Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 75: Chương 75: Tinh tế thăng cấp văn [2]




Thiệu Khiêm đang quan sát thú nhân, đồng thời người ta cũng đang quan sát hắn. Bình thường thấy đứa bé này nhìn thấy ông đều sợ phát run, dùng cái chén vỡ múc miếng nước rồi nhanh chóng trốn đi, thậm chí đôi khi còn làm đổ nước trong lúc hoảng loạng, những lúc ấy, gương mặt khóc không ra nước mắt của đứa bé kia cũng có thể làm cho ông vui thật lâu.

Ông cũng từng che giấu hơi thở đi sau lưng đứa bé này, muốn nhìn xem cậu ta đang ở đâu, nhưng bất đắc dĩ phát hiện, đứa bé này mỗi ngày tìm một ổ mèo để ngủ, rõ ràng cách đó không xa có mấy căn nhà bỏ hoang, nhưng tiểu bán thú nhân này lại chưa từng nghĩ đến đó che gió tránh mưa.

Có đến vài lần, ông đều nỗ lực nói chuyện với đứa bé này cũng muốn hỏi cậu ta vì sao không vào nhà ở, nhưng mỗi lần ông mở miệng, đứa bé này đều sợ đến nhanh chân chạy.

Có điều, hôm nay đứa bé này biến hóa, thật sự rất kỳ quái. Lúc trước đứa bé ấy mặc dù là bán thú nhân, nhưng trên người cũng chẳng có bao nhiêu đặc điểm của bán thú nhân, bây giờ mới hai ngày không thấy, lại mọc tai và đuôi? Thậm chí bàn tay cũng mọc móng vuốt sắc?

Chuỗi biến hóa này, hiển nhiên càng làm cho thú nhân này cảm thấy hứng thú. Phải biết rằng, bán thú nhân bị cho là khuyết tật bẩm sinh, sau khi sinh ra, cơ thể gen định hình, không có sức chiến đấu cường hãn như thú nhân, cũng không có kỹ năng xử lý chế tạo công nghệ tinh xảo như thuần chủng nhân. Cho nên, bán thú nhân chỉ bị người đời cho là phế vật trời sinh. Là đối tượng cả tinh cầu phỉ nhổ.

Nhưng mà, hôm nay ông lại cảm nhận được điều khác biệt từ trên người tiểu bán thú nhân này, cậu ta mọc đuôi, lỗ tai và vuốt sắc. Điều này chứng minh, bán thú nhân vẫn có thể tiến hóa?

Phát hiện này làm cho thú nhân có chút kích động, có lẽ, tinh cầu này có năng lực cứu vớt bán thú nhân?

“Nhóc con, mấy ngày nay cậu có đụng tới cái gì không?” Lúc thú nhân hỏi câu này, đã có chút gấp rút. Ông bỗng đứng dậy, chỉ mất mấy cái đã đến trước mặt Thiệu Khiêm.

Thiệu Khiêm thấy thú nhân qua đây, gần như theo bản năng định lộn mèo ra sau muốn cách xa thú nhân này. Chỉ là, bây giờ cơ thể hắn dù sao cũng còn nhỏ, muốn hoàn toàn tránh né thú nhân căn bản không khả năng.

Vì vậy, hắn cũng chỉ lui về phía sau mấy bước mà thôi, đã bị thú nhân kia đẩy ngã ra đấy. Thiệu Khiêm mới dưới sự tức giận, đang định vận dụng lực linh hồn đánh văng chân trước của thú nhân, không nghĩ thú nhân đè hắn dưới đất, đột nhiên biến thành hình người, có chút xấu hổ cười cười dìu hắn lên: “Xin lỗi, tôi mất đà.”

Thiệu Khiêm chính vì không cảm nhận ác ý trên người thú nhân này, mới không né tránh nữa, để thú nhân dìu mình dậy rồi cảnh giác lùi ra sau một bước: “Ông, ông muốn làm cái gì? Tôi, tôi cho ông biết, tôi không sợ ông đâu.”

