Mỗi Ngày Rời Giưởng Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án

Chương 3: Chương 3




Edit: Phong Lữ

Du Long kiếm sở dĩ xưng là Du Long kiếm, vì nó có khí thế phá núi tách biển. Kỷ Thanh Trạch phi thân nhảy lên, bạch y bay bay, trường kiếm phá không mà tới. Nếu là kiếm khách tầm thường, kiếm ở trong tay, kiếm theo người động, thứ cần đối phó thực sự vẫn là người cầm kiếm. Nhưng trường kiếm trong tay Kỷ Thanh Trạch lại như du long xuất thế, kiếm lôi kéo người chuyển động, khiến trong mắt người khác chỉ thấy được hàn quang bắn ra bốn phía kiếm, mà không nhìn thấy người cầm kiếm.

Cao Hiên Thần lập tức rút Thanh Tuyết kiếm ra nghênh chiến, nhưng mà hắn chỉ là chọt vào mũi kiếm Kỷ Thanh Trạch chệch ra rồi lui ngay, không hề có ý đối đầu trực diện.

Kỷ Thanh Trạch sao có thể bỏ qua cho hắn, lần thứ hai ép lên. Cao Hiên Thần giở lại trò cũ, chỉ thủ chứ không tấn công, tránh kiếm Kỷ Thanh Trạch rồi chạy. Thanh Tuyết kiếm của hắn vốn là một danh kiếm, mà kiếm trong tay Kỷ Thanh Trạch là một thanh kiếm bình thường. Chiếm lợi thế ở binh khí, Cao Hiên Thần vốn có thể liều với Kỷ Thanh Trạch, nhưng hắn lại không hề có ý định này. Thoáng cái giữa hai người đã qua ba chiêu, Cao Hiên Thần chỉ mới ra một chiêu “Chọt”, đã cùng Kỷ Thanh Trạch không phân cao thấp. Nói đúng hơn, không phân cao thấp cũng chỉ là chưa phân thắng bại, Kỷ Thanh Trạch đã dùng ba chiêu kiếm pháp, hắn lại dựa vào một chiêu áp chế đối thủ, ở trong mắt người khác mà nói, hắn đánh rất thành thạo điêu luyện, nhỉnh hơn một bậc.

Chỉ có Cao Hiên Thần tự biết, hắn không phải cố ý lo phòng thủ, hắn là không dám nhận chiêu kiếm của Kỷ Thanh Trạch. Hắn một thân nội lực mất hết, nếu hắn không hiểu rõ kiếm pháp của Kỷ Thanh Trạch, hắn tuyệt đối không thể chiếm được lợi thế như vậy.

Mấy chiêu qua đi, Kỷ Thanh Trạch loé ra một tia kinh ngạc trong mắt. Luận trình độ võ học, trong các đệ tử trẻ tuổi y đã là kiệt xuất, y trời sinh đã có căn cơ tốt, lại được học Kỷ gia Du Long kiếm cùng Thanh Trúc môn Thanh trúc thân pháp, tuy không nói biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, nhưng ít nhất nếu y thua, y cũng có thể thua một cách rõ ràng, biết mình thua ở điểm nào. Nhưng bây giờ, y đã ra mấy chiêu, thế mà ngay cả cơ sở võ học của đối phương cũng thăm dò không tới. Y không biết Cao Hiên Thần nội lực bao nhiêu, không biết đường kiếm Cao Hiên Thần thế nào. Đối thủ lại có thể dự liệu được kiếm của y sẽ đâm tới từ hướng nào, vậy chỉ có hai khả năng —— hoặc là đối thủ cực kỳ biết rõ y, hoặc là trình độ võ học của đối thủ đã đến đặt tới đỉnh cao.

Y lên đài, đương nhiên là bởi vì hận ma giáo thấu xương, nhưng y cũng hiểu rõ Cao Hiên Thần dám độc thân mạo hiểm, cũng không phải muốn tìm cái chết. Bởi vậy y mặc dù không nói lời nào liền động thủ, từng chiêu từng thức cũng không đâm vào chỗ hiểm của đối phương, chỉ muốn trước tiên thăm dò tìm hiểu cơ sở võ học đối phương, giờ lại đánh thành cục diện như thế, y hơi đắn đo, đột nhiên nghĩ ra một kế.

