Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 100: Chương 100: Chân tướng




Tô Thành và Đồ Du Du đi theo Bạch Bắc Hải lên phòng trên lầu cách biệt với toàn bộ sự ồn ào hỗn loạn ở bên dưới, Bạch Bắc Hải nhìn qua có điểm mệt mỏi, ánh mắt chạm tới gương mặt của Tô Thành áy náy một hồi:

“Tô Thành, là bác dâu không biết cách nói chuyện cháu đừng để bụng”

Tô Thành im lặng không nói, mang Tô Đồ Lang Quân để xuống ghế sô pha bên cạnh, Bạch Bắc Hải hướng ánh mắt quan sát Đồ Du Du và Tô Đồ Lang Quân một lượt rất nhanh lại chuyển hướng tới chỗ của Tô Thành:

“Tô Thành, lần này trở về có dự định gì hay chưa?”

Tô Thành lạnh giọng đáp:

“Lần này trở về chỉ tham gia tang lễ của ông ngoại rồi sẽ rời đi, bác trai cũng không cần quá lo lắng làm gì”

Bạch Bắc Hải thở dài một hơi, hướng ánh mắt nhìn về phía Đồ Du Du rồi quay sang nói với Tô Thành:

“Bác có chuyện này muốn nói riêng với cháu”

Tô Thành thản nhiên nói:

“Có chuyện gì bác cứ nói, em ấy không phải người ngoài”

Bạch Bắc Hải kiên quyết:

“Chuyện này chỉ có thể nói cho một mình cháu nghe”

Đồ Du Du cũng đoán ra được ý trong lời nói của Bạch Bắc Hải, có lẽ rằng chuyện này liên quan đến Bạch gia, cậu ở chỗ này không được thích hợp vì thế liền nhanh chóng nắm lấy tay của Tô Đồ Lang Quân ý muốn đi ra ngoài:

“Như vậy Tô Thành em muốn đi vệ sinh một chút, anh ở chỗ này cũng bác nói chuyện đi”

Tô Thành vốn định ngăn Đồ Du Du lại nhưng cuối cùng bắt gặp được ánh mắt kiên quyết kia của cậu liền thôi. Đồ Du Du đi rồi, Bạch Bắc Hải cũng không lòng vòng nữa nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề:

“Ông ngoại trước khi mất vẫn muốn gặp mặt cháu”

Tô Thành im lặng, Bạch Bắc Hải lại tiếp lời:

“Nhưng đến cuối cùng ông ấy đợi không được, ông ấy nói một khi cháu tiếp nhận phần tài sản kia thì ông ấy mới có thể nhắm mắt đi xuống suối vàng”

Tô Thành lời ít nhưng lại biểu hiện rõ ràng ý muốn kiên quyết của mình:

“Tôi không muốn cùng Bạch gia có thêm chút dây dưa nào nữa, lần này tham dự tang lễ của ông xong sẽ ngay lập tức rời đi, hy vọng sau này các người đừng làm phiền tôi”

Bạch Bắc Hải cười khổ, sinh ra trong gia tộc lớn vốn dĩ sẽ có cái hơn người khác, ngay cả sự chịu đựng cũng phải hơn những người bình thường, Tô Thành không muốn ở lại Bạch Bắc Hải cũng hiểu được, chỉ là ông vẫn muốn truyền đạt lại những gì Bạch Trấn Quân trước khi nhắm mắt muốn truyền đạt lại cho Tô Thành:

“Ông ấy vẫn luôn cảm thấy có lỗi trước cái chết của Tư Nhiên, thế cho nên ông ấy vẫn luôn quan tâm đến cháu rất nhiều, giống như là muốn bù đắp lỗi lầm. Chuyện của cậu thanh niên kia thật sự không liên quan đến ông ấy, cháu cũng không nên tiếp tục ôm hận trong lòng”

Tô Thành quay sang nhìn Bạch Bắc Hải thật lâu, nếu như lần ấy Đồ Du Du cũng giống như mẹ của hắn vĩnh viễn không tỉnh lại nữa, vậy thì mọi bù đắp của Bạch Trấn Quân căn bản sẽ không thấm tháp vào đầu. Thật ra lần này trở về dự tang lễ của Bạch Trấn Quân chính là hắn cũng đã không còn sinh lòng oán hận gì với ông nữa, hắn chỉ hy vọng sau này sẽ không còn có bất cứ quan hệ gì với Bạch gia và Tô gia.

