Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn

Chương 10: Chương 10: Cùng nhau xem phim




Mễ Lạp tỉnh lại trong tiếng chuông báo thức, nhìn màn hình máy tính tối thui, cô vươn người một cái rồi tính tiền rời đi.

Mới ra khỏi quán internet đã nhận được điện thoại của Đoàn Tiểu Vũ, hẹn cô đi xem nhà.

Lần trước nghe theo lời khuyên của Mễ Lạp, cô tạm thời không kể chuyện trúng số cho người khác biết, cũng không từ chức, vẫn duy trì cuộc sống bình thường.

Đoàn Tiểu Vũ định mua một căn nhà gần chỗ Mễ Lạp, dĩ nhiên Mễ Lạp rất đón chào, đúng lúc bên này mới xây vài tòa cao ốc khá tốt, giá cả cũng rất phải chăng.

“Tớ khuyên cậu nên mua một căn hộ để ở, mua thêm hai căn nhà trọ để cho thuê.” Mễ Lạp tư vấn, “Tớ đoán trong vài năm tới khu nội thành này sẽ là trung tâm phát triển, giá nhà đất sẽ tăng cao.”

Đoàn Tiểu Vũ dắt tay cô, ngoan ngoãn gật đầu: “Được, tất cả đều nghe theo cậu.”

Mễ Lạp dắt cô nàng đến trung tâm bán cao ốc, xem lần lượt hơn chục dãy căn hộ, cuối cùng chọn một căn rộng 145 mét vuông, sau đó mua hai căn nhà trọ quanh thành phố, tính tổng hết các khoản riêng lẻ lại thì tốn khoảng hơn bốn triệu.

Số tiền này là tài sản có được một cách bất ngờ, nên Đoàn Tiểu Vũ cà thẻ chẳng chút nương tay.

Lúc làm xong thủ tục đã hơn 5 giờ chiều, Đoàn Tiểu Vũ đang muốn mời Mễ Lạp ăn cơm, nhưng vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.

Mễ Lạp nhận ra sự bất thường của cô, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, đang ôm một cô gái ăn mặc thời thượng, trang điểm lộng lẫy, vừa nói vừa cười bước vào trung tâm bán cao ốc.

Nếu Mễ Lạp nhìn không lầm, thì người đàn ông này chính là bạn trai của Tiểu Vũ – Cao Vĩnh Lương.

Mễ Lạp quay đầu lại nhìn Đoàn Tiểu Vũ, mặt cô lúc này tái nhợt, đôi mắt thẫn thờ.

“Tiểu Vũ?” Cao Vĩnh Lương cũng nhận ra Đoàn Tiểu Vũ, biểu cảm hơi thay đổi, nhưng ngay sau đó trở lại bình thường.

“Vĩnh Lương, hai cô này là?” Cô gái trong lòng Cao Vĩnh Lương đánh giá Mễ Lạp và Đoàn Tiểu Vũ từ trên xuống dưới.

“Họ là bạn của anh, Đoàn Tiểu Vũ, Mễ Lạp.” Cao Vĩnh Lương giả vờ bình tĩnh, giới thiệu, “Đây là Vương tiểu thư – Vương Tâm Di, là thư kí của tổng giám đốc công ti Thuận Dương.”

Hắn nhấn mạnh bốn chữ “công ti Thuận Dương”, ầm thầm nhắc nhở hai người không nên nói chuyện lung tung.

Thuận Dương là công ti con của tập đoàn Hoàn Thành, cũng là khách hàng lớn nhất hiện nay của công ti quảng cáo mà Đoàn Tiểu Vũ đang theo làm, nền tảng hùng hậu, thế lực khổng lồ, không phải là một công ti con thông thường có thể đắc tội.

“Chào hai người.” Vương Tâm Di giơ tay một cách chuyên nghiệp về phía họ.

Mắt Đoàn Tiểu Vũ đỏ hoe, nhìn Cao Vĩnh Lương, cô cố nhịn xuống, đang chuẩn bị giơ tay ra, Mễ Lạp đã đi trước một bước.

Cô nắm lấy tay của Vương Tâm Di, mỉm cười nói: “Hai người trông thật xứng đôi.” Một là tiểu tam, một là tiểu bạch kiểm*, tra nam tiện nữ không chê vào đâu được.

*Tiểu tam: kẻ thứ ba xen vào chuyện tình cảm của người khác.

*Tiểu bạch kiểm: dùng để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai. Một nghĩa khác là chỉ con trai ham tiền.