Kỷ Thanh Trạch đâm một kiếm tới, Cao Hiên Thần vẫn lấy bất biến ứng vạn biến, nhưng không ngờ Kỷ Thanh Trạch đột nhiên thay đổi hệ thống chiêu thức, trường kiếm chấn động, đả xà tùy côn, quấn lấy Thanh Tuyết kiếm đâm tới bàn tay Cao Hiên Thần, đúng là muốn hắn vội quăng kiếm!

Cao Hiên Thần tự báo thân phận, lộ diện tại đại hội võ lâm, nếu còn chưa nói hai câu liền bị người đánh rớt kiếm trong tay, từ nay về sau Thiên Ninh giáo cùng giáo chủ là hắn cũng chẳng còn mặt mũi gì trên giang hồ. Tay trái hắn vẫn luôn giấu tại bên người không nhúc nhích đột nhiên giương lên, dưới đài lập tức có người nhắc nhở: “Cẩn thận ám khí!”

Kỷ Thanh Trạch mắt nhìn bát phương tai nghe lục lộ, làm sao không chú ý không tới động tác nhỏ của Cao Hiên Thần, lập tức nghiêng người né tránh. Khi lòng bàn tay Cao Hiên Thần vừa mở, trong tay chẳng có cái gì cả, chỉ là một hư chiêu. Nhưng mà này hư chiêu cũng rất hữu hiệu, Kỷ Thanh Trạch thu tay lại, hắn lập tức giải vây, không còn dám chiến, đã lui ra hai bên đối diện.

Dưới đài có người mắng: “Vô liêm sỉ!”

Mấy chiêu nhanh chóng qua đi, nhóm anh hùng hào kiệt vừa nãy còn mờ mịt rốt c đều phục hồi tinh thần lại. Lại có một thiếu nữ mặc áo tím phi thân lên đài, vung trường đao trong tay qua, giọng căm hận nói: “Ma giáo yêu nhân, nạp mạng đi!”

Đoàn người vì biến cố này đột nhiên xuất hiện mà sôi trào, các trưởng giả còn thận trọng, người trẻ tuổi người nào người nấy lại nóng nảy bất an. Tiếng leeng keeng của binh khí rút ra khỏi vỏ vang lên liên tục, các thiếu niên vọt tới đài cao. Nhưng đài quá nhỏ, nếu mấy chục người tất cả đều bay lên, khi đó đài cao ắt hẳn sẽ sập.

Cao Hiên Thần quét mắt qua hết thảy, đối phương đều mang hận ý đầy ánh mắt. Trong những người này hầu hết là những gương mặt quen thuộc, là các bạn học của hắn ở Thiên hạ bàn luậnvõ đường trong năm năm. Lúc này lập trường đối lập, trong mắt những người này, hắn thành ác đồ “Sát hại” lão sư và bạn bè bọn họ, những người này đã coi hắn là kẻ thù không đội trời chung.

Cũng không rõ nếu bọn họ biết hắn chính là người đồng môn bị “Sát hại” kia, những người này là sẽ vui mừng hay là phẫn nộ đây.

“Này này này!” Cao Hiên Thần nói, “Được lắm! Võ lâm chính đạo cái gì chứ, hệt như đánh nhau với bọn tiểu hài tử, các ngươi lấy đông hiếp ít có biết xấu hổ không?!”

Kỷ Thanh Trạch: “…”

Sau khi bị một chiêu giả lừa đảo, y lại một lần nữa kinh ngạc vì sự vô liêm sỉ của Cao Hiên Thần. Một giáo chủ ma giáo chạy đến đại hội võ lâm diễu võ dương oai, lại đi mắng người khác lấy đông hiếp ít không biết xấu hổ?!

Thiếu nữ mặc áo tím lên đài khi nãy vẫn không chịu thua, múa đao muốn tấn công, Cao Hiên Thần lập tức nói: ” Mạng của những hài tử luận võ đường kia, các ngươi còn cần hay không?!”

Thiếu nữ mặc áo tím đao đột nhiên dừng trên không trung, các thiếu niên ở dưới đài cũng rục rịch bị chấn động rồi.