“Ông ấy đã cho người điều tra vụ tai nạn năm đó, người lần đó đâm phải cậu thanh niên kia chính là đứa nhỏ ngoài giá thú của Tô gia”

Tô Thành nghe đến đây thì giật mình mở lớn hai mắt:

“Bác nói cái gì?”

Bạch Bắc Hải xoay người từ phía bàn làm việc lấy ra một phòng thư lớn, bên trong chưa đựng toàn bộ chân tướng liên quan đến vụ việc sáu năm về trước, từ đoạn ghi hình của chính người tài xế đi cùng Vu Phóng năm đó tự mình thú nhận cho đến đoạn ghi hình từ camera giám sát ở đường quốc lộ đều ghi nhận rõ ràng gương mặt của Vu Phóng ngồi ở ghế lái.

Bạch Bắc Hải quan sát biểu cảm cùng dáng vẻ của Tô Thành một lượt rồi mới nói tiếp:

“Trước khi ba mất Vu Phóng có đến bệnh viện gặp ông ấy, đứa nhỏ kia nhân lúc mọi người không có ở đó ép buộc ông ấy thay đổi di chúc, đến khi bác đến thì mọi chuyện cũng đã không kịp”

Tô Thành nhíu mày nhìn chằm chằm Bạch Bắc Hải, Bạch Bắc Hải khẽ thở nhẹ một câu rồi nói tiếp:

“Nếu như cháu không tiếp nhận phần tài sản kia thì số tài sản đó sẽ rời vào tay Vu Phóng, bác biết cháu không muốn có bất cứ quan hệ gì nữa với Tô gia và Bạch gia, nhưng ông ấy trước khi qua đời đã căn dặn bác bằng mọi giá phải nói cháu hãy tiếp nhận phần tài sản này, coi như là đồng ý tha thứ cho ông ấy”

Thật ra mọi chuyện đều đã có tính toán hết cảm, nêu như không phải Vu Phóng giữa đường nhảy ra làm phá hủy toàn bộ kế hoạch của Bạch Bắc Hải thì ông ta đã có thể có được phần tải sản kia, hiện tại nếu như Tô Thành không đồng ý nhận lấy phần tài sản này thì chỉ e cả căn biệt thự hiện tại cũng đều sang tên cho Tô gia mất, để Tô Thành thừa kế thì Bạch gia sau này vẫn còn tốt hơn.

Tô Thành nhìn chằm chằm số bằng chứng trong tay xem xét một lượt, hắn im lặng lâu thật lâu cũng không hề có ý định đáp lại lời của Bạch Bắc Hải, cuối cùng hắn liền đặt số tư liệu kia xuống bàn rồi xoay người rời khỏi căn phòng này.

Đồ Du Du ở bên ngoài tình cờ gặp được Tô Thánh, đứng trước mặt ba của Tô Thành Đồ Du Du chưa bao giờ có thể bình tĩnh được, Tô Thánh nhìn về phía Tô Đồ Lang Quân rồi lại nhìn chằm chằm Đồ Du Du, Đồ Du Du luống cuống một hồi mới quyết định lên tiếng chào hỏi trước:

“Chào bác trai”

Tô Thánh lần đó gặp lại Đồ Du Du tại lễ cưới của Vu Phóng vẫn còn chưa thôi bất ngờ, cứ tưởng người này vĩnh viễn sẽ không có khả năng tỉnh lại, hiện giờ đối diện quả nhiên là rất đáng kinh ngạc:

“Cậu cũng thật tốt số, sau vu tai nạn đó còn có thể tỉnh lại”

Đồ Du Du đối diện Tô Thánh không biết nên nói lời nào mới phải chỉ ầm ừ đáp lại câu nói kia của ông ta. Đúng lúc này phía sau Đồ Du Du liền có tiếng gọi lớn của Tô Thành, cậu vừa quay lại liền nhìn thấy đối phương mang theo gương mặt không mấy hòa nhã bước nhanh về phía cậu:

“Du Du...”

