phải thừa nhận mọi chuyện.

Mộ Dung Hằng lắc đầu, “Không cần giả thần giả quỷ, hắn đã thừa nhận toàn bộ.”

“Cái gì? Thừa nhận tất cả?” Khương Linh Lung cả kinh, đôi mắt trợn tròn, “Sao hắn lại nhận tội? Vậy... vậy phụ hoàng định xử trí hắn thế nào?”

“Chưa biết, tạm thời bị giải vào thiên lao.”

...

Vào ban đêm, Mộ Dung Hằng cùng Khương Linh Lung chuẩn bị nghỉ ngơi, Vương Phúc ở bên ngoài gõ cửa, “Vương gia, Thái Tử phi nương nương tới.”

Mộ Dung Hằng ngây ngốc, Khương Linh Lung gật đầu nhìn hắn, nói: “Chắc là chuyện của Thái Tử, chàng đi gặp nàng ấy đi.”

Mộ Dung Hằng do dự hồi lâu, một lúc sau mới gật đầu, “Vậy được, nàng ngủ trước đi, lát nữa ta trở về.”

Khương Linh Lung gật đầu, “Chàng không cần bận tâm đến ta, mau đi đi.”

Lúc Mộ Dung Hằng ra khỏi phòng, Tôn ma ma canh giữ ở bên ngoài, không tự giác nhíu chặt mày, xoay người, gõ cửa, “Nương nương, là lão nô.”

“Vào đi.”

Lúc Tôn ma ma đẩy cửa đi vào, Khương Linh Lung mới lên giường nằm, ngồi ở đầu giường, nàng nhìn Mai Hương cùng Tôn ma ma đi vào, hỏi: “Sao thế?”

Tôn ma ma bước nhanh tới phía trước, sắc mặt thập phần ngưng trọng, “Nương nương của lão nô! Người còn hỏi lão nô làm gì? Người có biết đêm hôm khuya khoắt, Vương gia đi gặp Thái Tử phi nương nương không?”

“Ta biết, chuyện này thì có sao?” Khương Linh Lung chớp mắt, không rõ vì sao Tôn ma ma lại khẩn trương như vậy.

Tôn ma ma nôn nóng đến độ dậm chân, vội xoay người đi tới cửa sổ, mở ra nhìn xung quanh một chút, thấy trong viện không có ai mới đóng cửa sổ lại, trở lại mép giường, lời nói tiếc hận, “Nương nương của lão nô, người có biết bên ngoài đồn đại gì không?”

Khương Linh Lung lắc đầu, “Không biết. Có việc gì thì ma ma cứ nói thẳng đi, ta không hiểu người đang nói gì.”

Tôn ma ma gấp tới độ vỗ đùi, ngưng trọng nói: “Nương nương, lão nô nghe nói, trước khi Thái Tử phi gả cho Thái Tử, có mối quan hệ không rõ ràng với Vương gia của chúng ta. Nếu không, sao Thái Tử và Vương gia lại đấu đá dữ dội như vậy?”

Mai Hương ở bên cạnh nghe thấy, đôi mắt sáng lên, “Ý ma ma muốn nói... Thái Tử và Vương gia, vì một nữ nhân, mới đấu với nhau nhiều năm vậy sao?”

Tôn ma ma gật đầu, ánh mắt đồng tình nhìn Khương Linh Lung.

“Ai da, đừng nói bậy, Vương gia và Thái Tử phi không có chuyện gì.” Nàng còn tưởng là có chuyện gì, ra là lời đồn đại lung tung.

Khương Linh Lung xua tay, lấy một quyển sách phía dưới gối đầu, đây là quyển thoại bản, lần trước nàng vẫn chưa xem xong.

Nào biết vừa mới mở ra, còn chưa kịp xem, đã bị Tôn ma ma lấy mất.

Tôn ma ma vừa giận vừa lo, nói: “Nương nương, lão nô đã nói với người bao nhiêu lần, không nên xem thứ này, chỉ hư thân!”

Khương Linh Lung bĩu môi, “Đâu có.”

Tôn ma ma không nói được Khương Linh Lung, chỉ có thể nhẫn nại phân tích rõ lợi hại bên trong cho nàng, “Nương nương, người đừng trách lão nô nghĩ ngợi nhiều, lão nô có lời đại nghịch bất đạo này, dựa vào tình hình bây giờ, sợ là Vương gia nhà chúng ta sắp thượng vị.”

Khương Linh Lung ngẩng đầu nhìn bà, “Thì sao?”