Lúc này Cao Hiên Thần mới thở phào nhẹ nhõm. Đừng nói nội lực của hắn mất hết, cho dù nội lực của hắn vẫn còn cũng không thể vượt qua cả trăm người bao vây. Hắn tới nơi này không phải để đánh nhau. Dựa theo kế hoạch ban đầu của hắn, lời đầu tiên hắn sẽ nêu lên thân phận, khiến bọn danh môn chính đạo chấn động thiệt lớn. Trong tay hắn có con tin, những người này chắc chắn không dám manh động, hắn sẽ lại vung nước bọt thóa mạ những người này một trận, chấn động càng thêm chấn động. Cuối cùng nói ra mục đích hắn đến, nhất định có thể khiến những người này chấn động đến mức một hồn thăng thiên hai hồn ở lại. Nhưng không ngờ hắn lời gì cũng chưa kịp nói, còn mém bị người ta đánh xuống đài. Kỷ Thanh Trạch vẫn luôn luôn chững chạc nhất giờ lại thành kẻ thiếu thận trọng nhất. Thật không hiểu nổi một năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng vẫn là lão nhân gia cẩn thận hơn, Ngư Vạn Tiếu mặt đen lại nói: “Ngươi là Cao Hiên Thần? Ma giáo giáo chủ?”

Cao Hiên Thần ngẩng đầu ưỡn ngực, nhưng đang tiếp nhận vinh quang lớn lao và tán dương: “Là ta!”

“Mười hai danh thiếu Luận võ đường năm nay hiện đang ở nơi nào?!”

“Xuất Tụ sơn, Thiên Ninh giáo.”

“Giao bọn họ ra đây!”

Cao Hiên Thần cười: “Thật biết điều nhỉ, sao ngươi không hỏi một chút xem ta muốn làm gì?”

Ngư Vạn Tiếu đương nhiên biết Cao Hiên Thần ép buộc con tin nhất định có mục đích, chẳng qua là trước mặt võ lâm đồng đạo hắn không thể nào hỏi như vậy, nếu vậy chẳng khác gì bọn họ sợ ma giáo. Cho nên hắn cũng chỉ có thể cứng rắn chống đỡ khí thế, không ra điều kiện, mở miệng liền muốn Cao Hiên Thần thả người, thậm chí ngay cả một câu “Ngươi thả bọn họ ta lưu ngươi một con đường sống” cũng không dám nói.

Cao Hiên Thần nói: “Yên tâm đi, mười hai người thiếu niên kia bây giờ ở Xuất Tụ sơn rất tốt, có ăn có uống, vui vẻ lắm. Ta bắt bọn họ tới Xuất Tụ sơn, chỉ muốn trao đổi với các ngươi một người —— hoặc là mấy người. Các ngươi giao người, ta lập tức thả người.”

Ngư Vạn Tiếu bật thốt lên: “Người nào?”

Cao Hiên Thần cười lạnh nói: “Hung thủ sát hại Tạ Lê và Hàn Dục Trừng!”

Lời vừa nói ra, dưới đài nhất thời xôn xao! Thiên hạ luận võ đường thầy trò bị hại, đây là đại sự chấn động võ lâm, người trong cả thiên hạ đều biết, Tạ Lê cùng Hàn Dục Trừng chính là bị ma giáo yêu nhân làm hại, nhưng bây giờ ma giáo giáo chủ đứng ở trên đài cao, nói muốn bọn họ giao ra hung thủ?!

Đồng tử Kỷ Thanh Trạch đột nhiên co rút lại, thân thể chấn động, trường kiếm suýt nữa rơi xuống đất.

Ngư Vạn Tiếu nói: “Ngươi nói cái gì?! Hàn Dục Trừng cùng Tạ Lê chẳng lẽ không phải bị ma giáo các ngươi làm hại?!”

Cao Hiên Thần thầm nghĩ các ngươi mẹ nó đúng là chó má, Hàn Dục Trừng chính là lão tử, lão tử chính là Hàn Dục Trừng, chuyện lão tử tự giết chính mình, để mình chịu thiệt vậy mà cũng nghĩ cho ra được! Hắn nói: ” Thiên Ninh giáo bọn ta tuy rằng không giống các ngươi – những kẻ miệng đầy nhân nghĩa đạo đức. Nhưng chuyện bọn ta làm, bọn ta nhận. Chuyện bọn ta chưa từng làm, các người cũng đừng mong đổ tiếng thối sang đây. Những chuyện giết người cướp của các ngươi vừa nói, ngoại trừ chuyện mười hai hài tử đúng là bị ta mang đi, những chuyện khác đều là do kẻ hèn nào đó có gan làm không có gan nhận, lại đổ qua cho bọn ta!”