Cái cô Vương Tâm Di này, Mễ Lạp cũng vừa mới biết. Cô ả không chỉ là thư kí tổng giám đốc, mà còn là tình nhân của tổng giám đốc, sống ở tiểu khu gần Thanh Vi gia viên. Tổng giám đốc của công ti Thuận Dương gần sáu mươi tuổi, tuần nào cũng qua đêm nhà cô này vài lần, hai người tình chàng ý thiếp, không coi ai ra gì.

Cao Vĩnh Lương chỉ là một nhân viên quèn, móc nối với tình nhân của kẻ khác, rõ ràng chẳng phải thứ tình yêu đích thực gì.

“Ha ha, cảm ơn.” Vương Tâm Di ôm lấy cánh tay của Cao Vĩnh Lương, cười bẽn lẽn.

Khóe miệng của Cao Vĩnh Lương co giật, cười cứng ngắc.

Đoàn Tiểu Vũ gục đầu xuống, siết chặt ngón tay, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.

“Hai người tới đây mua nhà à?” Vương Tâm Di khách sáo nói, “Tôi và quản lí doanh nghiệp ở đây có chút quen biết, nếu hai người muốn mua nhà, tôi có thể nhờ anh ấy cho hai người một mức giá ưu đãi.”

Cao Vĩnh Lương nắn nắn bả vai cô ả, cười nói: “Tâm Di không cần phiền lòng đâu, họ chỉ đi dạo xem thôi. Nhà mấy chục ngàn mét vuông, có lẽ họ mua không nổi.”

Cao Vĩnh Lương không biết trường hợp của Mễ Lạp, nhưng hắn lại hiểu rõ Đoàn Tiểu Vũ. Một tiểu cô nương nông thôn, lương có mấy ngàn một tháng, còn phải trợ cấp cho gia đình, căn bản không dư được bao nhiêu tiền. Nếu không phải mặt mũi cô ta trông không tệ thì hắn tuyệt đối không giao du với cô ta.

Cứ giữ khư khư cái tính bảo thủ, chẳng có chút tình thú, đã quen mấy tháng mà chưa lần nào lên giường với hắn. Hắn đã chán từ lâu, đúng lúc có cơ hội để đá cô ta.

Đoàn Tiểu Vũ không nhịn được muốn nói cho hắn biết là bây giờ cô có rất nhiều tiền, nhưng bỗng nghe Mễ Lạp nói: “Hai người còn công chuyện đúng không? Chúng tôi không quấy rầy nữa, tạm biệt.”

Nói xong, cô kéo Đoàn Tiểu Vũ rời khỏi trung tâm bán cao ốc.

“Tiểu Mễ, sao cậu không để tớ nói?” Đoàn Tiểu Vũ hỏi cô trong tiếng nấc.

“Cậu muốn nói cái gì, nói cho thứ đàn ông cặn bã kia biết là cậu có tiền, sau đó để hắn tiếp tục quấn lấy cậu à?” Mễ Lạp an ủi, “Tiểu Vũ, cậu mới quen hắn mấy tháng thôi, tình cảm còn chưa sâu đậm, bây giờ cậu thấy được con người thật của hắn rồi, ngược lại là một chuyện tốt.”

Đoàn Tiểu Vũ mệt mỏi: “Anh ấy là bạn trai đầu tiên mà tớ quen nghiêm túc.”

“Nếu nhân phẩm không tốt, thì dù có là tên đàn ông đầu tiên lên giường với cậu cũng không được.”

Mặt Đoàn Tiểu Vũ đỏ lên, trừng mắt lườm Mễ Lạp.

“Tên khốn đó bắt cá hai tay, không thể buông tha cho hắn dễ dàng như vậy.” Mễ Lạp vuốt cằm, nghiến răng nói.

“Cậu muốn làm gì?” Đoàn Tiểu Vũ lo lắng, nói: “Cậu đừng làm bậy nhé.”

“Sao tớ làm bậy được?” Mễ Lạp mỉm cười rất ngây thơ, “Cô ả mà Cao Vĩnh Lương quen là tình nhân của tổng giám đốc công ti Thuận Dương, chỉ cần chụp ảnh thân mật của cô ta và Cao Vĩnh Lương rồi gửi cho vị tổng giám đốc kia, tự nhiên sẽ có người tới dọn dẹp bọn họ.”

“Trời? Cô ta là tình nhân của tống giám đốc?” Đoàn Tiểu Vũ kinh ngạc bịt miệng lại, dường như có chút không dám tin.