Thú nhân cũng biết chắc mình đã dọa tiểu bán thú nhân này rồi, ông giơ hai tay lên lùi ra sau một bước biểu thị mình cũng không có ác ý: “Tôi chỉ muốn hỏi cậu, làm sao lại mọc tai và đuôi.”

Sau khi thú nhân lùi lại, Thiệu Khiêm mới nhìn rõ hình dáng của ông, thú nhân này tuổi tác chắc không nhỏ, mặc dù tóc đen tuyền không có một sợi tóc bạc, nhưng trên cơ mặt lại không căng như người trẻ tuổi, vị trí khóe mắt, cũng có không ít nếp nhăn.

Bây giờ thú nhân tuy cấp thiết muốn biết, cũng không có làm tiếp động tác khác, chỉ đứng tại chỗ có chút nóng nảy, lại có chút mong đợi nhìn Thiệu Khiêm.

“Tôi ngủ một giấc, thì có tai và đuôi.” Thiệu Khiêm lui lại mấy bước ôm sói con, cảnh giác nhìn thú nhân: “Tôi chỉ muốn bế nó qua đây uống nước.”

“Thực sự không nhớ rõ sao?” Thú nhân nghe được giải thích này, hiển nhiên có chút hoài nghi. Nhưng ông nhìn bộ dạng của đứa bé này, cũng không giống đang nói dối. Hoặc là, trong lúc vô tình đứa bé này đã ăn trúng cá gì, làm cho bên trong của cậu ta xảy ra biến hóa, nhưng bản thân cậu ta lại không biết chuyện gì xảy ra?

Thiệu Khiêm nhìn nét cô đơn có làm thế nào cũng không giấu được trong mắt thú nhân, trong lòng chẳng hiểu sao lại có chút không đành lòng: “Ông, vì sao quan tâm bán thú nhân như vậy?”

Trên tinh cầu này, thú nhân có thể nói là kẻ đứng ở đỉnh tinh cầu, họ sở hữu sức chiến đấu cường hãn, móng vuốt sắc bén, có thể xé rách lớp biểu bì cứng rắn của trùng tộc.

Nhưng thú nhân cũng kiêu ngạo tự phụ, họ cho rằng, bán thú nhân chỉ có một vài hình thái thú nhân chính là sự sỉ nhục của tinh cầu này, thậm chí cảm thấy, tồn tại của bán thú nhân, là vũ nhục thần thú.

Mặc dù cũng không tất cả thú nhân đều có suy nghĩ này, nhưng ít ra có tám chín phần mười là tình huống như thế.

Cho nên, khi Thiệu Khiêm thấy thú nhân này, dùng ánh mắt này nhìn bán thú nhân nhỏ yếu, cũng hơi kinh ngạc. Người này, thật sự không hề chán ghét bán thú nhân? Vừa rồi thậm chí còn xin lỗi bán thú nhân?

“Nhóc con, cũng không phải tất cả thú nhân đều không thích bán thú nhân.” Thú nhân có chút miễn cưỡng cười cười, nhưng hiển nhiên cũng không định nói nhiều. Ông biến thành hình thú, lại lần nữa nằm xuống đất: “Cậu muốn lấy nước nước thì lấy, nếu muốn ở lại đây, thì ở.”

Thiệu Khiêm sửng sốt, sau đó gật đầu với thú nhân: “Cám ơn.”

“Không cần khách sáo.” Thú nhân nhắm mắt lại không nhìn hắn nữa.

Thiệu Khiêm cho sói con trong ngực uống miếng nước, sau đó lại tắm sạch cho nó, quả nhiên như hắn đoán, là sói con màu bạc, trên trán còn có một nhúm lông trắng kỳ quái, nhạt màu hơn lông trên người một ít.

Thiệu Khiêm tự uống nước của mình xong, thừa lúc cúi đầu, lặng im cất một thùng vào không gian của mình.

Uống nước xong, cũng tắm sạch bản thân, Thiệu Khiêm định rời đi. Hắn ôm sói con đã được hắn thả xuống đất phơi nắng khô được phân nửa định rời định. Ai ngờ khi đi ngang người thú nhân, thú nhân đột nhiên nói: “Con sói con trong ngực cậu lai lịch bất phàm, khuyên cậu đừng xen vào việc người khác thì hơn.”