Dưới đài lần thứ hai ồ lên.

Trong đám người có một ông già đi ra, là thiên hạ luận võ đường đường chủ Từ Quế Cư. Từ Quế Cư nói: “Không phải là các ngươi?! Vậy ngươi nói hung thủ là ai?”

“Không biết.” Cao Hiên Thần nói: “Bổn giáo chủ tự mình đến đây, chính là muốn bắt tên hung thủ hèn nhát kia, để đám ngụy quân tử các người ngàn đao bầm thây hắn, dùng máu chó của hắn để đánh bóng danh hiệu ngu muội của các người!”

“Ngươi dựa vào cái gì nói không phải do các ngươi làm?”

“Dựa vào việc bổn giáo chủ hiện tại đang đứng ở đây. Nói không phải bọn ta làm là không phải bọn ta làm!”

Toàn trường ồ lên, sau đó lâm vào yên lặng. Phàm là người trong giang hồ, thời điểm mới ra đời nhất định đều từng được lão sư giáo huấn, nói cho bọn họ biết lời của ma giáo yêu nhân nói một chữ cũng không thể tin. Bọn họ đều muốn không tin, không thể tin. Nhưng Cao Hiên Thần lại tự mình lộ diện, nói năng vô cùng khí phách, rõ ràng chứng cớ gì cũng không có, nhưng lại khiến người khác không nhịn được muốn tin hắn.

Lại có người mở miệng, nhưng lời lẽ lại không đủ khí thế: “Ma giáo các ngươi yêu đồ mấy ngàn người, coi như không phải ngươi tự mình đã hạ thủ, làm sao ngươi biết không phải là một trong số đó…”

“Ta biết chứ.” Cao Hiên Thần trực tiếp cắt ngang, “Ngươi biết thế nào là giáo chủ chứ? À, ngươi chưa từng làm, đương ngươi không biết rồi.”

Mọi người: “…”

Người vừa nói kia còn chưa hết hi vọng, ngữ khí yếu hơn một chút: “Ngươi, ngươi kế vị vẫn chưa tới một năm, ngươi…”

“Không tới một năm ta cũng là giáo chủ!”

Toàn hội trường lần thứ nữa lại yên tĩnh. Mọi người vắt hết óc tìm kiếm ý phản bác hắn, lại lâm vào một trận hoảng hốt. Rất nhiều người sớm thành thói quen cho rằng chuyện gì ác độc cũng là do ma giáo, nếu như ở ven đường thấy được một bộ thi thể không biết hung thủ, chỉ cần nghĩ “A, nhất định là ma giáo yêu nhân đã hạ thủ”, có thể bớt đi không ít phiền phức và nghi kỵ. Nhưng bây giờ, nếu như không phải ma giáo làm, hung thủ rốt cuộc là ai? Biết đâu lại là kẻ nào đó ra vẻ đạo mạo đại hiệp, đang đứng ở bên cạnh mình…

“Tại sao?” Kỷ Thanh Trạch im lặng một lúc lâu rốt cuộc đã lên tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm Cao Hiên Thần, “Tại sao ngươi muốn điều tra hung thủ? Tại sao lại là chuyện này?”

Trên giang hồ, một ngày không biết có bao nhiêu người chết, có không biết bao nhiêu chuyện xấu lớn nhỏ đổ trên đầu Thiên Ninh giáo. Mà Cao Hiên Thần thân là người quan trọng nhất ma giáo, lại cố tình vì chuyện này, không tiếc độc thân mạo hiểm, đưa chính mình vào cảnh tứ cố vô thân tới trước mũi kiếm mọi người. Hắn rốt cuộc có mưu đồ gì?

Cao Hiên Thần rũ mắt trầm mặc chốc lát, rồi bày ra một khuôn mặt tươi cười lẫm liệt: “Vì bổn giáo chủ cao hứng.”