Tô Thành rất nhanh liền đứng bên cạnh Đồ Du Du trầm giọng nói:

“Chúng ta đi thôi”

Đồ Du Du nhìn Tô Thánh vẫn còn đang ở phía trước, dù sao Tô Thành và Tô Thánh cũng là quan hệ cha con, hắn đột nhiên nói muốn rời đi vẫn còn chưa chào hỏi Tô Thánh như vậy không phải cho lắm:

“Tô Thành, anh không muốn nói chuyện cùng ba anh sao?”

Tô Thành ngay cả một cái liếc nhìn cũng không nhìn tới, Tô Thánh mấy năm nay không gặp mặt Tô Thành, gặp mặt rồi con trai lại có thái độ này với mình quả thật có điểm chua xót. Ngẫm lại khoảng thời gian lúc trước, khi Tô Thành rời đi, ông cũng không hề có động thái gì, hơn nữa tính cách đứa con trai này từ nhỏ đối với ông đã có điểm bất tương đồng, thái độ hiện tại của Tô Thành đối với ông cũng không khiến cho ông quá mức phải bất ngờ.

Tô Thành cúi người bế lấy Tô Đồ Lang Quân rồi nắm lấy cổ tay của Đồ Du Du ý muốn kéo đi:

“Du Du, đi thôi”

Đồ Du Du có điểm khó xử cứ như vậy bị Tô Thành kéo đi, Tô Thánh ở phía sau cuối cùng cũng chịu lên tiếng:

“Đứng lại”

Tô Thành quả nhiên dừng bước nhưng lại không có ý định quay đầu cũng không có ý định mở miệng nói chuyện. Tô Thánh đứng ở phía sau cũng có điểm gấp gáp không biết nên làm cái gì tiếp theo:

“Nếu đã về rồi vậy thì lát nữa đến nhà dùng bữa đi”

Tô Thánh vừa nói xong Tô Thành liền kéo tay Đồ Du Du rời đi, hiện tại ba người bọn họ vẫn chưa thể xuống dưới được bởi vì có rất nhiều nhà báo đang đợi sẵn. Tô Thành đưa Đồ Du Du và Tô Đồ Lang Quân vào trong một căn phòng dành cho khách gần đó, đến khi cửa phòng đóng lại rồi Đồ Du Du liền nhẹ giọng nói:

“Tô Thành, vừa mới rồi anh không nên như vậy với ba... ít nhất vẫn là nên chào hỏi ông ấy một tiếng”

Tô Thành im lặng không nói, đầu óc của hắn hiện tại còn có chút hỗn loạn sau vụ việc kia. Tô Đồ Lang Quân được đặt xuống dưới sàn liền tự động đi về phía ghế gối cạnh cửa sổ ngoan ngoãn ngồi ở đó, Đồ Du Du cũng ngại có Tô Đồ Lang Quân ở chỗ này nên không tiện nói nhiều cùng Tô Thành, Tô Thành trầm mặc lâu thật lâu cuối cùng mới lên tiếng nói một câu như thế này:

“Đợi lát nữa phóng viên trở về rồi anh sẽ đưa em về khách sạn có được không”

Đồ Du Du gật đầu, Tô Thành cúi đầu cầm điện thoại lên làm một vài thao tác, đôi lông mày nãy giờ vẫn luôn nhíu chặt chưa thể nào dãn được ra, đủ để thấy hiện tại hắn có bao nhiêu phiền não. Đồ Du Du đi về phía chỗ Tô Đồ Lang Quân ngồi xuống, ánh mắt vẫn luôn để ý tới mọi biểu cảm trên gương mặt của Tô Thành, cậu nghĩ rằng chắc vừa mới rồi Bạch Bắc Hải đã nói chuyện gì đó khiến cho hắn phải suy nghĩ.

Đồ Du Du rất muốn biết vừa mới rồi Bạch Bắc Hải đã nói chuyện gì với Tô Thành, nhưng nghĩ tới Bạch Bắc Hải lúc trước đã không muốn để cậu ở lại nghe chuyện như vậy hẳn là chuyện riêng trong nhà Bạch gia, chính vì thế cậu cũng không có ý định hỏi tránh làm cho Tô Thành bị khó xử.

Ba người im lặng ở trong phòng như vậy khoảng một tiếng đồng hồ, Tô Thành đưa Đồ Du Du và Tô Đồ Lang Quân đi bằng lối cửa sau, may mắn không bị đám nhà báo phát hiện. Trở lại phòng trong khách sạn rồi Tô Thành vẫn rất kỳ quái, Đồ Du Du cuối cùng vẫn là nhịn không được mà hỏi hắn:

“Tô Thành anh có chuyện gì sao?”