Thiệu Khiêm sửng sốt, sau đó dùng chóp mũi cọ cọ cái trán của sói con: “Cảm ơn ngài đã nhắc nhở. Nhưng, nó là đồng bạn của tôi, nếu tôi đã nhặt được nó, cũng sẽ không vứt bỏ nó lần nữa.”

Thú nhân nghe vậy bèn mở mắt, ông như có chút khổ não gãi gãi cằm dưới của mình, cuối cùng phát ra tiếng phì phì trong mũi: “Quên đi, về sau hai đứa đừng nên rời khỏi nguồn nước, có chuyện gì, ông cũng có thể chăm sóc hai đứa.”

Thiệu Khiêm chỉ do dự một chút liền gật đầu đồng ý. Tuy là hắn giúp sói con trấn an sức mạnh cuồng bạo trong cơ thể, nhưng chung quy cách này trị ngọn không trị gốc. Hắn không biết về sau sói con có còn xuất hiện tình huống như vậy hay không, cũng không xác định với sức mạnh hệ thống không hiểu thế giới này cho lắm của mình, có nuôi sống được con sói con này hay không.

“Về sau cháu cứ gọi ông là ông Derick.” Thú nhân quỳ rạp dưới mặt đất lười biếng nói: “Về sau ông giúp cháu chăm sóc thằng nhóc này, cháu phải phụ trách chuẩn bị đồ ăn cho ông.”

Thiệu Khiêm cảm thấy mối làm ăn này hình như mình cũng không có lợi cho lắm. Dù sao, thú nhân lớn như vậy, đồ ăn nhất định rất nhiều, hắn không xác định mình có thể giúp ông lấy được nhiều thức ăn như vậy không.

“Ông phụ trách cung cấp con mồi, cháu chỉ cần nấu chín là được.” Derick hiển nhiên cũng biết vấn đề đồ ăn của mình giao hết cho tiểu bán thú nhân thì có hơi làm khó người ta, dù sao đây chỉ là một tiểu thú nhân ốm nhom trong chỉ mới năm sáu tuổi thôi.

“Được.” Thiệu Khiêm gật đầu, nhìn thử, vẫn có thể tiếp nhận. Có điều, hắn không xác định mình có thể làm đồ ăn ngon hay không, dù sao mấy thế giới trước, đều là người yêu nhà mình làm đồ ăn cho mình, hắn đã bị nuôi có hơi phế rồi ấy.

Mà sau khi thú nhân nghe được cam đoan của Thiệu Khiêm, liền vươn móng vuốt quan sát bộ lông nửa khô của sói con, khi nhận thấy trong cơ thể nó cơ hồ không có sức mạnh hỗn loạn mới không khỏi kinh ngạc nhìn Thiệu Khiêm: “Năng lượng trong cơ thể nó...”

“Năng lượng?” Thiệu Khiêm mặt mờ mịt: “Lúc cháu nhặt được nó thì đã như vậy rồi. Vẫn không tỉnh lại.”

Thiệu Khiêm làm sao có thể không nhìn ra thú nhân đang thử thăm dò mình? Hắn nhíu mày có chút lo lắng mở miệng: “Ông Derick, có phải cơ thể sói con không tốt không ông? Nó vẫn không tỉnh lại.”

“Không sao, trong hai ngày nó sẽ tỉnh lại.” Trong lòng Derick thầm cười chính mình quá mức quá lo lắng, dù sao một đứa bé trông mới năm sáu tuổi, có thể biết cái gì?

Mấy ngày kế tiếp, quả thật như Derick nói, vào ngày thứ ba sói con đã tỉnh. Khi nó mở mắt thì bỗng nhảy bắn lên từ dưới đất, lui ra sau hai bước mặt hung tợn nhìn Derick nằm dưới đất.

“Gầm cái gì?” Derick bị đánh thức có chút không vui: “Tỉnh thì tỉnh, nhóc kêu bậy bạ cái gì?”