Tôn ma ma thấy Khương Linh Lung còn khờ khạo hỏi bà thì sao, trong lòng vô cùng sốt ruột, “Nương nương! Từ xưa đến nay, đâu có Hoàng đế nào là không tam cung lục viện? Người không cảnh giác, học chút chiêu trò, câu dẫn tâm nam nhân, một khi tâm hắn không còn ở đây, muốn thu hồi sẽ vô cùng khó khăn. Thái Tử mới gặp nạn, Thái Tử phi đã sốt ruột tìm Vương gia, chẳng phải là muốn tìm đường lui cho mình sao?”

“Ma ma, người càng nói càng quá đáng!”

“Nương nương, lời này của lão nô không dễ nghe, nhưng từng câu từng chữ đều vì người. Tính người vốn đơn thuần, cái gì cũng chưa trải qua, sau này vào chốn thâm cung xương người cũng không nhả ra, lão nô sợ người phải chịu ủy khuất.”

“Ma ma, đừng nói nữa, ta không thích nghe mấy lời này.”

“Nương nương...”

“Ma ma, đi xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi.” Nàng biết ma ma muốn tốt cho nàng, nhưng nàng thật sự không thích mấy lời này.

Nàng tin tưởng phu quân của nàng, hắn nói không có nữ nhân khác, nàng tin hắn sẽ không có.

Tôn ma ma còn muốn nói, bị Mai Hương kéo lại. Bà thở dài, “Vậy được rồi, nương nương nghỉ ngơi đi, lão nô lui xuống.”

Đi ra cửa, sắc mặt Tôn ma ma ngưng trọng, ngồi ở ghế đá cạnh hành lang, sâu kín thở dài, “Ngươi nói xem, sao nương nương không hiểu nỗi khổ tâm của ta.”

Mai Hương đi tới, ngồi cạnh Tôn ma ma, nói: “Ma ma, thật ra nô tì thấy người có phần quá mức, Vương gia đối xử với tiểu thư rất tốt, hẳn là sẽ không làm chuyện có lỗi với tiểu thư.”

Tôn ma ma lắc đầu, “Đó là hiện tại. Ngươi đừng trách ta buồn lo vô cớ, về sau Vương gia lên làm Hoàng Thượng, nữ nhân trong cung, một đám đều không phải đèn cạn dầu, cho dù có Vương gia che chở, lấy tính tình của tiểu thư, sợ là phải chịu mệt nhiều. Trừ phi Vương gia không nghênh đón nữ nhân khác vào cung, nhưng ngươi nói xem, chuyện này có khả năng sao?”

Lời Tôn ma ma tuy không dễ nghe, nhưng xác thật có lý. Mai Hương không có lời nào để nói, ngẩng đầu nhìn trời, thật lâu sau mới thở dài nói: “Chuyện của sau này thì để sau này nói, lo lắng như vậy có ích gì đâu. Hơn nữa Vương phi là người có phúc khí, tương lai nhất định sẽ hạnh phúc.”

“Ai da, Bồ Tát phù hộ.”

...

Mộ Dung Hằng dẫn Minh Tâm tới thư phòng, vừa đi vào, Minh Tâm đã quỳ gối trước mặt Mộ Dung Hằng.

Mộ Dung Hằng ngẩn người, vội khom lưng đỡ nàng ấy, “Minh Tâm, đừng như vậy.”

Minh Tâm không chịu đứng dậy, khóc lóc nói, ‘Tứ ca ca, huynh nhìn vào ân tình hồi nhỏ muội cùng huynh lớn lên, buôn tha cho chàng ấy đi. Muội... muội bảo đảm, từ nay về sau, chàng ấy sẽ không tổn thương ai nữa.’

Mộ Dung Hằng nhìn nàng ấy, thật lâu chưa mở miệng.

Minh Tâm lại nói: “Muội biết, hiện tại huynh cũng đang rất đau khổ, muội không dám cầu xin huynh có thể tha thứ, nhưng nếu một mạng đổi một mạng, vậy thì lấy mạng của muội đi, muội nguyện ý chết thay chàng ấy.”

Mộ Dung Hằng nhìn dáng vẻ bi thương của Minh Tâm, không đành lòng, nâng nàng ấy dậy, nói: “Theo huynh được biết, hắn cũng không đối xử tốt với muội, từ bỏ mạng của mình, đáng giá sao?”

Minh Tâm lắc đầu, nói: “Không phải chàng ấy không tốt với muội, là chàng đáng thương, huynh có biết không? Tuy chàng ấy là Thái Tử, nhưng từ nhỏ đến lớn lại sống dưới cái bóng của huynh. Huynh văn tốt, võ cũng tốt, phụ hoàng và Hoàng Tổ mẫu đều thích huynh, ngay cả nhóm huynh đệ tỷ muội cũng thích huynh. Chàng ấy có sự kiêu ngạo cùng tự tôn, không cam lòng cả đời sống dưới bóng ma của huynh. Đương nhiên muội không lấy cớ thay chàng ấy, sai chính là sai. Chỉ là muội muốn nói với huynh, bản tính chàng ấy không xấu... Tứ ca ca, muội cầu xin huynh, trước mặt phụ hoàng, nói tốt vài câu về chàng ấy, vô luận thế nào, giúp chàng ấy bảo toàn một mạng, được không? Chàng ấy nợ huynh, muội trả thay cho chàng ấy.”