Kỷ Thanh Trạch: “…” Y cũng không nói được vừa nãy trong nháy mắt đó, trong lòng y mơ hồ mong đợi cái gì, sợ sệt cái gì. Nhưng bây giờ, trái tim y lại bay về hố sâu, lại trở về với sự mờ mịt, tuyệt vọng hắn đối mặt trong một năm này.

Ngư Vạn Tiếu nói: “Ngươi nói không phải là ma giáo các ngươi làm, còn nói ngươi không biết hung thủ, rồi lại bắt chúng ta giao ra hung thủ đổi mười hai hài tử, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

“Điều tra chứ.” Cao Hiên Thần nói chuyện đương nhiên, “Ta không hiểu danh môn chính phái các ngươi thường ngày sống thế nào. Vụ án xảy ra chỉ cần nói một câu ‘Ma giáo làm’’ là xong hết mọi chuyện? Ngược lại ở Thiên Ninh giáo bọn ta, xảy ra chuyện gì, đào ba thước đất cũng phải tìm ra kẻ phạm tội!”

Ngư lão đầu tử bị hắn phản bác đủ tàn nhẫn, mặt lúc trắng lúc xanh, cơ thịt đầy người thiếu chút phá tan y phục. Hắn cưỡng chế cơn giận, nói: “Điều tra thế nào?”

“Nên điều tra thế nào thì điều tra thế ấy, ta tự mình đến điều tra! Nếu muốn chuộc mười hai hài tử kia, kẻ giết người phóng hỏa nếu ở đây lập tức ra nhận, thức thời mau chạy ra đây nhận, ta sẽ cho ngươi toàn thây! Không thức thời cũng không sao, bên trong diêm vương điện đã lưu tên ngươi rồi!”

Rốt cục có người ra phản đối. Thập Tam tông tông chủ Lục Mã nói: “Mọi người chớ bị ma giáo yêu nhân này lừa! Vụ án của chúng ta, làm sao có thể làm cho ma giáo yêu nhân nhúng tay! Bọn họ giết hại không ít đồng liêu chúng ta, bây giờ chúng ta phát lời thề đâm chết yêu nhân ở đây đi, quyết không thể thả hắn còn sống rời đi!”

Lại có mấy người tán thành.

Cao Hiên Thần lạnh lùng nói: “Lục Mã, giáo chủ lần này ta tự thân xuất mã, người đều ở nơi này, ngươi lại gấp gáp muốn giết ta diệt khẩu. Ngươi đang sợ cái gì? Là sợ ta tra án tra được ra tên ngươi? Hay là sợ ta phanh phui quan hệ không muốn cho ai biết của ngươi với ma giáo?”

Lục Mã mặt trướng đến đỏ bừng, rút ra trường đao muốn xông lên: “Ngươi ngậm máu phun người!” Nhưng hắn còn chưa lên đài, liền bị một người thiếu niên cản lại.

“Lục Tông chủ, hắn nói có lý.” Cùng xuất thân ở thiên hạ luận võ đường – Thẩm Phi Kỳ – nói: “Dục Trừng cùng Tạ sư phụ chết không minh bạch, chúng ta không thể cứ như vậy mơ hồ cho qua.”

Lục Mã tức giận đến phát run: “Ngươi! Ngươi!”

Cao Hiên Thần liền quét về phía mấy người vừa mới phụ họa: “Hoàng chưởng môn, con trai của ngươi bị các bạn cùng học của hắn đặt cho biệt danh là Nê Ba, ngươi có biết không?”

Sắc mặt Hoàng chưởng môn trắng nhợt.

“Lưu môn chủ, à đúng rồi, trong mười hai hài tử kia không có công tử nhà ngươi. Có phải ngươi có thù oán với nhà nào trong mười hai nhà ấy, muốn mượn đao giết người, hận không thể để ta nhanh chóng giết con tin à?”

Lưu môn chủ giận dữ trách cứ: “Nói hưu nói vượn! Gây xích mích ly gián!”

Cao Hiên Thần chính là đang khích bác ly gián, hơn nữa hắn chọn cách quang minh chính đại. Bọn chính đạo nhân sĩ này bị người khác nắm nhược điểm còn muốn tiếu lý tàng đao quanh co lòng vòng, hắn cũng không muốn tốn hơi như vậy. Sao lại gọi là ma giáo? Muốn làm cái gì làm cái đó, muốn nói cái gì nói cái đó, đó mới chính là yêu nhân.