“Được rồi, đừng nghĩ về nó nữa, bây giờ cậu gửi tin nhắn chia tay cho cái tên cặn bã đó đi, sau này cả đời không qua lại với nhau nữa.” Mễ Lạp giúp cô lấy điện thoại di động ra.

Đoàn Tiểu Vũ nhận lấy điện thoại, soạn tin nhắn trong tâm trạng phức tạp, chần chừ một chút rồi gửi đi.

“Tiếp theo,” Mễ Lạp vỗ vỗ tay lái, “Về từ chức, thi bằng lái, mua một chiếc xe tốt, sau đó lên kế hoạch cẩn thận cho con đường tương lai của cậu, tiến xa hơn, làm cái tên thối tha cặn bã kia hối hận.”

Đoàn Tiểu Vũ im lặng một lúc, sau đó thận trọng gật đầu.

Quay đầu nhìn trung tâm bán cao ốc ngày một xa, tâm trạng vốn tức giận khó chịu, vì có một mục tiêu rõ ràng, mà đột nhiên trở nên bình lặng không gì bằng.

Sau khi tạm biệt Đoàn Tiểu Vũ, Mễ Lạp lại bắt đầu buồn ngủ, cô vào phòng tắm để dội sạch người, ngay cả đồ ngủ cũng không mặc, mới nằm xuống giường ba phút đã ngủ say.

Xung quanh tối đen như mực, Mễ Lạp cảm giác mình đang ở trong một không gian hình lập phương, một tia sáng mỏng manh lọt qua khe hở trên đỉnh đầu.

Tuy nhiên qua một lúc lâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến những tiếng bước chân khe khẽ, sau đó có tiếng ma sát nho nhỏ, không gian nơi cô ở bị người ta mở ra, tầm mắt đột nhiên sáng bừng lên.

Một bàn tay to đi tới, cầm Mễ Lạp lên, kéo giãn vài cái, sau đó đưa cô về phía bàn chân.

Mắt Mễ Lạp lướt qua một gót chân to hồng hào và một cẳng chân vừa dài vừa cường tráng, bất thình lình thấy được một thứ gì đó không thể miêu tả nổi.

*A a a a a a…* Tiếng hét bi thảm nhất trần gian.

Động tác của Tích Bạch Thần cứng đờ, giữ nguyên tư thế Kim Kê Độc Lập*.

*Kim Kê Độc Lập: một tư thế tập thể dục giúp chữa bệnh cao huyết áp, tiểu đường, thoái hóa đốt sống cổ và thắt lưng

*Trời ơi, tôi biến thành một cái quần lót!!!* Giọng Mễ Lạp vừa kinh hãi vừa không dám tin. Đây là hình phạt cho giấc ngủ của cô sao?!

Tích Bạch Thần lật đật cởi cái quần lót mới mặc một nửa ra, xách lên trước mắt, nghiến răng nói: “Qủa nhiên cô là biến thái!”

Lần trước là giấy vệ sinh, lần này là quần lót, có gan làm cái cao hơn nữa không?

*Anh mới là biến thái! Trong ngăn kéo của anh có nhiều đồ lót như vậy, sao cứ phải chọn trúng tôi?*

“Bởi vì cô là cái tốt nhất trong số đồ lót mà tôi có.” Tích Bạch Thần cũng lấy làm lạ, khó khăn đáp.

Mễ Lạp: *… Được rồi, thấy anh thành thật như vậy, tôi sẽ tha thứ cho việc lộ hàng mới nãy của anh.”

Tích Bạch Thần: “…” Kẻ cần được tha thứ không phải là con quỷ nhỏ xem lén “bí mật” của người khác như cô à?

Trải Mễ Lạp lên giường, Tích Bạch Thần ra ngoài thay quần lót khác, mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, cầm máy tính bảng ngồi dựa trên giường.

Mễ Lạp bị anh ta đặt cuối giường, chán muốn chết, bèn cuộn mình lăn thành vòng tròn, lăn qua đệm chăn nhấp nhô trùng trùng điệp điệp, cuối cùng cũng lăn được tới cạnh anh ta.

*Lão Bạch, anh đang làm gì thế?*

“Xem phim.”

*Xem một mình chán lắm, tôi với anh xem chung đi.* Mễ Lạp bò lên gối, nhổng quần lót lên, yêu cầu, *Hạ máy tính bảng xuống một chút, tôi không thấy.*

Tích Bạch Thần kẹp máy tính bảng lên chăn, chọn đại một bộ tình cảm.

