Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 18: Chương 18: Sống không còn luyến tiếc




Bên ngoài cổng thôn là một con đường đá, theo thời gian thay đổi, mặt đá trở nên bóng bóng, thậm chí trong khe hở còn mọc rêu xanh.

Chung quanh xanh biếc dồi dào, hoa dại tô điểm, cảnh sắc đặc biệt xinh đẹp, tiếng côn trùng kêu rỉ rả, gió thổi lá cây xào xạc, còn có tiếng chim hót véo con làm tâm tình vốn nặng nề của nhóm thợ săn thả lỏng rất nhiều.

Nhóm thợ săn quan sát xung quanh, từ cây trái xung quanh hái một ít trái cây rừng bỏ vào túi của mình.

Đội trưởng đội săn nghiêm nghị, bảo trì cảnh giác cúi đầu nói với Chu Bách Triết: “Đi qua con đường đá này sẽ tới rừng rậm, nơi đó rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện trùng biến dị lạc đàn.”

Chu Bách Triết gật gật đầu, tỏ ý mình hiểu.

Lúc này, một bóng trắng như ẩn như hiện lóe lên trong bụi cỏ, Chu Bách Triết giật mình nhưng không thể nói chuyện, chỉ có thể điên cuồng vung vung lá cây nhắc nhở mọi người chú ý nơi đó.

Đội trưởng đội săn tưởng Chu Bách Triết phát hiện trùng biến dị, liền biến sắc rút kiếm laser chuẩn bị công kích, nhóm thợ săn trong đội cũng lập tức rút kiếm, thế nhưng khi nhìn thấy bóng trắng nhảy ra thì dở khóc dở cười.

“Làm tôi sợ muốn chết, hóa ra là con thỏ a.” Mọi người cười ha hả, rối rít thu hồi kiếm laser.

Đội trưởng đội săn liếc nhìn Chu Bách Triết, bộ dáng bất đắc dĩ lắc đầu như đang nói “không phải chỉ là con thỏ thôi sao, thế mà đã la hoảng lên rồi, đúng là nghịch ngợm mà”, làm Chu Bách Triết thực ấm ức, cậu run run một thân da gà, thực ưu thương nhìn trời.

Bug không thể nói chuyện này thực sự làm người ta sầu, cậu vốn muốn bọn họ bắt con thỏ, nào ngờ nhóm người này lại hiểu lầm là cậu bị một con thỏ dọa hoảng.

Đúng là buồn cười, bản Ớt đại vương là người tùy tiện bị dọa như vậy sao?

Câu trả lời dĩ nhiên là không rồi!

Ngay lúc này, một cảm giác khó nói nên lời bao phủ khắp toàn thân, lông măng dựng đứng, nhất thời làm Chu Bách Triết sợ đến mức hóa rễ thành vòi bạch tuộc, quấn chặt lấy mặt đội trưởng đội săn.

“...” Bị quấn đầy mặt, mặt đội trưởng đội săn mất cả cảm giác.

Chu Bách Triết cảnh giác quan sát xung quanh, cái đầu nhỏ xoay xoàn xoạt, gốc rễ căng thẳng, đội trưởng đội săn không tiện lôi kéo, chỉ có thể chọt chọt Chu Bách Triết, nhẹ giọng nói: “Ớt đại vương, ngài quấn mặt tôi.”

Chu Bách Triết “bẹp” một tiếng, trực tiếp dụng lá cây bịt miệng đối phương, sau khi cấm đối phương nói chuyện lại tiếp tục quan sát xung quanh.

Đội trưởng đội săn hoàn toàn không biết phát sinh chuyện gì cứ tưởng Chu Bách Triết lại ngạc nhiên với thứ gì đó nên cũng không để ý nữa, ra hiệu bảo mọi người tiếp tục đi tới trước.

Vừa đi, đội trưởng vừa đội cây ớt trên đầu vừa than thở.

Đúng là đòi mạng mà, Ớt đại vương nhát gan như vậy thật sự có thể thắng được trùng biến dị cấp bốn sao? Toàn thôn ký thác hi vọng lên người Ớt đại vương không khỏi quá vui đùa đi.

Đội trưởng đội săn ưu thương lại một lần nữa than thở, không quá hi vọng.

Ngay lúc này, Chu Bách Triết đột nhiên cảm thấy khí tức quỷ dị kia đột nhiên biến mất, phảng phất như chưa từng xuất hiện, nhưng cậu biết, nó không phải ảo giác.

“Ớt đại vương, chúng ta ra khỏi phạm vi thôn rồi.”

Âm thanh của đội trưởng đội săn đột nhiên vang lên kéo lại thần trí của Chu Bách Triết, cúi đầu nhìn một cái, nhất thời lúng túng, từ khi nào cậu đã leo lên đầu người ta rồi a, còn dùng rễ quấn lấy mặt người ta nữa.

Cũng may mà đối phương tốt tính không tức giận.

Vội vàng leo khỏi đầu đội trưởng đội săn, Chu Bách Triết chỉ có thể giả vờ như chưa phát sinh chuyện gì, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, cứ như cây ớt vừa đu trên đầu người ta không phải mình vậy.