“Ngao ô.” Sói con tuy có thể nghe hiểu tiếng người, lại không thể mở miệng nói chuyện. Nó lui lại hai bước, nhe răng giận dữ nhìn Derick. Bản thân nó có thể cảm thấy thế này tương đối có lực uy hiếp, nhưng trong mắt Derick, cũng không khác con cún con là bao.

Vì vậy, sói con vừa tỉnh lại, bị Derick vỗ một phát ụp xuống đất, toàn thân đều bị đè xuống đất, chỉ có móng vuốt tứ chi thấp bé dùng sức cào mặt đất giãy giụa muốn chui ra.

Thiệu Khiêm trở về liền thấy tình cảnh thế này, sói con được nhặt về, giống như một con rùa bị Derick đè dưới móng vuốt, bốn móng vuốt không ngừng run rẩy, đúng là chọc người ta bật cười.

“Ông Derick, ông đừng trêu nó nữa.” Thiệu Khiêm vội vàng thả đồ trong tay xuống, cứu sói con ra, sau đó ôm vào ngực phủi bùn đất trên người nó: “Xem như mày đã tỉnh rồi.”

Trước khi vào tay Thiệu Khiêm sói con cũng giãy giụa, khi hắn êm ái phủi bùn đất trên người mình, còn vuốt mình thì ngừng giãy giụa.

Sau đó khi nhìn đến Thiệu Khiêm, lại còn thu liễm biểu tình hung ác trên mặt, tốc độ biến sắc mặt rất nhanh, thật sự làm cho Thiệu Khiêm mở rộng tầm nhìn.

“Ngao ô.” Đầu cún con dụi dụi vào ngực Thiệu Khiêm, mũi không ngừng ngửi ngửi trên người hắn, sau đó còn được voi đòi tiên muốn đi liếm má Thiệu Khiêm.

Sói con cảm thấy, mùi trên người người này thật dễ ngửi, dễ ngửi hơn tất cả những kẻ nó từng gặp. Ngửi mùi của hắn, sẽ làm nó cảm thấy rất vui vẻ.

Ừm, sói con vẫn còn nhỏ, không biết nên làm thế nào đẻ biểu đạt tâm ý. Nó cảm thấy, mình lưu lạc một thời gian dài như vậy, chính là vì người có mùi dễ ngửi này.

Thiệu Khiêm nghe không hiểu thú ngữ, nhưng Derick vẫn có thể nghe hiểu. Ông nghe hiểu chó sói con ngao ô có ý gì, nhất thời cũng tức tới bật cười. Con sói con này, lại còn ác nhân cáo trạng trước rồi, nói ông ăn hiếp nó?

Ừm, được rồi, ông có ăn hiếp nó một chút. Nhưng bây giờ mày cũng chưa biết nói, Diudiu có thể hiểu ý mày hay sao?

Thiệu Khiêm thật sự không hiểu ý của nó, hắn trấn an sói con xong, lại quay đầu nói với Derick nói: “Ông Derick, có thể ăn rồi.”

>>Mình có đôi lời thế này

Sói con là công quân trước khi biết nói chuyện thì kêu là nó, nửa chương sau biết nói rồi haha

Từ trưa giờ bị điên cái đầu mn ạ vì bản raw từ hết thế giới thú nhân này đến thế giới cổ đại (mình ko nhớ số chương) thì nó bị lẫn lộn từa lưa hết trơn ko biết đường nào mà lần luôn mà mình thì ko có vip tấn giang để vào trang web chính thức để xem nữa mà cũng tìm đủ bản raw khác nhau rồi mà vẫn vậy, chắc truyện sẽ ko đc hoàn mỹ lắm đâu, mn thông cảm nhe TvT

Thế giới thú nhân ko phải là chỉ 16 chương, còn rất nhiều chương khác bị lẫn trong thế giới kế tiếp mình ko nhớ bao nhiêu chương TvT Sắp tới mình sẽ tìm đọc xem thế giới này có đc viết hoàn hay ko, có gì ko ổn mình sẽ xóa thế giới này nha huhu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.