Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 62: Chương 62: Đô Thị Sủng Nịch Văn [2]




Tình tiết sau đó hắn đều trải nghiệm rồi. Chỉ là lúc cắn lưỡi, suýt chút nữa đã làm cho hắn mắng hết mười tám đời hệ thống, cái loại đau nhức từng chút cắn đứt đầu lưỡi, đồng thời còn phải tự nuốt vào, cũng không phải ai cũng có thể hiểu.

Ngẫm lại quả là đẫm lệ.

Tiếp thu xong kịch tình Thiệu Khiêm có chút tức giận ngồi dậy, nếu như hắn có thể tiếp thu kịch tình sớm hơn, nhất định phải đánh tên hèn hạ kia liệt nửa người. Bất kể là báo thù vì Hứa An, vẫn là vì đau đơn cắn lưỡi tự sát trước đây mình phải chịu.

Có điều, tuy lần này đơn giản bỏ qua cho gã, thế nhưng cũng không thể cho gã sống tốt, chờ sau này tìm một cơ hội biến người thành tên ngốc là được, đỡ cho làm nhiều người gặp đại ngộ trước kia của nguyên chủ.

Nhưng, không biết bạn đời nhà hắn lần này có còn là nam chính hay không?

Đây là thời kỳ hắc bang đối khác chính phủ, nhân vật chính của thế giới này là Ngu Dương có thể nói là hoàn toàn xứng đáng là đế vương hắc ám, dưới sự quản hạt của hắn, toàn bộ thế lực hắc ám Tây Bắc đều đoàn kết nhất trí, dù là chính phủ cũng không thể tùy ý động đến họ. Đối với Ngu Dương nắm trong tay thế lực hắc ám Tây Bắc, phía chính phủ cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt.

Nhưng may mắn Ngu Dương chán ghét dâm, ma túy, hai thứ này, ở trên địa bàn của hắn hễ có ai bức bách mại dâm, hoặc là phát hiện thuốc phiện, đều chỉ có một con đường chết.

Cho nên, dưới sự quản hạt của Ngu Dương, khu vực Tây Bắc cũng là nơi ít buôn lậu nhất, đây cũng là một trong những nguyên nhân lớn nhất mà chính phủ chính dễ dàng tha cho Ngu Dương. Dù sao có người quản hạt đám tam giáo cửu lưu này, chính phủ cũng bớt lo không ít không phải ư?

Bây giờ Thiệu Khiêm đang ở thành phố R trung tâm khu vực Tây Bắc, theo hiện tại mà nói, Ngu Dương chắc còn chưa ngồi lên bảo tọa đế vương hắc ám. Bây giờ còn là con trai độc nhất của một lão đại bang hội. Nhưng cho dù là vậy, Ngu Dương cũng không phải người Thiệu Khiêm muốn gặp là có thể gặp được. Xem ra cũng cần phải lên kế hoạch một phen.

Thiệu Khiêm không biết rằng, hành động của hắn ở quán bar đã hấp dẫn người khác chú ý. Người đó vẫn đứng trong chỗ tối trên lầu hai của quán bar nhìn hắn, nhìn hắn bình tĩnh quăng khăn lau vào mặt ông chủ, nhìn hắn xấu tính lấy vài loại rượu mạnh phối với nhau, nhìn hắn đổi Whisky bỏ đá cho ông chủ quán bar uống.

Còn chứng kiến hắn thân thủ nhanh nhẹ tránh khỏi bảo an bao vây, cùng với một cú đá chân xinh đẹp quét ngang người rồi đi ra thật là ngầu

Nam nhân lầu hai dùng ngón cái phải lau đi vết rượu trên khóe môi, hai mắt nhìn Thiệu Khiêm đi ra tràn ngập dục vọng, y phải có được người này, rất muốn rất muốn. Suy nghĩ muốn hắn khóc dưới thân mình gần như muốn xông ra khỏi lý trí.