Đội trưởng đội săn nhìn Ớt đại vương khôn ngoan, im lặng một lúc lâu mới nói: “Ớt đại vương thấy phía chân núi bên kia không?”

Chu Bách Triết nhìn ra xa xa, sau đó gật đầu.

Đội trưởng nói: “Trải qua nhiều năm kinh nghiệm đi săn, tôi vẫn luôn ngoài nghi đám trùng biến dị từ đó chui ra, có lẽ đó là hang ổ của chúng.”

Hang ổ của trùng biến dị a...

Biểu tình Chu Bách Triết khá ngưng trọng, tin tức này đối với cậu thật sự quá đáng sợ, chỉ hơn trăm con trùng biến dị suýt chút nữa đã diệt toàn thôn, cũng không biết chỗ đó rốt cuộc còn bao nhiêu con.

Đội săn tiếp tục tiến tới trước tìm kiếm tung tích trùng biến dị, Chu Bách Triết tò mò quan sát chung quanh, so sánh xem tinh cầu này cùng địa cầu có gì khác nhau.

Mười phút sau, Chu Bách Triết liền mất hứng thú, bởi vì hoàn cảnh trên tinh cầu này cũng giống như địa cầu vậy.

Đi thêm nửa tiếng thì xa xa truyền tới âm thanh soạt soạt khe khẽ, như có như không, nếu không chú ý lắng nghe thì sẽ dễ dàng bỏ qua, Chu Bách Triết lại rùng mình một cái, vội vàng vỗ đầu đội trưởng đội săn, biểu thị phía trước có động tĩnh.

Đội trưởng đội săn không lên tiếng, chỉ vung tay ra hiệu cho toàn đội đề phòng.

Có người cảm thấy đội trưởng quá cẩn thận, nhỏ giọng nói: “Chúng ta giết trùng biến dị nhiều năm như vậy, nhất là đội trưởng, chỉ cần tiếp cận hai mươi mét là có thể cảm nhận được tung tích của trùng biến dị, tôi cảm thấy lần này Ớt đại vương cũng chỉ thấy đám động vật nhỏ thôi.”

Đội trưởng không quay đầu lại, không nhanh không chậm nói: “Bất kể phía trước là gì, các anh đừng quên nơi này bất cứ lúc nào cũng có khả năng xuất hiện trùng biến dị, cảnh giác vẫn không thiệt thòi gì cả, đừng vì nhất thời lơi lỏng mà bỏ mạng, trong thôn còn người đang chờ đợi các anh quay về.”

Câu nói cuối cùng nháy mắt làm mọi người chấn động.

Đúng vậy, trong thôn có người đang chờ bọn họ quay về.

Nháy mắt, tất cả mọi người lập tức điều chỉnh tư thế, nghiêm túc đề phòng, cẩn thận dè dặt tiến tới trước tìm kiếm.

Toàn bộ quá trình Chu Bách Triết vẫn cos làm đồ trang sức treo trên vai, có thể vì bị tâm tình khẩn trương của mọi người cảm nhiễm, cậu cũng kiềm không được ngừng thờ, mắt không chớp nhìn chằm chằm nơi đó.

Ngay lúc này một tiếng gào thét vang lên, một con trùng lớn như một cái đầm nước bất ngờ chui ra, kéo theo tiếng gió gào thét ập tới, trong lúc mơ hồ có thể ngửi thấy mùi máu tanh tưởi hôi thối làm người ta buồn nôn. (chắc giống amip)

Mọi người quát lớn, vội vàng kích phát kiếm laser, nhanh chóng tiến tới chiến đấu với con trùng kia.

Vì đề phòng bị rơi xuống, Chu Bách Triết bám chắt khôi giáp của đội trưởng đội săn, con trùng kia ở ngay bên cạnh cậu hầm hừ không ngừng, mùi thúi từ miệng nó cũng phà ra.

Chu Bách Triết nhất thời cảm thấy toàn bộ cây ớt đều không tốt, thậm chí còn muốn nôn mửa, bất quá vì không có miệng nên không phun ra được.

Con trùng biến dị này nhất định mắc bệnh miệng thúi, thật sự là sắp chết cái mũi rồi, Chu Bách Triết lại một lần nữa nôn mửa vài cái, cả cây ớt nhất thời cạn kiệt sức lực.

Không được, con trùng này nhất định là một cái trứng thúi, uy lực so với bom ớt của cậu còn khủng khiếp hơn, có thể nói là vũ khí sinh hóa!

Thế nhưng chuyện đáng sợ hơn đã xảy ra.

Chung quanh đột nhiên xuất hiện rất nhiều trùng biến dị, hình thù của chúng rất kỳ quái nhưng đều có cái miệng rất rộng phà ra mùi hôi thúi kinh người.

“Ông trời ơi!” Mọi người kinh hoàng hét lớn.

Đáng chết, nhiều trùng như vậy, bọn họ căn bản không có cách tiêu diệt!

“Ôi trời ơi!” Trái tim Chu Bách Triết cũng vỡ vụn.

Đáng chết, nhiều trùng miệng thúi như vậy, thật sự không thể nhẫn nhịn được mà!