Mắt Minh Tâm đỏ bừng, đỏ hoe nhìn Mộ Dung Hằng, nước mắt lấp lánh.

Mộ Dung Hằng dời mắt, không nỡ nhìn nàng ấy.

“Tứ ca ca...”

“Huynh không hề muốn mạng của hắn.”

Minh Tâm ngẩn người, giật mình nhìn hắn.

Mộ Dung Hằng quay đầu, nhìn vào mắt Minh Tâm, “Muội nên cảm thấy may mắn, bởi vì Linh Lung chưa uống chén canh kia.”

Minh Tâm mở to hai mắt trong giây lát, “Ý của huynh là... Tứ Vương phi...”

“Nàng ấy không sao.”

“Cảm ơn trời đất!” Minh Tâm chắp tay trước ngực, rốt cuộc nước mắt cũng trào dâng.

Khương Linh Lung không chết, tuy Mộ Dung Tỳ phạm vào tội lớn, cũng không tới mức nhận án tử.

Minh Tâm quỳ xuống trước mặt Mộ Dung Hằng, Mộ Dung Hằng đỡ lấy nàng ấy, “Đừng quỳ, muội về đi, chuyện của đại ca cứ để cho huynh.”

“Tứ ca ca, cảm ơn huynh.”

“Đừng cảm tạ huynh. May là Lung Nhi không sao, nếu không huynh sẽ giết chết Mộ Dung Tỳ, cho dù Mộ Dung Tỳ có là phu quân của muội, huynh cũng sẽ không bỏ qua, kể cả muội, cùng hài tử của hai người.”

Minh Tâm nhìn hắn, môi run rẩy, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Muội hiểu, về sau chàng ấy sẽ không tổn thương ai nữa, muội bảo đảm.”

Mộ Dung Hằng gật đầu, “Đi thôi, huynh tiễn muội ra ngoài.”

...

Mộ Dung Tỳ ở thiên lao bốn ngày. Từ ngày đầu tiên vào đây, hắn vẫn luôn đợi lệnh chém đầu.

Hắn không sợ chết, chỉ là lúc sắp chết nhìn lại cuộc đời này, cảm thấy hối hận vì đã uổng phí suốt thời gian qua.

Cả đời này, hắn đạt được cái gì?

Quyền lợi, địa vị, tình thương của phụ thân?

Đều không có.

Rốt cuộc mấy năm qua hắn đạt được cái gì?

Mộ Dung Tỳ ngồi ở đầu tường, ánh mặt trời chiếu xuống. Hắn nhắm mắt lại, trong đầu óc hư không, bỗng nhiên nhớ tới đêm đại hôn của hắn với Minh Tâm.

Hắn còn nhớ rõ, trong nháy mắt khi mở tấm khăn voan ra, nàng đỏ mặt, dịu dàng gọi một tiếng ‘Phu quân’.

Minh Tâm rất đẹp, là nữ tử đẹp nhất hắn từng thấy. Nhưng khi đó hắn lầm tưởng nàng thích Mộ Dung Hằng, trong lòng có oán hận với nàng. Một đêm đó, hắn cũng đối xử với nàng không tốt. Thế cho nên một thời gian dài trôi qua, nàng cứ gặp hắn là sợ hãi.

Lại mở mắt ra, trong mắt Mộ Dung Tỳ lấp lóe ánh nước, hắn nhanh chóng chớp mắt, đôi mắt lại thanh tỉnh vài phần.

Hắn không sợ chết, nhưng lại luyến tiếc Minh Tâm, còn có hài tử của bọn họ.

“Thái Tử phi, người vào một lát rồi ra, đừng khiến bọn nô tài khó xử.”

“Yên tâm đi, bổn cung sẽ ra ngay.”

Mộ Dung Tỳ đang nghĩ tới Minh Tâm, đột nhiên nghe thấy giọng nói bên ngoài. Đôi mắt hắn sáng lên, theo bản năng mà nghiêng lỗ tai, cẩn thận nghe tiếng nói bên ngoài.

Có tiếng bước chân chậm rãi tới gần, một lúc sau, tiếng động hướng về phía này, thật sự thấy Minh Tâm từ bên ngoài đi vào.

Cả người Mộ Dung Tỳ thất thần, theo bản năng mà nhéo chặt lòng bàn tay. Lòng bàn tay đau đớn kéo hắn về hiện thực. Không phải mộng.