Nhưng y cũng biết bây giờ không phải lúc, tình cảnh hôm nay quá mức nguy hiểm, y không thể đưa người này vào nguy hiểm. Dù cho thân thủ của y có tốt đi nữa, y cũng không muốn để người này cùng mình xuyên toa trong đao quang kiếm ảnh, cho dù mình có muốn có được hắn đi nữa đều không được.

Y không thể chịu đựng được khi người này chịu một tí thương tổn đến từ người khác, nếu không sẽ làm y nóng nảy phát cuồng, không nhịn được muốn giết người.

Cầm ly rượu ngồi về góc phòng, nhấc chân lên bắt chéo để che giấu phản ứng dưới hạ thân. Bây giờ mình đã cầm trong tay hơn phân nửa thế lực, chỉ cần một cơ hội, thì y có thể đẩy người cha lòng tham không đáy của mình xuống ngựa. Chờ khi y thu phục được thành phố R rồi, y sẽ bắt mèo con xinh đẹp này trở về, nuôi dưỡng trong Hoàng Kim Ốc của y, làm bảo bối của riêng mình y.

“Đại ca, quán bar này người ta nói sắp đóng cửa.” Ông chủ hôn mê nhập viện, nghĩ đến chủ quán bar tự nhiên cũng không có tâm tình gì mở cửa.

“Nếu không muốn mở, vậy sau này cũng không cần mở.” Ngu Dương cũng không đứng dậy, dùng một hơi uống hết rượu trong ly, trong đầu quả thực cũng không tự chủ được nghĩ đến cảnh mèo con xinh đẹp lắc bình trong tay.

Đôi bàn tay kia nhất định cũng xinh đẹp như con người hắn, khiến người ta yêu thích không buông tay.

Chờ y đón bảo bối xinh đẹp bảo bối về rồi, nhất định không thể để hắn pha rượu cho người khác, làm bartender cho riêng mình y hình như cũng là một lựa chọn tốt.

“Đại ca?” Nam nhân cung kính đứng đối diện Ngu Dương không dám hành động, gã tuy cúi đầu, nhưng mắt quả thực không tự chủ nhìn sang phía nam nhân đang ngồi trong bóng tối.

Người đàn ông này dường như trời sinh đã dung nhập vào hắc ám, y có thể đủ thu liễm khí thế đến mức tận cùng, nếu như y không muốn người khác nhận ra mình, vậy thì đều có năng lực thu liễm khí thế hoàn toàn.

“Trở về.” Ngu Dương cầm miệng ly đặt lên bàn, ánh mắt y nhìn quán bar này, khóe môi kéo ra một nụ cười: “Chỗ này trông không tệ, cho người đập nát đi.”

“Đã biết.” Nam nhân gật đầu, sau đó đi phía trước dẫn đường cho Ngu Dương. Người đàn ông này có một sở thích rất cổ quái, y không cho phép tiểu đệ đứng sau lưng y, càng không cho phép tiểu đệ đi sau lưng y, chuyện này làm cho huynh đệ trong bang rất kỳ quái, nhưng không có ai dám khiêu chiến giới hạn của y.

Nghĩ đến mình còn phải đi về cùng những người đó lá mặt lá trái, trong mắt nam nhân hiện lên một tia lạnh lùng. Nếu lúc trước y thật sự muốn vui đùa với những người này, xem bọn họ có thể làm được một bước kia không. Nhưng bây giờ, y không muốn chơi với bọn họ nữa, có người phải bảo vệ rồi, y không thể chừa lại một chút khả năng có thể thương tổn hắn.

“Sau khi trở về thì truyền tin cho lão gia tử, bên Hoành ca có một lượng lớn ma túy sắp giao dịch.” Ngu Dương chán ghét ma túy, chán ghét đến mức nhìn thấy con nghiện liền hận không thể bắn thành cái sàng.