Từ Quế Cư cũng phi thân lên đài, dương tay ngăn lại trận tranh chấp. Hắn trầm giọng nói: “Hàn Dục Trừng và Tạ Lê là đệ tử và võ sư của thiên hạ luận võ đường ta, sự tình tuy rằng không phải phát sinh ở trong luận võ đường, nhưng đến cùng cũng không khỏi quan hệ tới luận võ đường. Ta thân là thiên hạ luận võ đường đường chủ, thỉnh chư vị anh hùng nể mặt mà nghe ta nói một lời.”

Từ Quế Cư thân phận đặc thù, phàm là có danh phận từng ở trên Thiên hạ luận võ đường đều tính là đệ tử của hắn, bởi vậy hắn nói chuyện cũng có chút phân lượng, trận ồn ào nhất thời an tĩnh đi không ít.

“Cao… Giáo chủ.” Vì phân rõ lập trường, hắn vốn cũng nên dùng xưng hô phỉ báng với Cao Hiên Thần, nhưng mà hắn chung quy vẫn chọn xưng giáo chủ. Hắn lạnh lùng nói: “Vụ án Hàn Dục Trừng cùng Tạ Lê, e rằng quả thật có chút kỳ lạ. Có lẽ ngươi biết chút gì đó mà chúng ta không biết, nhưng không chịu nói ra. Ngươi muốn điều tra, chúng ta cũng nên điều tra. Ta cả gan làm chủ chuyện này, đưa ra ba yêu cầu, cũng cho chư vị anh hùng làm chứng, xem phương pháp này có được hay không.”

Cao Hiên Thần nói: “Nói nghe một chút.

Thứ nhất, chúng ta nhất định phải bảo đảm mười hai hài tử bình an vô sự; thứ hai, thân phận ngươi đặc thù, chúng ta tuyệt đối không thể phóng túng ngươi tùy ý làm bậy. Chúng ta phái người đồng thời tra án cùng ngươi, kiềm chế lẫn nhau; thứ ba, từ xưa chính tà bất lưỡng lập, chúng ta không thể nghe ngươi nói suôn đã tin ngươi. Chúng ta nhất định phải có nhược điểm của ngươi ở trong tay mới được. Ngoại trừ ba việc này, trong lúc tra án, chúng ta có thể tạm thời gác lại thù hận với ma giáo, một khi vu án đã rõ ràng chân tướng, bên nào về bên đó, chuyện phạt ma bắt buộc phải làm.”

Cao Hiên Thần nói: “Ngươi muốn nhược điểm gì ở ta?

Ánh mắt Từ Quế Cư sâu xa, chuyển hướng tới Kỷ Bách Vũ và Khương Uyển Tình đứng ở dưới đài: “Kỷ môn chủ, Tôn phu nhân am hiểu dùng độc, không biết có thể dùng loại độc cần thuốc giải đúng hạn dùng áp chế độc tính, chờ sự tình giải quyết xong cũng có thể giải độc không?”

Kỷ Bách Vũ, Khương Uyển Tình, Kỷ Chính Trường, một nhà ba người đồng thời đổi sắc mặt.

Kỷ Bách Vũ là phụ thân của Kỷ Thanh Trạch, Khương Uyển Tình không phải mẫu thân Kỷ Thanh Trạch. Nam Long Du Long kiếm truyền tới thế hệ Kỷ Bách Vũ này, đã có dấu hiệu suy yếu. Khi Kỷ Bách Vũ còn bé thân thể yếu, không giỏi luyện kiếm, gia chủ Kỷ gia lúc đó vì bảo vệ địa vị giang hồ, lựa chọn thông gia cùng Thanh Trúc môn, để Kỷ Bách Vũ cưới con gái môn chủ Thanh Trúc môn Du Nhược Nam. Thanh Trúc môn cũng là một môn phái thế lực khá lớn trên giang hồ, nổi danh nhất là thanh trúc tâm pháp và thân pháp. Du Nhược Nam kia dù là nữ nhi, nhưng nghe đâu trình độ võ học của nàng đã vượt qua huynh trưởng Du Tùy Phong. Nếu như nàng không phải thân con gái, chắc chắn đã thừa kế vị trí gia chủ. Sau khi nàng gả tới Kỷ gia, chữa khỏi bệnh tật cho Kỷ Bách Vũ, càng ổn định địa vị Nam Long của Kỷ gia.