Minh Tâm vừa thấy hắn, nhanh chóng chạy tới cửa nhà lao, “Điện hạ!”

Nàng vừa thấy hắn, nước mắt cũng không nhịn được mà dâng lên.

Mộ Dung Tỳ đứng lên khỏi mặt đất, đi tới cửa. Ánh mắt sâu thẳm nhìn Minh Tâm, “Sao nàng lại tới đây? Phụ Hoàng biết không?”

Minh Tâm lắc đầu, nước mắt chảy dài.

Một ngục tốt đi tới, mở cửa nhà lao ra, “Thái Tử phi, người nói ngắn gọn, nô tài ở bên ngoài canh cho người.”

“Đa ta.” Minh Tâm đưa cho hắn ta một thỏi bạc, đối phương vội thu tiền lại, cùng mọi người lui ra ngoài.

Trong phòng giam chỉ còn hai người Minh Tâm và Mộ Dung Tỳ.

Minh Tâm khom người vào nhà giam, nàng nắm tay Mộ Dung Tỳ, nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, đau lòng tới mức nước mắt không ngừng rơi, “Mới có mấy ngày mà đã thành như vậy.”

Mộ Dung Tỳ sâu thẳm nhìn nàng, nói: “Nàng cũng thế.”

Minh Tâm lắc đầu, đỡ Mộ Dung Tỳ ngồi xuống. Mới vừa ngồi, ấn đường liền nhăn lại, “Phiến đá này cũng quá cứng rồi, bọn họ không mang nệm cho chàng sao?”

Mộ Dung Tỳ bật cười, nhìn nàng, nói: “Ta là phạm nhân, đâu còn là chủ vị Đông Cung nữa.”

Minh Tâm không cao hứng, nói: “Chờ lát nữa ta sai người mang chăn tới đây, ở chỗ này mấy ngày, cũng đừng để ảnh hưởng cơ thể.”

Mộ Dung Tỳ nói: “Không vội, ta ở chỗ này cũng được mấy ngày rồi.”

Minh Tâm ngẫm nghĩ, cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, hẳn mấy ngày nữa là có thể ra ngoài.”

“Ra ngoài?” Mộ Dung Tỳ trố mắt nhìn Minh Tâm, cười khẽ nói: “Minh Tâm, nàng cảm thấy ta còn khả năng ra ngoài sao? Tội của ta... là tử tội.”

Trong mắt Mộ Dung Tỳ không có sợ hãi, chỉ là lúc nhìn sang Minh Tâm, trong mắt có chút tiếc nuối, Hắn không nhịn được, ôm nàng vào ngực, nói: “Minh Tâm, đời này Mộ Dung Tỳ ta chưa hối hận điều gì, hối hận duy nhất, là cưới nàng.”

“Điện hạ...”

“Nàng nghe ta nói đã.”

Minh Tâm ngẩng đầu khỏi lồng ngực Mộ Dung Tỳ, nhìn hắn.

Mộ Dung Tỳ nói tiếp: “Trước kia ta hiểu lầm nàng và lão Tứ, phát tiết hết nỗi hận thù với lão Tứ lên người nàng. Nàng gả cho ta đã nhiều năm, ta lại chưa từng đối xử tử tế với nàng.”

Giọng Mộ Dung Tỳ có vài phần nghẹn ngào, hắn ngưng lại một lúc, lúc sau mới nói: “Minh Tâm, nàng đã chịu ủy khuất suốt những năm qua. Kiếp này sợ là ta không thể đền bù cho nàng, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ tới tìm nàng, nhất định yêu thương nàng. Ta...”

“Điện hạ, đừng nói nữa!” Minh Tâm không nhịn được, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, “Điện hạ, ta không cần kiếp sau. Chàng muốn đền bù cho ta, hãy dùng nửa đời sau mà đền bù.”

“Ta cũng muốn vậy, nhưng...”

Minh Tâm lắc đầu, nói: “Điện hạ, sự tình không nghiêm trọng như vậy. Hai ngày trước ta tới gặp Tứ ca, huynh ấy đã đáp ứng với ta, sẽ cầu tình với phụ hoàng.”

Mộ Dung Tỳ nhíu mày, “Lão Tứ?” Hắn ngây ngốc một lát, sau đó cười chua xót, “Sao có thể? Ta giết người mà hắn yêu nhất, cùng hài tử chưa kịp chào đời của hắn, sao hắn có thể bỏ qua cho ta?”

“Tứ vương phi chưa chết!”

Không khí im lặng trong giây lát.

Cả người Mộ Dung Tỳ cứng đờ, khó tin nhìn Minh Tâm, “Nàng nói gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.