Nhưng lão bất tử cứ thích duỗi tay lên trên, dù sao ma túy dễ kiếm tiền, lợi nhuận cũng lớn. Gần đây ông ta vì đoạt mối làm ăn với Lý Hoành thật sự đã hao phí không ít tâm huyết và tiền của.

“Vâng.” Tâm phúc đi đằng trước căng thẳng trong lòng, chỉ sợ thành phố R sắp biến thiên rồi.

Bảo bối xinh đẹp, chờ anh một tháng. Một tháng sau, anh sẽ tặng vương quốc ngầm của thành phố R đến tận tay em.

Chuyện bên này Thiệu Khiêm không biết, bây giờ hắn còn đang phiền não làm sao để tiếp cận Ngu Dương. Hiện tại hắn chỉ là một bartender thất nghiệp, căn bản không có khả năng tiếp xúc với nhân vật như Ngu Dương.

Nhưng, có lẽ hắn có thể tự mở một quán bar cho riêng mình? Nghĩ tới đây Thiệu Khiêm bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ khả năng này. Xuất hiện trong quán bar đều là một vài hạng tam giáo cửu lưu, nói không chừng hôm nào Ngu Dương tự chui đầu vào lưới nữa nha?

Nghĩ tới đây Thiệu Khiêm nhịn không được tự bật cười, trong nguyên tác Ngu Dương rất cổ hủ, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, đồng thời chưa từng có câu từ miêu tả hắn đến quán bar. Cho nên, chuyện Ngu Dương sẽ đến quán bar thì hắn cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.

Nhưng mở quán bar là một lựa chọn tốt, ít nhất có cơ hội tiếp xúc với người bên cạnh Ngu Dương.

Đưa chuyện này lên dự tính, có điều dù sao quán bar không phải muốn mở là mở được, không có quan hệ, không có bằng kinh doanh, thậm chí không có tiền xoay sở, thì mọi thứ đều chỉ có thể là nghĩ mà thôi.

Sáng hôm nay Thiệu Khiêm đã xem tài khoản của nguyên chủ, chỉ có hơn một ngàn đồng mà thôi, may mà căn nhà này là do cha mẹ nguyên chủ để lại, bằng không nói không chừng ngay cả tiền thuê nhà hắn cũng không đóng nổi.

Bây giờ điều thiết yếu nhất lại là giúp sức về mặt tiền tài, Thiệu Khiêm nghĩ tới nghĩ lui quyết định viết vài chương trình nhỏ trước kiếm ít tiền, chớ sau khi tiền nhiều rồi, lại đầu nhập thị trường chứng khoán kiếm thêm một khoản to.

Thiệu Khiêm trước giờ đều theo phái hành động, sau khi lên kế hoạch chu đáo rồi, mở máy tính nửa mới nửa cũ tìm trang web chuyên kinh doanh lập trình. Sau khi biết giá thị trường thì bắt đầu hành động xây dựng phần mềm.

Từ khi Thiệu Khiêm bắt đầu hành động, đến khi mua lại quán bar được sang chỉ mất thời gian gần hai tháng, hai tháng này có thể nói là đều làm mọi thứ có thể thật thỏa đáng, chỉ chờ ba ngày sau quán bar khai trương là được.

Quán bar khai trương rất khiêm tốn, chỉ đặt ở cửa một bảng đèn neon, bên trên chỉ có đơn giản mấy chữ “A Bar” khai trương mà thôi.

“Ông chủ, chúng ta thật sự không cần để ngoài cửa cái loa kêu khai trương đại hạ giá?” Quán bar này chỉ có hai phục vụ mà thôi, là một đôi song sinh, nghe nói vừa mới tốt nghiệp trung học, nên muốn làm lúc nghỉ hè. Thiệu Khiêm vừa vặn lên mạng thấy bài đăng của họ, liền hỏi hắn có muốn đến quán bar làm việc hay không.

Vốn đã chuẩn bị tâm lý bị cự tuyệt, ai ngờ hai người này lại trả lời, sau khi hỏi rõ địa chỉ của hắn, ngày hôm sau liền chạy tới, mấy ngày nay họ theo Thiệu Khiêm bận trước bận sau cũng đã làm không ít việc.