Bài hát chủ đề da diết vang lên trong không gian phòng, hình ảnh tươi sáng đẹp đẽ, không khí tràn ngập lãng mạn.

Để xem phim hay hơn, Mễ Lạp bèn vắt người lên cổ tay của Tích Bạch Thần.

Tích Bạch Thần cố nhẫn nhịn liếc cô một cái, sau đó ép mình dời tầm mắt, nếu không sẽ không kìm được mà quăng cô bay ra ngoài.

*Tại sao nam chính phải vì một nữ chính tiểu bạch hoa* trông vừa bình thường, vừa luôn chống đối mình mà bỏ qua một nữ phụ xinh đẹp hoàn hảo về mọi mặt, còn trao cho anh ta một tìm cảm sâu sắc chứ?* Mễ Lạp thấy rất khó hiểu với loại tình yêu này, chẳng lẽ tình yêu được sinh ra từ sự chênh lệch bất bình đẳng và sự xung đột trong thế giới quan sao?

*Tiểu bạch hoa: để chỉ một người phụ nữ yếu đuối, đáng thương, xinh đẹp và mau nước mắt, nhưng thật chất cô ta lại là một người mạnh mẽ, quỷ quyệt, xấu xa, thường nhận được sự cảm thông và lòng trắc ẩn thông qua vẻ ngoài yếu đuối của mình.

Tích Bạch Thần đặt tay phải lên đầu gối đang co, không nói gì.

*A, nữ chính sắp chết kìa, sao nam chính còn chưa xuất hiện!* Quần lót lúc lắc trên cổ tay Tích Bạch Thần.

Tích Bạch Thần: “…” Làm một cái quần lót an tĩnh không tốt à?

*Trời ơi! Nữ chính mang thai, đứa con lại là của nam phụ!* Quần lót tát mạnh lên cánh tay của Tích Bạch Thần.

Tích Bạch Thần: “…” Cảnh cáo cô, không được di chuyển nữa!

*Nam phụ đã chết, nữ chính phát điên, nam chính nhận nuôi con của nữ chính và nam phụ, cả đời không lập gia đình, chuyện gì mà thần kinh thế không biết?!*

Tích Bạch Thần không nhận xét thêm: “Cô xem loại phim tình cảm não tàn thế này thì xúc động làm gì?”

*Não tàn không phải là điểm mấu chốt, quan trọng là nó quá gượng ép, quá bi kịch!* Mễ Lạp tức giận không thôi, giục anh, *Lão Bạch, mau giúp tôi đổi một bộ phim ấm áp, tôi cần chữa lành vết thương.*

Thế là Tích Bạch Thần giúp cô đổi một bộ kinh dị máu me ghê rợn.

Mễ Lạp: *… Anh mà cứ như vậy là không có bạn đâu, anh biết không?*

“Có xem hay không? Không xem thì tôi tắt.” Lấy cô xuống khỏi cổ tay, Tích Bạch Thần nằm vào trong chăn.

*Anh không xem với tôi à?*

“Tôi muốn ngủ.”

*Thế không xem nữa, ngủ chung đi.* Mễ Lạp tự nhấc máy tính bảng, vẫn không nhúc nhích, bèn nghiêm túc làm một cái quần lót hợp chuẩn.

*Tiểu Mễ.* Tích Bạch Thần bỗng gọi.

*Ừ?* Một góc quần lót nhổng mình lên phía trước.

“Không có gì, ngủ đi.” Biểu cảm của Tích Bạch Thần có vẻ khó nói.

*Anh không ngủ được à? Có cần tôi kể chuyện cổ tích trước khi ngủ cho anh nghe không?* Mễ Lạp rất hăng hái.

“Không cần đâu.” Tích Bạch Thần dứt khoát từ chối, nhắm mắt không do dự.

*Thật đáng tiếc, trình độ kể chuyện cổ tích của tôi không tệ đâu.* Mễ Lạp lại nằm xuống.

Không gian phòng ngủ hoàn toàn yên ắng, chốc lát sau chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ.

Tích Bạch Thần vốn tưởng mình sẽ không ngủ được, không ngờ lại ngủ rất ngon. Chỉ có điều sau khi tỉnh lại, phát hiện trên mặt mình có một cái quần lót.

Tên tiểu quỷ này, tư thế ngủ chắc chắn rất xấu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.