Mười lăm năm trước, chính đạo đại chiến chinh phạt ma giáo, Du Nhược Nam cũng tham dự. Nàng bất hạnh chết trong đại chiến đó, để lại con trai độc nhất tuổi còn quá nhỏ là Kỷ Thanh Trạch. Kỷ Bách Vũ kia lại là một con sói vô ơn, sau khi Du Nhược Nam qua đời không tới mấy năm, hắn đã tái giá với Khương Uyển Tình, hơn nữa mang vào cửa còn không chỉ là một, mà là hai người—— Khương Uyển Tình mang theo Kỷ Chính Trường đi vào cửa.

Vị Kỷ Bách Vũ tái giá này vốn là y nữ, y độc bất phân, nàng thể chất nhu nhược, không thể vũ đao lộng thương, nhưng lại là một cao thủ hạ độc. Nhưng mà những cao thủ tự xưng là chính đạo từ trước đến giờ coi độc thuật là bàng môn tà đạo, không thế nào lọt nổi vào mắt xanh. Vả lại Kỷ Bách Vũ thú thê tái giá, chuyện không chân chính, Nam Long Kỷ gia bởi vậy gặp không ít người lên án. Giờ khắc này Từ Quế Cư trước mặt mọi người điểm tên Kỷ Bách Vũ cùng Khương Uyển Tình, có phải hắt nước bẩn bọn họ hay không cũng chỉ có Từ Quế Cư tự biết.

Nhắc tới chuyện Kỷ gia, Cao Hiên Thần nhanh chóng liếc mắt qua Kỷ Thanh Trạch một cái, chỉ thấy y mặt không thay đổi đứng ở nơi đó, như không có quan hệ gì với y.

Trong lúc mọi người chú ý, cuối cùng Khương Uyển Tình vẫn là gật đầu một cái: “Ta… Thử xem.”

Từ Quế Cư đưa ánh mắt trở lại trên người Cao Hiên Thần. Cao Hiên Thần lại vô cùng hào phóng: “Hạ độc có đúng không, được! Nam Long, người nhà họ Kỷ, cũng có danh tính không tệ. Nhỡ như lượng độc dùng khống chế không tốt, không nói tới mấy ngàn giáo đồ bọn ta xúc động ra sao, người khắp thiên hạ đều sẽ biết Kỷ phu nhân là độc phụ tâm địa rắn rết, vậy coi như cũng thú vị.”

Sắc mặt Khương Uyển Tình càng khó coi hơn.

Người có thâm thù đại oán với ma giáo, thấy Cao Hiên Thần đáp ứng sảng khoái như vậy, lại bắt đầu được voi đòi tiên mà kêu gào: “Hắn muốn nhúng tay vào chuyện chính đạo chúng ta, bắt hắn để lại một cánh tay rồi hẳn nói!”

“Được!” Cao Hiên Thần đáp ứng rất thoải mái như trước, ánh mắt trào phúng đảo qua, “Một cánh tay hai cái chân, các ngươi muốn sao xuống thế nào cũng được. Nhưng mà ta như thế nào trở về Xuất Tụ sơn, thì mười hai hài tử sẽ trở ra như vậy, tất cả đừng hòng còn ai lành lặn.”

Người kêu gào kia chỉ có thể ôm hận im miệng.

Giáo chủ ma giáo hiện thân tại đại hội võ lâm, còn muốn đích thân tra án, điều này thực sự là một việc lớn. Ở đây có mấy trăm người, đương nhiên sẽ có người đồng ý có người phản đối mãnh liệt, chuyện đại hội võ lâm vốn muốn thương nghị đã không có cách nào tiến hành tiếp, ngay cả việc này cũng không thể thuyết phục hàng trăm nghìn anh hùng cùng thống nhất. Cuối cùng mấy đại gia chủ tụ lại cùng nhau thương lượng một chút, vội vã kết thúc đại hội võ lâm, Cao Hiên Thần cũng bị bắt xuống, chờ bọn hắn đưa ra kết quả cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.