“Không cảm thấy như vậy rất ngu?” Còn khai trương đại hạ giá, cậu ta có muốn đứng ngoài cửa, trên người treo bảng, viết toàn bộ giảm nửa giá hay không?

Đôi song sinh gật đầu trong vẻ mặt lạnh lùng của lão đại: “Ông chủ, đừng nghe Mộc Tử, chúng ta kinh doanh pub, để loa ở ngoài cửa chẳng ra gì cả. Lỡ như bị người ta tưởng là bán rau ngoài chợ sẽ không tốt.”

*pub: cũng là một dạng bar nhưng ko có nhạc ầm ĩ mà chủ yếu là nhạc nhẹ thư giãn

Thiệu Khiêm nhìn Lâm Thanh mặt không biểu cảm nói thế liền không nhịn được muốn cười, rõ ràng chỉ mới mười mấy tuổi, vậy này ngày nào mặt mày cũng đen thui, cũng không biết học theo ai.

Có điều, thấy gương mặt này, Thiệu Khiêm đều không nhịn được nghĩ đến Nhiếp chính vương điện hạ. Trước đây Nhiếp chính vương điện hạ luôn bày mặt không biểu tình mà giở trò dê xồm.

“Chúng ta đều họ Lâm, sao anh lại gọi em là Mộc Tử.” Lâm Mộc cơ hồ tức giận giơ chân, tuy cậu tên Lâm Mộc, nhưng tuyệt đối không phải đầu gỗ.

Thiệu Khiêm ngồi trong quầy bar cười hì hì nhìn hai anh em đấu võ mồm, bên cạnh có hai kẻ dở hơi như vậy, kỳ thực cũng không tệ chẳng phải sao?

Đúng lúc này, cửa quán rượu bị người đẩy ra, có mấy người không đứng đắn tiến vào, vừa vào cửa liền đá cửa đá ghế một lần: “Ồ, khai trương cũng không cho mấy anh một tiếng? Không biết chỗ này là ai bảo kê?”

“Ai bảo kê tôi đây không biết, tôi chỉ biết là về sau quán của tôi do tôi bảo kê.” Thiệu Khiêm từ quầy bar đi ra chắn trước mặt anh em Lâm gia: “Chỗ này của tôi là pub, chỉ hoan nghênh khách yên lặng uống rượu.”

“Sao? Khinh thường mấy anh đây?” Người cầm đầu dạng chân trên ghế, thuận tay vứt điếu thuốc ngậm ra đất: “Tiểu tử, mày đắc ý cái gì? Chỉ dựa vào mày mà dám đắc tội những người đó, còn muốn ở đây mở quán bar!? Mày về nhà ăn cứt đi.”

Thiệu Khiêm xem như đã hiểu, những người này cũng không phải thu phí bảo kê gì, mà là bị người giật dây tới tìm hắn để gây sự. Mục đích thì chỉ đơn giản là không muốn cho hắn mở quán bar mà thôi.

Nguyên chủ đắc tội không ít người, nhưng hắn luôn cảm thấy người có lòng trả thù như vậy sợ rằng chỉ có một thôi.

Bây giờ xem ra, trước đây hắn xử phạt thằng khốn vẫn quá ít, chờ sau này có cơ hội, nhất định phải tính toán nợ nần với thằng khốn kia.

“Ê ê ê, sao anh lại đáng ghét như vậy?” Lâm Mộc nhìn điếu thuốc lá dưới đất nhất thời tức giận: “Tiểu gia vừa lau sàn đó, anh lại dám ném tàn thuốc?”

“Tiểu tử lông còn chưa đủ dài đủ mày muốn chết đó à?” Tên cầm đầu kia trực tiếp từ trong túi lấy ra con dao gấp chỉ vào Lâm Mộc: “Mày có tin hay ông nội mày đâm chết mày không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.