Mau ngậm cái mồm thúi của bọn mày lại cho bản đại vương!

Đáng tiếc, đám côn trùng kia lại càng phà hơi thúi hăng say hơn.

Khoảnh khắc mọi người tuyệt vọng thì đám ớt làm đồ trang sức ở trước ngực bọn họ đột nhiên động, nhanh như sấm sét nhảy tới trước mặt đám trùng, điên cuồng cắm chân mình vào mắt nó, giống như có thâm thù đại hận vậy.

Chu Bách Triết trong lòng thầm hô hào: “Nhóm tiểu đệ, dùng sức! Mau đâm chết chúng đi!!!”

Nháy mắt, tất cả cây ớt giống như bùng phát sức mạnh, phốc phốc phốc chọt chọt mắt, tốc độ co rút ngày càng nhanh hơn ngày càng mạnh hơn!

Nháy mắt, toàn bộ đám trùng đều hóa thành kẻ mù lăn lộn tán loạn dưới đất, mọi người bị một màn này chấn động đến ngây người, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Cái này...

Đám thực vật này chẳng lẽ uống máu gà à, sao sức chiến đầu trở nên khủng khiếp như vậy?

Mọi người nuốt nuốt nước miếng, theo bản năng che mắt lại, cảm thấy hình ảnh đám ớt kia dùng rễ cắp phập vào con ngươi thực dọa người.

Thực sự là quá tàn bạo!

Chu Bách Triết cười nhạt, không quản đám côn trùng kia có thống khổ hay không, cậu chỉ biết nếu chúng nó không im miệng thì cậu chắc chắc sẽ chết vì thúi!

Có thể vì thấy nhóm thợ săn ngây người không chịu tới hỗ trợ, Chu Bách Triết phẫn nộ cướp lấy kiếm laser của người nào đó, dùng toàn bộ bộ rễ của cây ớt quấn lấy cán cầm, sau đó bổ nhào một vòng trên không trung, đồng thời thử dẫn tinh thần lực vào kiếm....

Nháy mắt, thanh kiếm đột nhiên lóe sáng hồng quang chói mắt, chiếu rọi gương mặt khiếp sợ của nhóm đi săn.

Cái này cũng có thể sao?

Một cây ớt, cư nhiên có thể kích phát kiếm laser?

Một khắc đó, tất cả mọi người cảm thấy thế giới tựa hồ đã sụp đổ.

Trong đầu Chu Bách Triết chỉ có một suy nghĩ, đó chính là phải giết đám trùng miệng thúi này!

Ôm ý niệm này, cậu nhanh chóng sử dụng kiếm pháp từng học ở đời trước đánh du kích với đám trùng, ỷ mình nhỏ con nhanh chọn đùa bỡn đám trùng quay mòng mòng, hơn nữa còn khá hèn, toàn chọn chỗ có vết thương mà đâm.

Thế nhưng đáng tiếc, sức lực của Chu Bách Triết thực sự quá nhỏ, căn bản không thể thật sự giết chết trùng, cùng lắm chỉ làm chúng bị thương nhẹ mà thôi.

May mà lúc này mọi người kịp phản ứng, vội vàng tiến tới hỗ trợ, giết chết toàn bộ bảy tám con trùng này.

Sau khi giết đám trùng xong, Chu Bách Triết rốt cuộc cũng mỉm cười hài lòng, thế nhưng vừa cúi đầu thì sắc mặt vô cùng kinh hoàng, cả cây ớt đều giật bắn treo lên cây, rễ xòe rộng ra như vuốt mèo, lá cây cũng vung vẫy soạt soạt không ngừng, hệt như gặp phải chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.

Mọi người quay đầu nhìn nhau, mờ mịt.

Chu Bách Triết run rẩy lá cây, nhìn chằm chằm chất nhờn không biết là gì dính trên rễ mình, suýt chút nữa thở không nổi.

Này rõ ràng chính là nước miếng của đám trùng kia!

Thật sự quá hại tâm ớt mà!

...

Tôi gọi là Chu Bách Triết, tôi trọng sinh.

Thế nhưng từ lúc bị nước miếng trùng ô nhục, tôi chỉ muốn chết.

...

Chu Bách Triết run run rễ cây, đột nhiên không còn luyến tiếc muốn sống nữa.

Bằng không, chém rụng cả rễ luôn...

Nghiêm túc suy tư khả năng này, cuối cùng vì sợ sẽ bị tàn phế nên Chu Bách Triết quyết định đổi biện pháp.

Ớt đại vương sống không còn luyến tiếc nhanh chóng nhảy xuống đất, để nhóm ớt tiểu đệ nâng mình chạy tới con sông nhỏ ở gần đó.

Vì thế nhóm ớt nhanh chóng khiên Ớt đại vương chạy đi, quan trọng nhất là Ớt đại vương nghẹo đầu hệt như mất hết sức lực, chỉ có lá cây của nhóm ớt tiểu đệ xào xạc xào xạc tung bay trong gió.

Đám người vây xem trợn mắt há hốc, thật lâu sau vẫn không bình tĩnh được.

Cái này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.