Tô Thành quay sang nhìn Đồ Du Du khẽ mỉm cười:

“Không có gì”

Đồ Du Du lại nói tiếp:

“Bên đối diện có trung tâm thương mại, chúng ta cùng nhau qua đó có được hay không, nhân tiện dùng bữa luôn, cũng đã đến giờ ăn trưa rồi”

Tô Thành gật đầu, ba người bọn họ lại đi qua phía đối diện bên đường, tiến vào trung tâm thương mại giữa thành phố. Tô Đồ Lang Quân rất thích đến những nơi trưng bày hàng hóa nhiều như thế này, cả một đường đi đều nắm chặt lấy tay Đồ Du Du vui vẻ quan sát, Tô Thành chậm rãi đi ở phía sau hai người họ, hắn không muốn dính dáng gì đến Tô gia hay là Bạch gia, nhưng nếu như hiện tại lựa chọn quay trở về Thượng Hải, vậy thì lần tai nạn suýt chút nữa cướp đi tính mạng kia của Đồ Du Du có phải là bỏ qua quá dễ dàng rồi hay không.

Hôm nay Vu Phóng cùng Lâm Lệ đi dạo khu mua sắm, bình thường hắn sẽ không cùng người phụ nữ này làm ra những chuyện vô bổ như vậy, nhưng dưới sức ép của Vu Tú Uyên Vu Phóng đành phải đưa Lâm Lệ đến nơi này. Chỉ có điều Vu Phóng không ngờ tới, ngay tại lúc hắn cảm thấy chán nản liền bắt gặp được bóng dáng quen thuộc, người nọ hiện tại mặc một chiếc áo khoác len màu ghi sáng có điểm rộng cùng một chiếc áo sơ mi kẻ caro bên trong, hàng cúc áo đóng lại nghiêm chỉnh không hề mở ra một nút áo nào. Vu Phóng ánh mắt chợt lóe lên một tia vui mừng cùng kích động, Lâm Lệ đang khoác lấy tay của hắn cũng bị đột ngột dừng lại, cô nhíu mày nhìn lên hỏi:

“Vu Phóng, sao lại không đi nữa?”

Vu Phóng hiện tại không hề nghe thấy những gì Lâm Lệ nói, hắn bây giờ còn bận quan sát người đang vui vẻ đi ở phía trước kia, chỉ có điều khi đôi mắt chạm tới đứa nhỏ được cậu nắm lấy tay kia hắn liền nhíu mày lại một chút. Vu Phóng đột nhiên gạt tay Lâm Lệ ra tiến về phía trước, bởi vì trong ánh mắt chỉ quan tâm duy nhất một người cho nên hắn không hề nhận ra được phía sau Đồ Du Du vẫn còn có một Tô Thành. Khi Vu Phóng còn cách Đồ Du Du khoảng một mét, ngay cả Đồ Du Du nãy giờ vẫn còn đang cúi đầu nói chuyện cùng với Tô Đồ Lang Quân còn chưa phát giác ra được Vu Phóng đang tiến về phía mình thì đã có một luồng gió lướt ngang qua cậu, giây tiếp theo liền nghe thấy một tiếng “huỵch” ngẩng đầu lên liền bất ngờ nhận ra Vu Phóng hiện tại bị đánh ngã xuống trước mặt mình.

Tô Thành nãy giờ vẫn đang suy nghĩ đến chuyện của Bạch Bắc Hải, hắn vừa nhìn thấy Vu Phóng xuất hiện ở chỗ này, mọi cơn tức giận liền bốc lên ngùn ngụt giống như lửa lớn dâng cao. Nếu như không phải vì Vu Phóng, Đồ Du Du sẽ không rơi vào tình thế nguy hiểm, hắn vừa xuất hiện Tô Thành liền đã nhịn không được muốn đánh chết hắn.

Đồ Du Du còn chưa thôi bần thần vì một màn trước mắt thì Lâm Lệ từ phía sau đã chạy tới hét lớn:

“Anh làm cái gì thế, tại sao lại đánh chồng của tôi?”

Lâm Lệ vốn là một đại tiểu thư khuê các nhưng hiện tại liền cũng giận dữ vung tay cho Tô Thành một bạt tai rồi cúi người đỡ Vu Phóng đứng dậy. Đồ Du Du vừa nghe bốp một tiếng liền vội vã bước tới chỗ Tô Thành đưa tay chạm vào chỗ vừa mới rồi Lâm Lệ đánh, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nơi đó giống như là lo lắng rất nhiều:

“Tô Thành, anh có sao không?”

Tô Thành kéo Đồ Du Du đứng về phía sau mình giống như là muốn che chắn ngăn không cho Vu Phóng nhìn thấy cậu.Vu Phóng bên khóe miệng có dính máu tươi, Lâm Lệ ở bên cạnh luống cuống lấy khăn trong túi xách lau đi cho hắn cho nên hiện tại không hề nhận ra được khóe miệng của hắn hơi nhếch lên cao, trong ánh mắt có nét cười khiêu khích. Tô Thành dùng ánh mắt như muốn giết người phóng tới phía Vu Phóng rồi lạnh giọng cảnh cáo:

“Tốt nhất đừng để tao nhìn thấy mày xuất hiện một lần nữa, nếu không tao sẽ không tha cho mày đâu”

Vu Phóng đẩy Lâm Lệ qua một bên, gương mặt mang theo nụ cười trào phúng:

“Tô Thành à Tô Thành mày vốn dĩ là một tên cặn bã, ngay cả hành động cũng giống như một tên đầu dường xó chợ mà thôi”

Tô Thành hừ lạnh:

“Những việc mày đã làm chỉ sợ là không xứng đáng làm con người nữa”

Lâm Lệ tức giận ở một bên mắng nhiếc Tô Thành:

“Anh này vì sao lại có người không biết cư xử như anh chứ, nếu như anh còn cư xử như vậy với chồng của tôi thì tôi sẽ gọi bảo vệ đến đó”

Đồ Du Du không muốn ở lại chỗ này phiền hà nữa thế cho nên liền kéo lấy cánh tay của Tô Thành nhanh chóng nói:

“Tô Thành chúng ta đi thôi”

Tô Thành giống như một bức tường thành vậy, một chút cũng không bị lung lay, ánh mắt hắn vẫn bắn thẳng về phía Vu Phóng cảnh cáo, Vu Phóng đối với ánh mắt kia có điểm chột dạ, một suy nghĩ lóe lên trong đầu của hắn có khi nào Tô Thành đã phát giác ra chuyện gì hay không, nhưng rất nhanh suy nghĩ này liền được Vu Phóng loại bỏ, Tô Thành căn bản không có khả năng biết được sự việc 6 năm về trước.

“Tô Thành, chúng ta về khách sạn có được hay không?”

Đồ Du Du ở phía sau gọi hắn, Tô Thành lúc này mới chịu xoay người cùng Đồ Du Du và Tô Đồ Lang Quân rời khỏi chỗ này. Ba người bọn họ lựa chọn một tiệm ăn ở gần khách sạn họ đang ở, là một tiệm ăn truyền thống nho nhỏ sạch sẽ. Lúc ngồi vào trong quán rồi Đồ Du Du liền nói nhân viên phụ vụ mang tới một chút đá lạnh cùng khăn lau, tuy rằng cái tát kia của Lâm Lệ đối với Tô Thành không là gì nhưng đối với Đồ Du Du lại vô cùng to tát, dĩ nhiên thì không có bất cứ người nào bình tĩnh được khi mà người mình yêu bị đánh như vậy. Đồ Du Du nhanh chóng cho đá vào trong khăn rồi đưa về phía má của Tô Thành muốn chườm một chút, người phụ nữ kia ra tay cũng thật mạnh, đến hiện tại dấu vết đầu ngón tay vẫn còn hiện mờ nhạt trên gương mặt của hắn:

“Tô Thành có đau hay không?”

Tô Thành lắc đầu:

“Anh không sao, em đừng quá lo lắng”

Đồ Du Du nhíu mày vừa tức giận Tô Thành lại vừa đau lòng hắn:

“Sau này anh đừng mất bình tĩnh như vậy nữa, anh xem bị đánh thành bộ dạng thế này rồi“.

Tô Thành nhìn chằm chằm Đồ Du Du, một lúc sau liền nghiêm túc gọi cậu:

“Du Du...”

Đồ Du Du ngẩng đầu:

“Hả?“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.